Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 153: Bỏ lỡ...bỏ qua



Diệp Băng Tâm từng nghĩ tha thứ cho Đông Quân là chuyện mà cả đời này cô cũng không bao giờ làm được…còn lãng quên hả??? thôi khỏi nghĩ đi… với một người đã gắn bó với mình ba năm nhiều kỉ niệm buồn vui như thế đâu thể nói quên là quên ngay được.

Những tưởng như thế nhưng thời gian trôi Băng Tâm dần phát hiện ra cô đã không còn khó chịu khi ai đó vô tình nhắc đến Đông Quân trước mặt mình nữa…cô không còn hằn hộc với quá khứ nữa…cô cũng bất chợt nhận ra mình đã lãng quên con người ấy từ lúc nào rồi mà không hay biết.

Thời gian quả là liều thuốc chữa lành mọi vết thương hiệu quả nhất!!!

Điều mà Băng Tâm hối hận nhất trong tình bạn đó là tình bạn của mình chưa đủ lớn… chưa đủ bao dung nên đã không thể giữ Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thiện Ngôn, Uyển Uyển, Linh Đan, Hoàng Lâm, Khánh Đăng, Thụy Du, Đông Quân mãi mãi là bạn tri âm tri kỷ của mình.

Băng Tâm vẫn cảm thấy mình nợ một số người một lời xin lỗi…mà mãi chẳng thể nói nên lời.

“Xin lỗi Hạ Quỳnh Dao, vì tôi đã không thể như lúc ban đầu toàn tâm toàn ý suốt ngày cùng cậu suy diễn mấy thứ linh tinh rồi hai đứa lại ngây ngô ngồi cười như hai con điên”.

“Xin lỗi Lạc Sa, vì tôi đã không thể quan tâm đến bạn nhiều hơn nữa để rồi tụi mình ngày càng cách xa nhau”.

“Xin lỗi Thiện Ngôn, đáng lẽ ra tôi không nên xem cậu là “cái phao cứu sinh” rồi mặc sức làm cậu tổn thương…tôi thật sự không cố ý làm như thế”.

“Xin lỗi Linh Đan, vì tôi cứ chạy theo một số thứ phù phiếm mà quên mất để ý đến cảm nhận của cậu”.

“Xin lỗi Đông Quân, vì tôi từng lợi dụng tình cảm của cậu để chứng minh một vài điều mà bản thân muốn có câu trả lời… xin lỗi Đông Quân cũng có một khoảng thời gian tôi đem lòng yêu thích cậu nhưng muộn rồi mọi thứ đều không thể vãn hồi khi tôi luôn đặt Hàn Tuấn Phong ở vị trí quan trọng nhất trong tim… nếu như thời gian quay lại tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế…mặc dù có lúc cậu rất đáng ghét nhưng thật tâm thì tôi trân trọng như một người bạn như cậu…”.

Điều mà Băng Tâm hối hận nhất trong tình yêu là bỏ lỡ Hàn Tuấn Phong để rồi cứ thế cô và anh cứ một lần lại một lần bỏ qua nhau.

Năm 16 tuổi không đủ cam đảm để nói lời yêu vì sợ tình cảm bồng bột này không đi tới đâu rồi thành kẻ thù thì chắc khỏi nhìn mặt nhau.

Năm 17 tuổi lại trơ mắt đứng nhìn người ấy đi yêu người khác, lẳng lặng như không có chuyện gì cơ mà tim lại rỉ máu, nước mắt lại ầm thầm rơi.

Năm 18 có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, thì lại vì lý do ngu xuẩn mà đến bên cạnh người khác rồi phải rời xa người ấy vì hạnh phúc của người ấy.

Năm 19 tuổi người ấy nói thích cô ấy vào ngày cá tháng tư, cô ấy cứ nghĩ là trò đùa nên chấp nhận hai đứa làm người yêu của nhau chắc được 2 ngày… người ấy bảo người ấy chỉ đùa thôi.

Dù là trò đùa nhưng ít nhất một lần trong đời người ấy cũng nói là thích cô ấy…chỉ như thế cũng đủ để tim cô ấy ấm áp như mùa xuân đang đến rồi…

Năm 21 tuổi người ấy đột nhiên mượn cuốn truyện cô ấy viết năm lớp 10, cô ấy ngu ngốc mà gửi nguyên file, người ấy xem xong đòi bản gốc… cô ấy ngu người có còn bản gốc đâu mà đưa. 

Cô ấy nhận ra người ấy cũng có thích mình đó nhưng vào giai đoạn này cô ấy cảm thấy rất lạc lõng và sau hai năm sống buông thả bản thân, cô ấy thấy mình tệ quá không xứng với người ấy…cô ấy quyết định cố gắng tìm lại con nhỏ ngây thơ, tài giỏi của năm 16 tuổi để trở về là con người hoàn hảo nhất có thể rồi mới đón nhận tình cảm của người ấy.

Năm 22 tuổi cô ấy thay đổi theo chiều hướng tốt sống có mục tiêu, phong độ học tập quay đỉnh cao như năm nào, cũng không còn khó khăn khi giao tiếp với người khác, tự tin hơn khi đứng trước đám đông, cô ấy cảm thấy mình đủ tốt để sánh bước bên cạnh người ấy.

Cô ấy nhắn tin nói chuyện với người ấy muốn bảo là “ Em thích anh” thì…người ấy bảo “ Xin em đừng làm tôi phải suy nghĩ lại nữa” cô ấy như từ thiên đường rớt cái bạch xuống địa ngục.

Đến lúc cô ấy buông tay người ấy lại muốn níu lấy… rồi hai đứa cứ dở dở ương ương chẳng làm người thương mà cũng chẳng làm người dưng…kiểu như nắm lấy thì không được mà buông bỏ thì không đành…

Tin nhắn cuối cùng người ấy gửi chỉ có vẻn vẹn ba chữ là “ Anh nhớ em” thế nhưng cô ấy chẳng có cách nào hồi âm được cả…

Khoảng thời gian này gia đình cô ấy xảy ra biến cố rất lớn…toàn đối mặt với sinh ly tử biệt nên cô ấy chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương.