Một Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 46: Cố Nhân !



Sau khi được chủ tiệm trà chỉ đường Hàn Vân Dung ngay lập tức xuất phát tìm theo hướng nhà của người buôn trà An An mà đến. Với kinh nghiệm nhiều năm dẫn binh thì việc tìm đường chỉ là trong lòng bàn tay của hắn, Hàn Vân Dung tìm đến một ngôi nhà nhỏ ở sau núi. Nơi đây hẻo lánh hoang vu, đường đi lại có phần khó khăn hắn lóng ngóng mãi cũng chỉ thấy được một căn nhà gỗ đơn sơ được dựng gần đó, còn lại cảnh vật xung quanh chỉ toàn là cây cối không có thêm một căn nhà thứ hai. Từ phía xa, Hàn Vân Dung lén nhìn vào trong nhà quan sát, hắn nhìn thấy khói bay ra từ phía cửa sổ đoán chắc bên trong có người nên đã liều mạng đến hỏi chuyện.

" Tại hạ là người đến mua trà, cho hỏi ở đây có bán…"

" Phải ở đây chúng tôi có trà, huynh muốn mua loại nào? Trà tim sen, trà hoa lài hay trà ô long?

Hàn Vân Dung nhìn nữ tử ngây thơ trước mặt không khỏi xúc động, dung mạo lẫn hình dáng, giọng nói tất cả đều trùng khớp với Dương Khắc Chân của hắn chỉ có điều vị cô nương ấy lại mang dáng vẻ ngây thơ, đơn thuần như lúc Khắc Chân vừa gia nhập vào quân ngũ không còn vươn nét buồn bã, đau sầu như khi làm quý phi của hắn. Hàn Vân Dung bỏ ngoài tai những lời mời khách mà nàng nói, hắn không kiềm chế được bất giác đã ôm trọn nàng trong vòng tay của hắn.

Cô gái buôn trà ấy hốt hoảng, dùng hết sức để thoát khỏi vòng tay của Hàn Vân Dung, nàng lùi lại phía sau tay cầm ấm đun trà làm vũ khí cất giọng đề phòng.

" Làm gì vậy, tại sao lại ôm tôi?"

" Là ta, ta là Hàn Vân Dung. A Chân nàng không nhớ ta sao?"

" Huynh là ai? Tôi tên là An An không phải A Chân gì đó của huynh, huynh nhận nhầm người rồi!"

Hàn Vân Dung như hẫng đi một nhịp, hắn nở nụ cười gượng gạo trên môi, ông trời quả thật rất biết trêu đùa hắn, bắt hắn mất đi nàng sau đó lại cho hắn hy vọng tìm gặp nàng đến khi hắn tìn thấy nàng thì lại không thể cho hắn ở bên cạnh nàng…lẽ nào, hắn và nàng thật sự không có duyên phận để ở bên nhau? Lẽ nào suốt cuộc đời này của hắn hèn mọn tranh giành hạnh phúc mãi mãi vẫn không thể có được?

" Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người. Cô trong rất giống nương tử đã mất tích của tôi quá!"

Hàn Vân Dung thất vọng cuối gầm mặt, hắn biết chắc chắn người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Dương Khắc Chân nhưng hiện tại tâm trí hắn như trống rỗng, hắn vừa muốn nàng nhớ ra hắn nhưng cũng muốn nàng quên đi hắn tiếp tục sống một cuộc đời mới, một cuộc sống voi tư vô lo… Phải chăng hắn đã quá ích kỷ?

" An An, ca ca về rồi đây!"

Ngay khi Hàn Vân Dung vừa quay đầu rời đi thì bên ngoài đã vọng vào tiếng của một người đàn ông. Nam nhân đang chuẩn bị bước vào dáng người cao ráo, vai vác một vỏ trà lớn tươi cười hớn hở. Nam nhân ấy ngay khi chạm mặt với Hàn Vân Dung đã tắt hẳn nụ cười sau đó liền quay sang phía An Ăn thăm dò biểu cảm, khi nhìn thấy An An không có phản ứng gì mới cảm thấy yên lòng rồi kéo tay Hàn Vân Dung ra ngoài.

" Thật sự không ngờ Hàn triều rộng lớn như vậy lại cũng có lúc nhỏ bé!"

" Phải, cứ ngỡ sau lần đó chúng ta đã không còn cơ hội để tái ngộ, ngươi nói đi vì sao ngươi ở đây và cả nàng ấy nữa? Thượng Quan Thu Lĩnh?"

Người nam nhân mà Hàn Vân Dung đang lén lút nói chuyện phía ngoài nhà chính là Thượng Quan Thu Lĩnh, người từng là cánh tay đắc lực của hắn cũng từng là tình địch bại trận dưới tay hắn, những tưởng sau lần ở vách vực sâu vạn trượng kia, Thượng Quan Thu Lĩnh đã không còn tồn tại trên đời này nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện quả thật làm cho Hàn Vân Dung có chút bất ngờ.

" Ta gặp muội ấy là vào một đêm tuyết rơi của ba năm trước, lúc đó muội ấy đã bất tỉnh. Khi tỉnh dậy cũng chẳng còn nhớ bất cứ thứ gì… Có lẽ ông trời lại muốn cho ta thêm một cơ hội. Sau đó ta đã dẫn Chân Chân đi khắp nơi để tìm đại phu chữa bệnh, hy vọng muội ấy có thể khôi phục lại trí nhớ, bọn ta đi lưu lạc suốt nửa năm trời cuối cùng sau bao cố gắng cũng đều không có kết quả, chính Chân Chân là người đã nói với ta rằng muội ấy không cần phải nhớ về quá khứ nữa, muội ấy muốn tiếp tục sống như bây giờ, một đời vui vẻ… Vì vậy bọn ta đã quyết định dừng chân ở ngôi làng này, dựng một ngôi nhà nhỏ hằng ngày ta sẽ lên núi hái trà, còn muội ấy sẽ phơi trà đem xuống núi bán… Cuộc sống cứ diễn ra như vậy cho đến khi gặp lại ngươi, Hàn Vân Dung!"

Sở dĩ Thượng Quan Thu Lĩnh kéo Hàn Vân Dung ra ngoài nói chuyện là vì hắn biết những chuyện mà mình nói chắc chắn sẽ liên quan đến quá khứ của Dương Khắc Chân, hắn muốn tránh mặt nàng không muốn nàng nhớ lại cũng không muốn nàng trải qua cảm giác thống khổ thêm một lần nào nữa.