[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 96: Phiên ngoại 2-1



Cùng lúc đó, phu nhân Maxime, hiệu trưởng trường Beauxbatons, cũng đứng lên, đặt tay lên vai cô gái bị Nagini làm chọc tới suýt òa khóc, ngạo mạn lớn tiếng phản đối: “Việc này không công bằng, Dumbledore, vì sao Hogwarts có ba tuyển thủ! Tôi nhớ, trường học ma pháp được làm chủ sự chỉ có thể có thêm hai tuyển thủ thôi chứ!”

“Phải!” Michel, hiệu trưởng đương nhiệm trường Durmstrang, quý công tử Thánh đồ cuối cùng cũng mở miệng trước ánh mắt áp bức lạnh thấu xương của phu nhân Maxime, anh đứng dậy, trời mới biết anh không muốn tỏ vẻ tôn kính với Dumbledore cỡ nào, nhưng hiềm nỗi tu dưỡng bao nhiêu năm, anh vẫn phải cố sống cố chết đứng lên, hát đệm trong ánh mắt vừa lòng của phu nhân Maxime: “Nếu chúng ta trải qua bao nhiêu cố gắng, vô số cuộc đàm phán mà không thể khôi phục được những luật lệ cơ bản của Tam Pháp Thuật, tôi thiết nghĩ, chúng ta không cần tiếp tục tổ chức cuộc thi này nữa?!”

“Không bằng, châm Chiếc Cốc Lửa lần nữa, đến khi chọn ra ba tuyển thủ từ mỗi trường để tham gia cuộc thi?” Voldemort ngồi trên vị trí của mình, tươi cười ôn hòa đề nghị.

Các học sinh lập tức sôi trào, nhất là các học sinh của Durmstrang và Beauxbatons, nói như vậy, có 4 vị trí tham gia dự thi, mỗi người trong số bọn họ đều có cơ hội! Còn các học sinh Hogwarts, đều mang bộ dáng hưng phấn nhưng tiếc nuối. Dù sao, cho dù ba người có thể tham gia, bọn họ cũng không còn cơ hội!

“Nhưng, Chiếc Cốc Lửa đã tắt!” Nói xong, Ludo Bagman nhìn Chiếc Cốc Lửa bên cạnh Dumbledore, “Tới tận cuộc thi Tam Pháp Thuật tiếp theo thì mới có thể bị châm lần nữa.”

“Chiếc Cốc Lửa chỉ chọn học sinh ưu tú làm tuyển thủ dự thi, hơn nữa từng trường đều có học sinh được chọn ra, vậy nên, để từng trường chỉ chọn học sinh ưu tú để tham gia cũng được mà!” Nagini dùng tay chống má, nhàn nhạt mỉm cười, mở miệng phụ họa cho Voldemort.

Sau đó cười cười nhìn Ansel lạnh nhạt, nhàn nhàn mở miệng, “Còn tuyển thủ Ansel Black của Slytherin, cậu ấy không chủ động báo danh, bản thân cũng từ chối tham gia thi nên Hogwarts còn trống một vị trí! Mọi người nên thương lượng lại một chút!”

Theo lời Nagini, các học sinh Hogwarts đều sôi sục! Giờ phút này, không ai quan tâm Nagini cũng giống như bọn họ, chỉ là học sinh nhưng từng lời lại có ảnh hưởng đến cuộc thi như thế nào, họ chỉ hưng phấn vì vị trí dự thi cuối cùng ấy, họ đều lớn tiếng nói ra suy nghĩ, hay đúng hơn là lựa chọn về tuyển thủ cuối cùng!

Dumbledore chưa kịp nơi gì, Michel lại cảm thấy hứng thú, vì anh đã biết quan hệ giữa Nagini và Voldemort thông qua Lockhart và Imicus, nhìn Nagini rồi lại nhìn Voldemort,  mỉm cười, thấy Dumbledore không vừa lòng với đề nghị của Nagini liền đương nhiên đồng ý: “Quả là ý hay! Phu nhân Maxime nghĩ sao?”

Phu nhân Maxime tò mò liếc Nagini một cái, có chút kiêu ngạo gật đầu: “Được, tôi cũng đồng ý!”

“Vậy thì được!” Tám trong chín trọng tài đã đồng ý, Dumbledore không thể không khuất phục, chỉ là, ông nhìn Ansel bình thản ngồi trên bàn dài nhà Slytherin, “Tuyển thủ được Chiếc Cốc Lửa tuyển chọn đã được kí kết ma pháp khế ước, cho nên, theo quy định thì những tuyển thủ được chọn bắt buộc phải dự thi!”

Trong tiếng bất mãn kêu la tiếc nuối của các học sinh Hogwarts, Ansel có chút không vui đứng lên, từng cử động đều ưu nhã, không thèm quan tâm đến Harry đứng bên bàn Gryffindor, lập tức bước đến phòng chờ.

Naginin nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ansel, cười mỉm, dù bình thường ôn hòa ra sao, Ansel cũng có tính cách của mình, tính cách này, thật giống Veronica mà, cuộc thi Tam Pháp Thuật lần này, không biết sẽ ra sao nhỉ…

Voldemort nói không sai, trận đấu lần này, đáng xem!

Cuối cùng, trận đấu Tam Pháp Thuật đã bắt đầu.

Hạng mục thi đấu đầu tiên không thay đổi, như trước là vượt qua rồng lửa để lấy quả trứng đặc biệt đặt trong ổ trứng rồng. Chẳng qua, trận đấu này, cần ba người cùng trường hợp tác.

Ansel bị bắt tham gia một cách khó hiểu nên rất tức giận nhưng không hề bất hợp tác, chỉ là khi Harry và Cedric thảo luận kế hoạch tác chiến thì cậu bình tĩnh nghiêm mặt ngồi một bên khiến Harry và Cedric không biết nên làm gì, cuối cùng cũng nhận ra Ansel hôm nay hình như đặc biệt khó nói chuyện…

Đến khi Ludo Bagman cầm một túi nhỏ bước vào để các học sinh chọn ra loại rống lửa mà mình phải đối mặt, Cedric là người rút thăm.

Kết quả cuối cùng, vẫn là con rồng đó—– Hungarian Horntail, các tuyển thủ Hogwarts là người đầu tiên chiến đấu. Kết quả cuộc thảo luận của Harry và Cedric là: Harry sẽ dùng ‘Accio’ triệu hồi Firebolt để hấp dẫn lực chú ý của Hungarian Horntail, trong khi đó Cedric sẽ lặng lẽ đến ổ trứng lấy quả trứng vàng đi. Còn Ansel, Harry và Cedric hai mặt nhìn nhau, yên lặng thở dài, vị này, trừ bỏ tư thế lên sân khấu có lẽ không thèm làm gì đâu!

Nhưng thực tế, tình huống lúc lên sàn đấu, lại có chút thay đổi.

Harry phấn khích dùng ‘Accio’ triệu hồi Firebolt thành công, sau đó cậu cưỡi chổi bay linh hoạt bay lượn trong không trung để hấp dẫn lực chú ý của hỏa long.

Cedric thì tìm đúng cơ hội chạy đến ổ trứng.

Ansel không mặc áo choàng phù thủy mà chọn mặc một bộ đồ bình thường như Nagini, đút hai tay vào túi, lẳng lặng đứng đó, gió nhẹ lướt qua mái tóc màu bạc mềm mại của cậu, ánh mắt đen thâm thúy làm người khác mê say.

Vì thế, trong giây phút nguy hiểm nhất, khi Harry không thể thu hút đủ lực chú ý của Hungarian Horntail, nó đang phẫn nộ quay về ổ của mình—– hướng về phía Cedric đứng bên cạnh, Ansel chầm chậm mở miệng, phát ra những âm thanh quỷ dị như xà ngữ vậy.

Vì thế, tình huống nguy hiểm đột nhiên nghịch chuyển.

Hungarian Horntail dừng lại, quay đầu nhìn Ansel, phát ra những âm thanh tương tự.

Loại ngôn ngữ quỷ dị mà chỉ huyết mạch viễn cổ mới hiểu được, ngay cả Harry có được một mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, cũng không thể hiểu được.

Trong mắt mọi người, chỉ thấy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Ansel dùng ngữ điệu vô cùng bình thản nói chuyện với Hungarian Horntail đáng sợ kia, sau đó, nó dùng khuôn mặt vừa khinh thường vừa ghét bỏ đá quả trứng vàng trong ổ ra, vừa vặn, đạp nó đúng vào bàn trọng tài, ‘rắc rắc’, cái bàn nứt vỡ…

Sau khi kinh ngạc, các vị trọng tài không biết nên nói gì.

Ansel vẫn đứng yên, lạnh nhạt ngồi xuống, gật gật đầu với Hungarian Horntail đang che chở ổ trứng, nói thêm mấy câu, rồi quay người gật đầu với các vị trọng tài còn đang kinh hãi, cuối cùng bước ra khỏi trận đấu mà không thèm quan tâm Harry kinh hãi cứng đờ trên không trung và Cedric vừa bị Hungarian Horntail dùng đuôi nhẹ nhàng đẩy ngã vẫn chưa đứng lên được.

Nagini ngồi cạnh Voldemort ở phòng bên cạnh phòng trọng tài,  đó đáng nhẽ là phòng cho nhân viên, nhưng lại bị hầu hết mọi người xem nhẹ!

Xem biểu hiện của Ansel, Nagini cười đau cả bụng, trực tiếp dựa vào Voldemort, nắm lấy ống tay áo cậu, cười không thở ra hơi.

Thằng nhóc Ansel này thật thú vị mà, thừa dịp Harry và Cedric nguy cấp nhất, mở miệng trong khoảnh khắc sắp thành công kia, quả thực chính là cố ý gây rối, sau đó lại sai khiến con Hungarian Horntail dùng quả trứng cho thêm vào ném đến chỗ trọng tài, quả nhiên quyết đoán! Nhưng Ansel không để Hungarian Horntail ném trứng đến ngay trước mặt Dumbledore ở trận đầu, coi như là nể mặt ông ta…

Trước khi trận thứ hai bắt đầu, tuyển thủ phải tham gia Vũ hội Giáng sinh long trọng hơn mọi năm (vì có sự tham gia của hai trường khác). Ansel vốn định mời Nagini làm bạn nhảy, kết quả Voldemort ôm lấy Nagini, thừa dịp cô không để ý phía sau, cho cậu vô số ánh mắt uy hiếp, Ansel u buồn thức thời tránh ra, triệt để từ bỏ cho ý tưởng mời Nagini làm bạn nhảy.

Vũ hội Giáng sinh bi kịch trôi qua, trận đấu thứ hai bắt đầu.

Ansel không tỏ vẻ gì về việc mình gián tiếp đạp nát bàn trọng tài và gián tiếp, phá hoại kế hoạch lấy trứng mà Harry và Cedric vắt óc mới nghĩ ra.

Lo lắng đến việc có nhiều người tham gia cuộc thi, lại được chia ra thành các nhóm nhỏ, vì thế trận đấu vẫn được tổ chức ở hồ Đen, nhưng nhiệm vụ cứu người trong nguyên tác được đổi thành nhiệm vụ tìm ra vật phẩm được che giấu trong thời gian quy định, cuối cùng dùng thời gian tìm kiếm để tính điểm.

Giống đấu đầu tiên, khi tám trong chín tuyển thủ đã xuống nước, Ansel vẫn không chút biểu cảm đứng trên bờ, sau đó, đợi thời gian một giờ sắp đến, mở tờ giấy ghi vật phẩm cần thu thập ra, sau đó, rút đũa phép, chỉ vào mặt nước, niệm vài câu chú ngữ phiền phức.

Sau đó, ánh sáng màu bạc từ đũa phép xâm nhập đến đáy hồ, cuối cùng, các vật phầm được ánh sáng kéo ra, đồng thời, tất cả các tuyển thủ cũng ‘được’ kéo lên cùng, chẳng phân biệt địch ta…

Các trọng tài trầm mặc nhìn Ansel hoa lệ nhấc lên cổ tay nhìn đồng hồ, còn 1 phút 27 giây nữa, vì thế, cậu tao nhã thu hồi đũa phép, không thèm để ý đến vật phẩm nhiệm vụ và tuyển thủ bị mình ném lên mặt đất, trong làn gió lạnh hiu quạnh, tiêu sái xoay người…

Trận đấu cuối cùng là vượt qua mê cùng.

Trước trận đấu được gặp người thân, Ansel giống như trẻ con làm nũng rúc vào lòng Veronica, mỉm cười nói chuyện với Veronica.

Ngón tay tinh tế của Veronica nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại của Ansel, đặt lên vai cậu, “Bảo bối, chỉ cần con vui là được!” Veronica hơi nheo mắt, giảo hoạt cười, “Con yêu, nghe mẹ này, giành được vị trí thứ nhất chẳng phấn khích gì cả, nếu làm trận đấu…”

Ansel vừa nghiêm túc nghe lời Veronica, vừa gật đầu thật mạnh, khóe miệng cũng lan tỏa ý cười xấu xa, “Ý kiến của mẹ thật hay, con nhất định sẽ làm thật tốt!

Các tuyển thủ Durmstrang và Beauxbatons tiến vào mê cung trước, mà tiểu đội Hogwarts có điểm rất cao, vì các sự cố ngoài ý muốn số điểm rất cao, nhất định sẽ là đội tiến vào cuối cùng.

Vì thế, bi kịch lớn nhất, chắc chắn sẽ xảy ra!

Khi tiếng còi thứ ba của trọng tài vang lên, khi Cedric và Harry còn chưa kịp chạy vào mê cung, Ansel đã rút ra đũa phép, cấp tốc niệm một đoạn chú ngữ thật dài, sau ánh sáng màu đỏ chói mắt là tiếng rung động ầm ầm, toàn bộ hàng rào của mê cung đều bay lên.

Các trọng tài, khán giả và tuyển thủ dự thi đều ngạc nhiên. Cả các sinh vật ma pháp bị cách ly trong mê cung thì hỗn loạn. Các tuyển thủ đã tiến vào mê cung, hiện giờ, bị các sinh vật ma pháp từ bốn phương tám hướng và các loại bẫy ma pháp bất ngờ đẩy vào một hoàn cảnh vô cùng bi tráng.

Tối hôm đó, Voldemort không ngồi chỗ trọng tài mà ngồi ở phòng riêng với Nagini, cũng nhịn không được thoáng quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu ho khan hai cái, tránh cho mình xúc động mà phá lên cười trước hành động của Ansel. Còn Nagini đã cười không thở nổi trong lòng mình, cậu chỉ cúi đầu nhẹ nhàng ôm lấy, cẩn thận không để cô có động tác quá lớn mà đụng vào ghế.

Chiếc Cốc Lửa đặt ở trung tâm mê cung được ‘Bảo vệ’ (chú ngữ bảo vệ đồ vật khỏi bị ‘Accio’), Ansel lập tức biến ra một đoạn dây thừng vừa dài vừa nhỏ, một đầu cuốn ở Chiếc Cốc Lửa, một đầu cậu ném cho Harry và Cedric đứng cạnh sân ngơ ngác không biết làm gì, cuối cùng mở miệng nói một câu với ngôn ngữ nhân loại bình thường từ đầu trận đấu đến giờ: “Trong sân có nhiều bẫy ma pháp lắm, hai anh kéo luôn Chiếc Cốc Lửa ra là được! Mẹ đang chờ, em phải đi đây!”

Dứt khoát ra lệnh xong, Ansel lần thứ ba không thèm để ý đến các trọng tài khóe miệng đang run rẩy, thậm chí cả đại đa số khán giả, sau đó đi tới bên cạnh Veronica, liếc mắt nhìn Nagini cười không ra hơi trong lòng Voldemort, giận dỗi nhíu mi, nhàn nhạt nói: “Ừm, Nagini, thân phận hiện tại của chị là học sinh năm thứ tư ở Hogwarts đó. Hừm, Naomi Lin, học trưởng đương nhiệm của Slytherin, xin hỏi, học tỷ có thể chú ý hình tượng trước công chúng một chút được không?”