Thẩm Trạch không nhớ mình đã lịm đi từ lúc nào. Cậu cứ từ từ đi vào giấc mơ của mình trong sự mệt mỏi. Lê lết thân thể đau đớn đi từng bước về quá khứ như thể đang dẫm lên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, không chỉ trái tim đau đớn mà bàn chân cũng ứa đầy máu. Cậu rất muốn tỉnh lại. Cơn ác mộng như thể một vũng bùn lầy kéo lấy chân cậu. Thẩm Trạch không thở nổi. Cậu bất lực kêu cứu, bất lực quờ quạng xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng hiển nhiên là mệt quá nên không nói ra hơi.
“Nhanh chân lên, mấy người còn lề mề gì thế?!”
Tiếng hét lớn đầy tức giận xen lẫn sự nôn nóng khiến người hầu và bác sĩ y tá càng thêm hoảng hốt. Giữa trưa nắng nóng, họ bị gọi vội đến biệt thự Khương gia và đối mặt với cơn thịnh nộ ngút trời của kẻ cầm quyền nơi này. Sắc mặt Khương Lễ Hào xấu đến độ không một ai dám nhìn thẳng. Ngay cả Tả Nhật Minh cũng vội tránh ra phòng khách khi nghe tiếng hắn quát tháo như thể muốn tháo cả nóc nhà.
“Lễ Hào nó bị điên hay gì vậy? Tự dưng sửng cồ lên!!”
Tả Nhật Minh tràn đầy thắc mắc mà không dám hỏi chính chủ. Khương Lễ Hào sau khi lật tung cả trường học và kí túc xá mà không tìm được Thẩm Trạch thì như phát điên lên. Tất cả những gì hắn biết về cậu rất ít. Hay nói đúng hơn cậu chủ động kể nhưng hắn lại không để trong lòng. Điều khiến hắn phát điên là vì Thẩm Trạch chuyển ra khỏi kí túc xá mà không nói cho hắn một lời. Với danh nghĩa là người yêu của nhau, hắn thậm chí còn không biết chỗ ở nhân tình nhỏ của mình.
Nhưng điều triệt để khiến Khương Lễ Hào phát điên là khi hắn tìm được nhà trọ Thẩm Trạch, thô lỗ xông vào, chưa kịp mắng chửi lên cơn thì đã nhìn thấy Thẩm Trạch ngất lịm đi.
Ngay cả khi ốm đến chết đi sống lại… bên cạnh cậu cũng không có ai.
Thẩm Trạch vốn dĩ là kẻ cô đơn. Từ ngày yêu Khương Lễ Hào, cậu lại càng cô đơn gấp bội.
Khương Lễ Hào gay gắt đứng bên cạnh bác sĩ, tỉ mỉ quan sát họ chăm sóc cho Thẩm Trạch.
“Các người nhẹ tay thôi?! Không thấy cậu ấy đau sao?!”
Vị bác sĩ trẻ vã mồ hôi hột. Y là bác sĩ chuyên biệt cho Khương gia, ngay cả khi chăm sóc cho vị phu nhân khó tính cũng không đáng sợ bằng việc làm hài lòng Khương thiếu hay phát điên này. Ống kim tiêm từ từ bơm chất lỏng vào tay người bệnh. Khương Lễ Hào dường như cảm thấy đau thay Thẩm Trạch. Dẫu cho cậu đã ngất đi không còn chút tri giác.
“Tôi đã tiêm cho cậu Trạch một liều giảm sốt. Hiện tại cậu ấy cần nghỉ ngơi thêm… khụ khụ… chuyện… chuyện giường chiếu… thì nên tiết chế một chút. Cậu ấy vẫn còn yếu lắm.”
Bác sĩ khó khăn nói ra mấy lời khuyên của mình, cũng không quan tâm Khương Lễ Hào có nghe không mà nhanh chóng thu dọn đồ rồi rời đi. Y tuy quan tâm người bệnh, nhưng càng quan tâm công việc của mình hơn. Nhìn vào ai chả biết do Khương thiếu chơi quá mạnh bạo nên cậu nhân tình này mới bị vết thương hành cho sốt cao. Bất quá có nói thì Khương Lễ Hào sẽ nghe chắc.
Trong phòng ngủ không còn một tiếng động dư thừa nào, chỉ còn hơi thở nặng nhọc của Thẩm Trạch cùng tiếng nước rơi vào ống truyền tí tách. Khương Lễ Hào vò đầu, khi suy nghĩ của hắn bị đảo lộn. Hắn vừa hành động khác lạ, đi xa hơn những gì hắn suy nghĩ. Đáng lẽ hắn sẽ không xuất hiện ở căn nhà trọ chật hẹp đó và tỏ vẻ hốt hoảng, bế thốc người lên, vội vàng chạy về biệt thự. Dù Thẩm Trạch có chết tại đó, đáng lẽ Khương Lễ Hào cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng nghĩ tới những ngày sau không Thẩm Trạch, chẳng hiểu sao Khương Lễ Hào lại thấy đau tim và luyến tiếc. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn việc mối tình đầu của hắn rời bỏ đi.
Khương Lễ Hào ngồi xuống giường, lại nhịn không được vuốt ve mái tóc rối của cậu. Quả thực ngoài nốt ruồi son ra, Thẩm Trạch không có chỗ nào giống người đó cả. Nếu người kia đẹp theo vẻ quyến rũ và đầy kiêu ngạo thì Thẩm Trạch ngược lại. Cậu không tính là đẹp trai, chỉ dễ nhìn một chút. Thẩm Trạch như men rượu vậy, Khương Lễ Hào nhìn một hồi cuối cùng lại không dứt ra được. Hắn cố gắng quên đi ánh mắt sáng rỡ chứa đựng cả dải ngân hà của cậu, cố quên đi nụ cười tươi như hoa, hay thậm chí cả khi ánh mắt cậu man mác buồn cũng khiến người khác phải thương tiếc….
Động lòng….
Từ ngữ xa lạ và đáng sợ đến độ Khương Lễ Hào không dám nghĩ tới, hoặc là hắn sợ phản bội thứ tình cảm thuần tuý mà hắn luôn tôn thờ với ánh trăng sáng.
Trong mắt Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch không xứng để hắn đối xử đặc biệt hay là làm nhiều hơn cho cậu. Người duy nhất mà hắn đặt nơi đầu tim chỉ có bông hoa hồng kiều diễm nơi đất nước xa xôi kia thôi.
Khương Lễ Hào bật người dậy, chạy thẳng ra cửa. Hắn dường như biết rằng một bánh răng trong trái tim mình đã trật nhịp mất rồi. Hắn cần phải ngăn lại, Thẩm Trạch, không xứng bước vào cuộc sống của hắn.