Một Lần Yêu

Chương 2: Kẻ thay thế



Thẩm Trạch tỉnh dậy lần nữa trong cơn mơ hồ. Cơ thể cậu trần truồng quấn quanh là một chiếc chăn bằng lụa mềm. Cậu trở mình mấy cái, phát hiện cả cơ thể đau nhứ như thể có hàng ngàn con voi giày xéo bản thân.

“Tỉnh rồi à?!!”

Tiếng nói trên đỉnh đầu như âm thanh của ma vương từ tận sâu địa ngục, Thẩm Trạch giấu kín nỗi sợ trong thâm tâm, phiền chán nhắm mắt.

“Ừm….”

Khương Lễ Hào như có như không nhìn vào vẻ mặt hững hờ của người tình, tay lại không nhịn được vuốt ve mấy chỏm tóc trên đầu cậu, phát hiện đã lâu rồi mình và người kia chưa nói chuyện với nhau như cách mà cậu từng tâm sự với hắn mấy chuyện vụn vặt nhỏ bé trong đời.

“Tớ rất thích bánh ngọt của tiệm A… nó ngon lắm đây. Chiều nay tới ăn thử một miếng rồi, rất vừa miệng. Lễ Hào có muốn ăn không, chúng ta ghé tiệm nhé.”

“Cái máy gắp thú ở trung tâm trò chơi cứ như chống đối tớ vậy. Tớ gắp hơn mười lần vẫn không ăn được con nào.”

Nếu là trước kia, Khương Lễ Hào tuyệt đối ậm ự cho qua, hắn thậm chí còn không thèm để tâm đến mấy câu chuyện vụn vặt của cậu. Nhưng chẳng hay từ bao giờ, Thẩm Trạch không còn nói cho hắn nghe nữa. Những cuộc gặp gỡ của hai người xoay quanh những lần làm tình điên cuồng mà hắn là người yêu cầu. Cậu từ rất lâu chỉ đáp ứng cho xong rồi thôi.

Đến lúc không có thì lại thèm.

Khương Lễ Hào phát hiện người tình nhỏ mà hắn cho là vô cùng tầm thường này, lại như một thứ thuốc phiện khiến hắn dứt không ra được.

Thẩm Trạch trở mình, mệt mỏi nhìn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ. Tầng 30 cao sang quý phái, chỉ dành cho giới quý tộc, có mơ thì một kẻ nhà quê như cậu cả đối cũng không thể bước lên được. Nhưng Thẩm Trạch chưa từng mong ước đến nó, cậu chỉ mong ước và rung động với Khương Lễ Hào. Tiếc là những mong ước và rung động này lại khiến cho cậu rơi vào bờ vực sâu thẳm tối tăm không thấy ánh sáng.



Những nụ hôn dài ướt át, tình tứ và đê mê mùi hương nhục dục được Khương Lễ Hào đặt lên tấm lưng trần của người tình. Đôi mắt hắn không giấu nổi vẻ si mê khi nhìn bóng lưng của cậu, rồi lại điên cuồng liếm láp, gặm nhấm nốt ruồi son ngay phía sau gáy của cậu.

“Thẩm Trạch.. à…. Chết tiệt…”

Thẩm Trạch nhắm tịt hai mắt, nhưng cậu biết rõ, người kia không phải gọi tên mình.

Hắn ta cũng không hôn mình, người hắn ta muốn hôn là người khác, là một người con gái xinh đẹp mà hắn không có được. Người con gái ấy cũng có nốt ruồi son ngay sau gáy, cái điểm tương đồng chết tiệt của hai người. Thẩm Trạch từng nhìn thấy cô gái ấy. Một nàng công chúa xinh đẹp với đôi mắt nâu, long lanh và nụ cười như thiên thần. Cậu ghen tị điên lên được khi Khương Lễ Hào yêu chiều nhìn cô ấy, mà cậu chỉ có thể ngậm ngùi đứng phía sau.

Thẩm Trạch từng rất nhiều lần nhầm tưởng ánh mắt đầy tình kia của Khương Lễ Hào là dành cho mình, cũng từng nghĩ rằng, Khương Lễ Hào thật sự rất thích mình khi hắn nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu những nụ hôn. Nhĩ Linh từng ít nhiều cảnh cáo cậu rằng Khương Lễ Hào thật sự không phải người tốt. Thẩm Trạch từng không tin, từng mụ mị, từng nghĩ rằng cái nhìn kia sao có thể là giả dối. Cho đến lúc phát hiện ra bản thân đặt chân lên được tẩng 30 của nơi này chỉ vì trong mắt Khương Lễ Hào, bản thân phản phất bóng hình người con gái khác, cậu bỗng chốc nhận ra mình ngu ngốc và chỉ giỏi tự lừa mình dối người.

Giữa hai người dần dần xuất hiện một lớp màng mỏng ngăn cách mà không ai muốn xé rách. Khương Lễ Hào cũng đoán được rằng Thẩm Trạch đã biết điều mình cất giấu trong thâm tâm bấy lâu nay, chỉ là hắn không đặt nặng vấn đề đó lắm. Biết thì sao chứ, kẻ nắm đằng chuôi vẫn là hắn. Một kẻ ích kỉ và nắm trong tay quyền tiền ngất trời như hắn có bao giờ xem trọng tâm tư người khác.

Thế thân thì sao?! Lừa dối thì sao?! Thật thật giả giả chỉ có mình hắn là kẻ phân định. Hắn nói đúng là đúng, sai là sai.

Dưới chân hắn ngàn kẻ còn đang chờ quỳ mọp gối lấy lòng, thì Thẩm Trạch có đáng giá bao nhiêu. Dù cho có biết hắn đùa bỡn mình, cậu cũng đâu thể giãy nãy lên, đánh ghen hoặc thậm chí là cũng không có quyền nói lời chia tay với một kẻ không yêu mình.

Thời gian Thẩm Trạch ở bên cạnh Khương thiếu đủ lâu để cậu biết hắn là kẻ tàn nhẫn và cực đoan đến mức nào. Hắn là ai mà kẻ tầm thường như cậu dám “đá” hắn kia chứ… Vì thế khi sự thật phũ phàng lộ ra sau tấm lụa mỏng, Thẩm Trạch cũng chỉ có thể nuốt nước miếng tươi cười.

Ừ thì…. Cả hai bây giờ vẫn là người tình…. Hắn là duy nhất của cậu, còn cậu là lựa chọn của hắn, trong hàng tá những người tình xinh đẹp ngoài kia.

Cũng chỉ vì một nốt ruồi son…. Thẩm Trạch cũng không biết mình may mắn hay bất hạnh… Thế giới của người nọ vốn dĩ không có chỗ dành cho những kẻ bình dân như cậu. Chỉ là vô tình cậu bắt gặp được một ánh mắt, lại tự cho rằng ấy là định mệnh của mình.