Lúc trước hai người từng hợp tác, lại còn là CP cực hot hiện nay, lại thêm Dao Vọng Tinh Thần* thực sự đang rất cuồng loạn. Thẩm Vọng Tân cho người ta cảm giác là người mềm mỏng, không ra vẻ gì cả, Tô Tinh Dã tuy rằng không nói nhiều, nhưng mà nhìn thì cũng không phải là người không dễ ở chung, cho nên mọi người cũng sẽ trêu chọc không có ác ý vài câu.
*Chơi chữ tên fan cp Vọng Tinh của nam nữ chính, thuần Việt là “cùng ngắm trời sao”.
“Thầy Thẩm, cô Tô, hiện tại CP của hai người hot như vậy, nếu các cô kia mà biết hai thầy cô lại hợp tác chung một kịch bản mới, dự là sẽ điên luôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy đó, CP mạnh nhất lần này tuyệt đối là mấy cô gái Vọng Tinh của hai người.”
“Dù sao cũng rất cuồng loạn đó.”
“…”
Thật ra những lời của mấy diễn viên này đúng là lời trong lòng của Quách Minh Trung, vì sao ông phải đập nhiều tiền như vậy để mời hai người họ, trừ việc ngoại hình của hai người họ tốt thì còn có một chút là do fan của riêng mỗi người và fan cp của hai người họ thật sự có thể kéo, lại còn tự mang theo nhân khí lưu lượng siêu cao. Bây giờ ông ta đã có thể nghĩ tới, chờ thêm một thời gian nữa sau khi bọn họ chụp ảnh tạo hình rồi công bố, “La Phu truyện” của bọn họ chắc chắn có thể lợi dụng sóng gió xuân này tích cóp đủ độ nóng, nghĩ tới, tâm trạng ông tốt kinh khủng.
Lúc này trên mặt Tô Tinh Dã không hiện ra điều gì, nhưng trong lòng đã có từng đợt sóng lớn, anh rõ là biết cô là nữ chính của “La Phu truyện”, nhưng mà anh lại không nói cho cô, anh là nam chính? Lại còn cho cô một cảm giác mất mát không thể hiểu được? Anh cố ý?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cô cảm nhận được chân trái bị người khác dùng cạnh đầu gối đụng nhẹ một cái, mạch suy nghĩ của cô đột nhiên im bặt mà chấm dứt. Tất nhiên cô biết là ai chọc, nhưng lúc này trong lòng cô tuy có sự bất ngờ vui vẻ, nhưng cũng trộn lẫn một chút ấm ức, cho nên cô không đổi sắc mặt mà dịch chân sang một bên, không để ý đến anh. Nhưng mà cô không ngờ được anh lại dám làm kiểu được voi vòi tiên như vậy, duỗi chân dài ra, móc chân cô về.
Cơ thể của Tô Tinh Dã hơi nghiêng một chút, những người khác không để ý tới, nhưng Triệu Chi Phi ngồi bên cạnh cô lại chú ý tới, cô bé không khỏi hỏi: “Sao vậy chị?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biểu cảm của Tô Tinh Dã có chút không được tự nhiên, cô mím môi dưới, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Sau khi ứng phó với Triệu Chi Phi xong, Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, lúc này mặt anh đang như gió xuân ấm áp nói chuyện với diễn viên khác, mặc cho ai cũng sẽ không ngờ tới, người dịu dàng như vậy sẽ làm động tác nhỏ dưới bàn thế này.
Mà Thẩm Vọng Tân như là vừa mới để ý đến ánh nhìn của Tô Tinh Dã vậy, cười nhìn qua phía cô.
Hai người trên bàn cơm vốn là khá được người khác chú ý, tuy rằng rõ ràng hai người không nói gì, nhưng mà một người đối mặt một người mỉm cười như vậy, mọi người không khỏi đã hơi hiểu rõ vì sao fan CP hai người họ lại mất trí như vậy, thậm chí đang ngồi mà vẫn còn lờ mờ lộ ra mấy cái biểu cảm ‘Tôi chết mất” và “CP tôi đu nhất định là thật”.
Chân họ lúc này rất gần, cách hai lớp vải cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ đùi anh như thế, Tô Tinh Dã vốn đang thất vọng xen lẫn ấm ức, trong một giây này đã biến mất hầu như không còn, thay vào đó chính là sự căng thẳng và nhịp tim đập nhanh không nói nên lời, dưới sự khuếch đại như vậy, gương mặt trắng nõn của cô không tự chủ được mà nhuộm một lớp hồng nhạt.
Triệu Chi Phi chú ý tới gò má hiện ra màu đỏ ửng của cô, khó hiểu hỏi: “Mặt chị sao lại đột nhiên đỏ như vậy?”
Tô Tinh Dã “a” một tiếng, theo bản năng mà dùng mu bàn tay đụng vào mặt, “Có sao?”
“Có mà.”
Tô Tinh Dã cười, giải thích nói: “Có thể… Có thể là hơi nóng đó.”
Vốn Triệu Chi Phi chỉ thuận miệng hỏi, nghe cô nói vậy, cũng không khỏi cảm thấy nóng lên, “Hình như đúng là như vậy, nhiệt độ trong phòng chúng ta khá cao.”
Vào tháng 10, Ninh Ba sớm muộn gì thì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày vẫn rất lớn, buổi tối ra ngoài ít nhất phải mặc một cái áo khoác.
Sau bữa tiệc, diễn viên đoàn làm phim của “La Phu truyện” đã quen biết nhau gần hết, mọi người cũng đã đều thêm wechat nhau, sau đó đạo diễn kéo nhóm lớn trên wechat “La Phu truyện”, bữa tiệc của đoàn làm phim coi như là kết thúc viên mãn.
***
Sau khi bên bọn họ kết thúc, trợ lý phòng bên cùng đám vệ sĩ cũng kết thúc, tuy rằng mọi người đều biết hai người bọn họ là CP, cũng quen biết nhau, nhưng vì tránh hiềm nghi, hai người họ không về khách sạn cùng nhau, ra khỏi quán ăn, mọi người chào hỏi nhau, sau đó ngồi trên xe của từng người mà rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Tinh Dã cũng cảm nhận được trạng thái của Tiểu Thuần có hơi không đúng, lập tức hỏi: “Tiểu Thuần, em làm sao vậy? Không vui sao?”
Tiểu Thuần không vui, đương nhiên là cô ấy không vui. Cô ấy nhớ tới mình mới vừa cùng ăn cơm với nhóm trợ lý nghệ sĩ khác, đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Viên, vừa mở miệng đã hỏi cô ấy ở chỗ nào, nghe giọng điệu đó, cô ấy lập tức có một thứ cảm giác rất không tốt. Cho đến khi cô gái kia tươi cười bước vào phòng bao, sau đó chủ động giới thiệu mình chính là trợ lý của nam chính “La Phu truyện” Thẩm Vọng Tinh, cả người cô ấy đều cảm thấy không thích. Cô ấy là một fan only, mỗi ngày xin sớm cởi trói sớm cởi trói, nhưng mà chuyện này không chỉ có không được giải trói mà còn bị quấn càng chặt, cô ấy đã có thể nghĩ tới chờ sau khi tuyên bố, tâm trạng của những người chị em fan only đó.
Tô Tinh Dã thấy cô ấy không nói gì, lại gọi cô ấy thêm một tiếng, “Tiểu Thuần?”
Tiểu Thuần đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cô ấy lắc đầu, “A? Em không sao, không phải là em không vui.”
“Ừm?” Tô Tinh Dã có hơi không tin.
Tiểu Thuần cố gắng hết sức nhếch khoé miệng, “Thật mà, thật sự là không có việc gì cả.”
A Uy lái xe phía trước nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, cô ấy đã thầm thì lải nhải cả ngày nay bên cạnh anh ta rồi, tất nhiên anh ta biết cô ấy là vì nguyên nhân gì mới như vậy, rõ ràng quan hệ giữa hai đương sự vừa thấy đã biết rất không tệ, nhưng mà anh ta lại không rõ mấy fan only với CP lại đang war nhau cái gì, đúng là không hiểu nổi mấy cô gái trẻ hiện nay.
Trở về khách sạn, sau khi Tiểu Thuần theo lệ thường dặn dò bảo cô sớm nghỉ ngơi rồi mới rời đi, Tô Tinh Dã vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt một lần, đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, cũng không biết là chuyện gì, phản ứng đầu tiên của Tô Tinh Dã là biết đó là Thẩm Vọng Tân.
Vì thế cô nhanh chóng đi đến chỗ huyền quang, qua lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài, người đứng ở cửa còn không phải anh sao?
Cô duỗi tay mở cửa, “Sao anh lại…”
Lời của cô còn chưa nói xong, người ngoài cửa đã một bước vượt qua để đi vào, thuận tiện trở tay kéo cửa, cảm giác xâm lược mạnh mẽ ập vào mặt. Tô Tinh Dã theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng mà một bước này còn chưa lùi xong, cẳng chân đã mềm nhũn, cả cơ thể đều không chịu nằm dưới sự khống chế mà ngã xuống, phản xạ của Thẩm Vọng Tân cực nhanh, duỗi tay một cái kéo vòng eo cô, sau đó ấn cả người cô vào trong lòng mình, sau khi ôm chặt cô mới nói: “Hấp tấp bộp chộp, anh có thể ăn em hay sao?”
Tô Tinh Dã cũng nắm lấy chỗ eo của áo hoodie, nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là em bỗng không chú ý tới.”
Sau khi nói hết lời, cô lại nghĩ tới chính sự, mặt cô rời khỏi vòm ngực anh, hơi ngửa đầu nhìn anh, “Anh cố ý có đúng hay không?”
Khoé miệng Thẩm Vọng Tân vạch lên một độ cong tuyệt đẹp, chơi đoán đố với cô, “Cố ý gì?”
Tô Tinh Dã chọc eo anh một cái, “Anh nói xem?”
Thật sự cô chỉ thuận tay vô tình mà chọc nhẹ một cái, ai ngờ cô vừa chọc như vậy, thân hình của Thẩm Vọng Tinh khoá cứng hết, bởi vì bị anh ôm vào lòng, cho nên cô cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cô tưởng mình chọc đau anh, lập tức hỏi: “Sao vậy? Em chọc khiến anh bị thương hả? Nhưng mà em đâu có dùng sức mạnh lắm dâu.”
Thẩm Vọng Tân nhìn ánh mắt của cô hơi âm u, anh khoá cái tay nhỏ đã từng chọc vào eo mình lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cọ xát, đầu dựa về hướng vành tai cô, trong vài giây ngắn ngửi, giọng nói còn thấp hơn vài độ so với lúc nãy, “Không có ai nói với em, eo của đàn ông không thể tuỳ tiện chọc à?”
Khi anh nói, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, môi hơi mỏng khi nói chuyện thậm chí còn cọ xát lại vào cô, Tô Tinh Dã làm sao chịu được sự trêu chọc như vậy của anh, lập tức cả chân cả người mềm đi, xúc cảm tê dại nói không nên lời xộc thẳng lên trán, mà lời của anh được tai cô nhớ lại hết lần này tới lần khác.
Cô căng thẳng đến nỗi nói cũng thành nói lắp, “Em… không biết…”
Thẩm Vọng Tân thấy vành tai cô ửng hồng nhanh đến nỗi mắt thường có thể thấy được, giọng nói trong nhẹ bởi vì căng thẳng còn mang theo vài phần âm rung, hiếm gặp vô cùng, anh vừa siết chặt cái eo thon nhỏ mà một tay cũng ôm hết của cô, cố ý cọ xát vành tai tiếp tục nói: “Vậy em sai rồi sao?”
Tô Tinh Dã lúc này đã chuếnh choáng mơ hồ, nghe thấy câu anh nói không chút nghĩ ngợi mà trả lời, “Sai rồi.”
“Vậy nếu làm sai phải bị phạt đúng không?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.
Mà cô cũng đáp theo, “Đúng vậy.”
Sau khi trả lời xong đầu óc cô tỉnh táo lại, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Phạt… như thế nào… Ưm…”
Âm cuối của cô trực tiếp bị chôn vùi trong khoang miệng anh, hơi thở nóng cháy khiến cô vốn đầu óc đã không tỉnh táo lắm lại càng thêm không được minh mẫn, cũng chỉ có thể bị động đón lấy nụ hôn của anh, bị tuỳ ý mút vào, đùa nghịch, trong khoang miệng toàn là hơi thở mát lạnh lại quen thuộc của anh, cô theo thói quen giơ tay ôm lấy cổ anh, để yên cho nụ hôn này không ngừng sâu thêm.