Một Lần Yêu

Chương 30: Bị đánh



Đúng là Kiều gia muốn thoát khỏi hôn sự với Tạ gia. Họ cần một cái cớ danh chính ngôn thuận, để không phải đối mặt với những lời chỉ trích của người đời vì tham phú phụ bần. Cho nên, cô nước bẩn này phải hắt lên người Khương Lễ Hào - kẻ mà danh tiếng chẳng mấy tốt đẹp. Còn Kiều Tư Tư vẫn là tiểu thư con nhà thế gia, phẩm chất tốt đẹp, bị Khương Lễ Hào để mắt tới mà chấp nhận hi sinh.

Tin đồn râm ran khắp nơi, theo đúng kịch bản mà Tạ gia viết ra, được người có tâm thêm mắm dặm muối, chuyện này liền thành bí mật công khai trong giới quý tộc thượng lưu. Cha Khương vốn dĩ không quan tâm lắm đến mấy chuyện ong bướm của con trai cũng phải vì chuyện này mà tức giận.

“Con có đầu óc không hả? Vì cớ gì mà vì một con đàn bà mà huỷ hoại danh tiếng cả gia đình. Bao nhiêu năm qua ta để con tự do không phải để con bôi tro trát trấu lên mặt mũi gia đình. Con muốn chết đúng không?”

“Cha à… cha … đừng đánh em.”

Anh trai Khương Lễ Hào - Khương Lễ Hinh nhanh chóng chạy tới ngăn cản cây roi mây trên tay cha mình. Cha họ ít khi nổi giận, nhưng một khi giận là có thể đánh chết người. Chị bọn họ cũng từng vì thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà bị ông đánh cho suýt chết, sau đó đuổi ra nước ngoài mấy năm không cho về.

“Cũng tại các người quá nuông chiều nó. Nếu không nó đã không hư như thế này. Bây giờ mày tính sao? Tao không để ý mày chơi đùa với ai, nhưng cái gì cũng cần để ý mặt mũi. Mày đụng ngay Kiều gia và Tạ gia, bây giờ họ đang làm ầm lên. Nếu chuyện này đến tai ông nội mày, mày nghĩ chúng ta có thể yên bình sao? Mày chơi đùa sao không tìm mấy đứa bình thường mà chơi đùa, như thằng nhóc con mà mày giữ bên người đó… nó nghèo như thế… có thể làm gì mày đâu.”

“Ba đừng nói cậu ấy như vậy.”

Khương Lễ Hào không khống chế được tâm tình khi nghe cha mình nói móc Thẩm Trạch. Bình thường hắn hay nghĩ xấu cho cậu, nhưng người khác thì không được. Bất chấp cho cái roi mây đang giáng từng đòn lên lưng hắn.

“Mày còn cãi. Mày còn cãi.”

Chát… chát…. Chát……

“Cha à… đừng đánh nữa.”

“Hôm nay tao phải đánh chết nó, đánh chết thằng ngu này. Đứa nào ngăn cản thì vào mà chịu đòn với nó.”

…****************…

“Úi da… cậu nhẹ tay chút. Không thấy vết thương của tớ… úi da….”

Thẩm Trạch không những không nhẹ tay mà còn dùng miếng bông thấm cồn nhấn mạnh lên vết thương. Cậu không biết vì sao trong hơn một tuần không gặp mặt, tên này lại bị thương nặng đến thế. Những vết lằn roi cực kỳ đáng sợ trên tấm lưng cường tráng, cậu chỉ nhìn thôi cũng đau xót.

“Ai đánh cậu vậy?!”

“Ai có thể đánh tớ ngoài ông già của tớ nữa? Úi da….”

“Đừng nói bậy.”

Thẩm Trạch chưa từng gặp cha Khương Lễ Hào, nhưng danh tiếng của ông ấy cũng không phải chưa từng nghe. Một người cực kì khó tính và coi trọng mặt mũi, tuyệt đối sẽ không để cho con cái mình gây chuyện ảnh hưởng đến gia tộc. Lần này Khương Lễ Hào gây chuyện lớn như thế, e rằng ông ấy sẽ không tha. Nhưng nhìn những vết thương dài rớm máu trên lưng hắn, Thẩm Trạch cũng không thể ngừng thở dai

Tại sao một người làm cha có thể tàn nhẫn đánh con mình như thế?

Nghe tiếng thở dài của Thẩm Trạch, Khương Lễ Hào thầm thấy buồn cười. Hắn nhổm người dậy, hôn cái chóc lên môi cậu.

“Có gì đâu mà ngạc nhiên, ông già trước giờ coi trọng mặt mũi. Cậu nghĩ tôi vừa khiến ông ta xấu hổ như thế, không bị đánh chết là còn may.”

“Nhưng cũng không nên như thế. Trước kia tớ ham chơi, bố cũng không đánh tớ mạnh tay thế này.”

Đôi lúc Thẩm Trạch thật sự không thể hiểu nổi thế giới của người giàu. Tưởng như có tất cả, lại trống không đến lạ. Cậu tưởng Khương Lễ Hào là kẻ may mắn nhất trần đời, khi sinh ra từ ngay vạch đích, có tiền có quyền không thiếu thứ gì. Nhưng hoá ra, hắn muốn sống thế nào cũng không được.

“Tớ muốn học mỹ thuật…nhưng cậu biết không, vì sợ ảnh hưởng xấu của chị tớ nên ông già đã cấm tiệt tớ đụng đến mấy thứ vẽ vời.”

“Chị cậu…”

Người chị gái mà Khương Lễ Hào chưa từng nhắc đến.

“Chị ấy yêu một tên hoạ sĩ nghèo. Cuối cùng, bị ông già phát hiện, bị đánh suýt chết, sau đó bị tống cổ ra nước ngoài học cái kinh doanh gì đó. Thẩm Trạch, cậu biết không, chị tớ rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng, cũng không chống lại được. Ngày đó, tớ đã khóc rất nhiều, khi mà chị ấy bị áp giải lên máy bay.”

Cũng chính ngày ấy, Khương Lễ Hào đã gặp được cái mà hắn coi là ánh sáng đời mình. Kiều Tư Tư xuất hiện, thay thế vị trí mà người chị hắn để lại.

Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng… nhưng cũng không biết sai chỗ nào.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Thẩm Trạch lại càng không cách nào hiểu được những mối tơ vò của Khương Lễ Hào. Chỉ biết là hắn đang rất đau khổ, nỗi đau ấy tràn ra cả gương mặt lạnh lùng cương nghị, ngập một nỗi chua xót.