Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 61: Mắt không thấy thì tim sẽ không đau



Băng Tâm tự hỏi mình cố gắng nhiều như vậy để làm gì chứ?? Cô đã bỏ qua cái tôi kiêu ngạo ương bướng của mình…cô đã cố gắng biến thành một người ngốc nghếch một chút…thậm chí có bài kiểm tra còn cố tình không làm hết sức, cô không cần điểm tối đa chỉ cần có thể kéo khoảng cách giữa mình và Tuấn Phong gần lại thôi…nếu học lực là khoảng cách giữa hai người thì dễ rồi nhưng tiếc là không phải như thế…

Mưa…những hạt mưa cuối hạ lại rơi xuống trong sáng thanh khiết và nhẹ nhàng, mưa đại diện cho nhiều thứ lắm nước mắt, nỗi buồn và cả sự cô đơn…thế đấy mà Diệp Băng Tâm lại vô cùng thích mưa là vì mưa đẹp hay là vì điều gì đó đặc biệt, dường như mưa có một sức hút kỳ diệu nó lôi cuốn Băng Tâm ngồi nhìn hàng giờ đồng hồ mà không biết chán…Những ngày mưa cũng nhanh chóng trôi qua trả lại không gian cho những vệt nắng trãi dài vô tận…rồi kéo theo cả nỗi đau bao trùm lên cuộc sống của Băng Tâm.

Trong lớp rộ lên tin đồn Tuấn Phong thích Mai Lan, lúc đầu Băng Tâm cũng không mấy để tâm cứ nghĩ là mấy trò ghép đôi vô căn cứ thôi nhưng rồi cũng đến lúc biết Tuấn Phong thích Mai Lan là sự thật.

Lúc tan học, cả nhóm tập trung ngồi ở bồn cây ngay bãi giữ xe, Đông Quân nói: “ Ê Tuấn Phong thật sự thích Mai Lan đó nó đang lên kế hoạch chinh phục Mai Lan á”.

Quỳnh Dao trố mắt ra:” Thiệt á?? lúc đầu tao cứ tưởng là tụi nó giỡn thôi chứ”.

Thụy Du cười cười:” Tin này hơi bị hot à nha”.

Lạc Sa tỏ vẻ hiếu kỳ:” Không biết nó sẽ theo đuổi Mai Lan như nào ha…tính cách nó thất thường như vậy không biết nó yêu sẽ như thế nào ha…thật là tò mò”.

Thiện Ngôn ra vẻ uy bác biết rõ chuyện của người nào đó:” Nó còn nhờ tui với Đông Quân giúp đỡ nữa nè”.

Thế giới quan của Băng Tâm vốn đang trong xanh yên ắng thì đột nhiên nổi bão… gió giật max cấp… có cả lốc xoáy, mưa đá kèm theo động đất lẫn sóng thần…

Băng Tâm cố mỉm cười mà tim lại đang rỉ máu.

Cô quen rồi…quen cuộc sống có một Hàn Tuấn Phong luôn khiêu khích kiếm chuyện cãi nhau…rồi chọc cho cô mỉm cười…cô quen rồi mỗi ngày đều đứng từ xa nhìn anh…không có anh cô sẽ như thế nào đây?!

Ừ ngay từ đầu đã biết là tình yêu này vốn không có hồi kết mà vẫn cứ ngốc nghếch giữ lấy để rồi tự làm mình tổn thương.

Hóa ra tất cả… chỉ là…mình tự đa tình mà thôi…

Hóa ra từ đầu tới cuối chỉ có một người đem cả trái tim đi yêu một người vốn không cho mình bất cứ vị nào trong tim dù là nhỏ nhất cũng không có.

Có người thao thức cả đêm nằm nhìn trần nhà chằm chằm đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì hết…lại có một người đang rất vui vẻ với tình yêu của đời mình.

Qua ngày hôm sau, Băng Tâm điều chỉnh thái độ bình thường như không có chuyện gì xảy ra rồi đến lớp, cùng lắm thì bật chế độ đóng băng cảm xúc là ok thôi,Băng Tâm tự trấn an mình rồi mọi chuyện sẽ ổn…

Nhưng lúc bước chân vào lớp lại thấy Tuấn Phong đang ngồi nói chuyện với Mai Lan rất vui vẻ.

Có người cần phải nâng cấp chế độ đóng băng cảm xúc thôi…xém xíu nữa là tự phá vỡ vẻ mặt đang rất ổn của mình rồi.

Băng Tâm cầm sách rồi đi xuống lầu tìm một chỗ yên tĩnh ngồi học bài đến lúc chuông reo thì mới lên lớp.

Những ngày tiếp theo, Băng Tâm vẫn đi học chung với Lạc Sa, Quỳnh Dao, Thiện Ngôn, Đông Quân nhưng không lên lớp chung luôn mà thường nán lại ngồi dưới sân một mình…người ta nói đúng mà, mắt không thấy thì tim sẽ không đau…không đủ can đảm để đối mặt thì chạy trốn vẫn là thượng sách.

Thụy Du đi lên lớp thì vô tình đi ngang qua chỗ bồn cây gần hành lang, cô bất chợt nhìn thấy Băng Tâm nên hớn hở chạy tới nói đùa một câu:” Mày ngồi đây chờ tao hả Băng Tâm?”.

Thụy Du cứ tưởng là Băng Tâm sẽ phủ nhận như mọi lần chứ ai ngờ Băng Tâm lại gật đầu nên mặt Thụy Du đơ ra như cây cơ.

Thụy Du ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:” Ủa sao mày không lên lớp mà ngồi đây chi vậy??”.

Băng Tâm giơ cuốn sách trong tay lên rồi:” Trên lớp ồn quá tao học bài không được nên ngồi ở đây học đó mà”.

Thụy Du liền mỉm cười:” Ừ tao cũng ngồi ở đây học bài với mày luôn hihi”.

Giờ ra chơi, Băng Tâm cũng cầm đại một cuốn sách cho có rồi đi ra khỏi lớp.

Thụy Du liền chạy theo:” Ê Băng Tâm đi đâu vậy??”.

“ Xuống sân”.

Thụy Du tỏ vẻ khó hiểu:” Xuống sân làm gì?”.

Băng Tâm liền giải thích:” Trên lớp nóng quá…xuống chỗ có cây xanh ngồi sẽ mát hơn, có muốn đi chung không??”.

Thụy Du liền gật đầu như giả tỏi:” Ừ muốn…mày đi đâu tao đi theo đó”.

Hầu như Băng Tâm luôn nghĩ ra những lý do vô cùng hợp lý để rời khỏi lớp…không để lại chút dấu vết gì là mình đang chạy trốn cũng không để bất cứ ai biết sự thay đổi thái độ của mình.
— QUẢNG CÁO —