Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 17: Cưng còn non và xanh lắm Đông Quân à!!!



Giọng của Quỳnh Dao nhấn nhá hơi lớn nên thu hút sự chú ý của Thiện Ngôn và một số người xung quanh nhưng mọi người cũng nhanh chóng quay trở lại việc của mình không hóng chuyện của người ta nữa.

Đông Quân ngẩn người nhìn Quỳnh Dao sau đó cười trừ hỏi lại:“Ủa sao bạn biết được hay vậy?”.

Mặt Quỳnh Dao đúng tỉnh luôn: “Hôm qua chị đó ngồi kế bên tui luôn nè hihihi”.

Đông Quân ngạc nhiên lần thứ hai:“Sao ngồi kế bên được lúc đó cũng gần 11 giờ khuya rồi mà?!”.

“Nói chơi thôi chứ tối hôm qua chị đó nhắn tin qua cho tui đọc á”.

Đông Quân híp mắt lại đầy nghi ngờ hỏi: “Ủa mà sao chị của Băng Tâm lại biết Quỳnh Dao được?”.

Băng Tâm liền giải thích: “Tụi tui chơi chung với nhau từ hồi còn nhỏ mà, làm sao chị tui không biết Quỳnh Dao được”.

Quỳnh Dao cũng tán thành, đồng diễn cùng Băng Tâm: “Ừ đúng rồi... chơi chung từ hồi nhỏ nên thân thiết lắm luôn á”.

Thì chơi chung từ hồi nhỏ thiệt mà từ năm 7 tuổi Băng Tâm và Quỳnh Dao đã là bạn thân trên mọi mặt trận rồi, sang cấp 2 tuy là hai đứa không học chung lớp không thường xuyên đi chơi chung nhưng từ lúc tái hợp đến giờ vẫn không gì thay đổi mấy, hai đứa vẫn hiểu ý nhau nhất nhóm đó thôi.

Đông Quân gật đầu nhìn cả đám bằng ánh mắt nghi hoặc: “Ờ thì ra là vậy”.

Băng Tâm tỏ vẻ ngu ngơ như không biết chuyện gì đã xảy ra để Đông Quân khỏi nghi ngờ.

Ngoài mặt vậy thôi chứ trong lòng người ta đang cười thõa mãn, xem kết quả thu được tốt hơn nhiều so với dự tính ban đầu của ai kia.

Đông Quân bị phản công bất ngờ nên chắc đang hoang mang lắm nó quét mắt nhìn qua cả bốn đứa với vẻ hoài nghi tột độ sau đó cười trừ bỏ đi về chỗ ngồi.

Bộ Tứ nhìn theo dáng vẻ của nó và mỉm cười thỏa mãn nhất là Băng Tâm nhỏ cũng không ngờ kế hoạch thành công ngoài dự tính không chỉ làm cho Đông Quân hết trêu chọc mình còn đẩy Đông Quân vào thế bị động nữa thật là thú vị làm sao.

Lúc giải lao Bộ Tứ lại ngồi cùng nhau bàn kế hoạch tác chiến.

Thụy Du nói: “Ê hình như nó đang nghi ngờ tụi mình đó”.

Quỳnh Dao gật đầu: “ Chắc luôn chứ hình như cái gì nữa nhìn cái ánh mắt của nó là biết rồi”.

Lạc Sa có vẻ nao núng:“Vậy giờ tính làm gì tiếp theo?”.

Băng Tâm vẫn bình tĩnh đáp:” Để chờ coi nó làm gì rồi mình mới tính tiếp được chứ hahaha mà dù nó có tính thế nào cũng không đấu lại cái đầu thông minh lắm mưu nhiều kế của tao đâu hihihi, mà nó không nghi ngờ Lạc Sa đâu”.

Lạc Sa liền hỏi:“Sao mày biết là không?”.

Băng Tâm liền giải thích: “Tại vì mày quá hiền nên không làm ra mấy cái trò tinh quái vậy đâu, bây giờ đối tượng nó nghi ngờ là Quỳnh Dao, Thụy Du và tao thôi, tao dám chắc vậy luôn đó”.

Quỳnh Dao tán thành ý kiến của Băng Tâm: “Chứ gì nữa chắc nó nghi ngờ tao nhiều nhất á tại mặt tao gian quá mà hahaha…”.

Thụy Du lắc đầu không đồng ý: “Không có đâu nó nghi ngờ tao nhiều nhất á tại vì hồi tối hôm qua nó có gửi mấy tin nhắn đó qua cho tao đọc mà, lúc nãy nó nhìn tao cứ như ám chỉ là tao kể lại cho tụi mày nghe vậy đó”.

Băng Tâm khẽ nhếch môi mỉm cười rồi nói: “ Nó nghi ngờ thì kệ nó chứ cứ... chối đi đứa này đổ cho đứa kia, đứa kia lại đổ cho đứa nọ làm sao nó biết được ai là “chị Hương” hahaha”.

Đi học về Băng Tâm nhận được tin nhắn từ Đông Quân: [Chị ơi, Băng Tâm biết chuyện chị nhắn tin nói chuyện với em rồi Quỳnh Dao cũng biết nữa đó chị, giờ phải làm sao đây hả chị? ].

Băng Tâm nhắn lại: [ Ừ Quỳnh Dao là bạn thân của chị hôm qua chị có nhắn tin cho nó xem những gì chị em mình nói chuyện với nhau nên không sao đâu].

[Còn Băng Tâm thì sao??? Băng Tâm cũng biết luôn rồi mà chị].

[Nó chỉ biết chị nhắn tin nói chuyện với em thôi chứ có biết mình nói vấn đề gì đâu mà lo].

[Rồi lỡ như Băng Tâm hỏi thì em biết nói sao? ].

[Cứ bịa đại chuyện gì đó đi, có làm được không đây bí thư? ].

[Dạ em hiểu rồi].

Băng Tâm xem tin nhắn của Đông Quân và mỉm cười thầm nghĩ” Nhóc ngoan như vậy là tốt hihihi…phải chi bình thường nó cũng dễ thương như vậy thì đỡ quá…”.

Muốn đấu với chị sao?? Cưng còn non và xanh lắm Đông Quân à!!!