Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 14



Chu Hàm Chương thật sự không hổ là Chu Hàm Chương, nói chuyện làm việc vĩnh viễn cũng không biết giữ thể diện cho người ta.

Nhưng tôi đã không để bụng, dù sao da mặt tôi dày.

“Cũng có lúc ghi đẹp mà.” Tôi ngụy biện: “Đọc sách hưng phấn quá nên lúc viết chữ thì có chút vội.”

Chu Hàm Chương liếc nhìn tôi một cái, hiển nhiên không tin chuyện ma quỷ tôi nói.

Không tin thì không tin, dù sao tôi đúng là nói dối.

Chữ viết của tôi xấu, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, điểm này thật sự hoàn toàn không có di truyền được từ ba mẹ tôi, hai vị kia nhà tôi, chữ người này đẹp hơn người kia, mẹ tôi thậm chí còn là hội trưởng Hiệp hội Thư pháp tỉnh, tôi thực sự làm bà mất mặt.

Lần này tôi ngã thật sự là rất nghiêm trọng, sau khi bò dậy phát hiện chỗ đầu gối quần jean suýt thì bị tôi cà rách, tuy rằng quần này không đắt bao nhiêu, nhưng dù sao tôi hiện tại là người trẻ tuổi kề bên thất nghiệp, quần jean một trăm đồng tôi cũng phải mặc tiết kiệm.

Chu Hàm Chương hiển nhiên cũng thấy cái quần đáng thương này của tôi, đại khái cảm thấy bậc cửa nhà mình rất có lỗi với tôi, thế nhưng thật sự quan tâm một câu: “Có đi được không?”

“Có thể có thể có thể,” Tôi nhanh chóng nói: “Có thể.”

Cũng không dám nói không thể, lỡ đâu anh bảo tôi “về nhà nghỉ ngơi đi”, tôi chẳng phải là ngã vô ích lần này?

Vì thế, tôi khập khiễng đi theo Chu Hàm Chương vào trong sân, không thể không nói, đầu gối tôi thật sự đau ghê gớm.

Đây là lần đầu tiên Chu Hàm Chương đứng đắn để tôi tiến vào phòng sách của anh, lần trước tới ké WC, tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, anh cũng không cho tôi ngó kệ sách nhiều một cái, lần này rốt cuộc vào cửa một cách quang minh chính đại đúng lý hợp tình, đôi mắt tôi dính trên kệ sách của anh rồi không dời đi nữa.

Ăn ngay nói thật, phòng sách của Chu Hàm Chương có thể thú vị hơn anh rất nhiều.

Vị thầy Chu “chiếm núi làm vua” này, căn hộ này cũng thật sự lớn, phòng sách của anh tôi bấm tay tính toán, còn lớn hơn căn chung cư ba phòng một sảnh kia mà tôi thuê — đương nhiên, ba phòng một sảnh không là của tôi hết, chỉ có phòng ngủ phụ thuộc về tôi.

Toàn bộ căn phòng của anh được bao quanh bởi những giá sách, mỗi một mặt tường đều là tường sách, không chỉ có trên kệ sách bày tràn đầy, thậm chí ngay cả trên bàn, trên mặt đất cũng đều chồng sách, rất là hoành tráng.

Nói thật, phòng sách như vậy đối với người thích đọc sách mà nói thì rất khó không hâm mộ, tôi trực tiếp nhìn ngốc.

Tôi xoay qua, nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, tôi có thể… tham quan phòng sách của ngài một chút không?”

Anh mới vừa đi đến trước bàn bên cửa sổ, nơi đó đặt một máy pha cà phê.

Chu Hàm Chương quay đầu lại hỏi tôi: “Uống nước hay là cà phê?”

Tôi não nảy số: “Cà phê!”

Anh xua xua tay, ý bảo tôi tùy ý.

Lúc Chu Hàm Chương pha cà phê, tôi dọc theo cửa kệ sách đi vào trong, trước kia tôi cho rằng kho tàng sách của ba tôi đã đủ nhiều, nhưng vừa so với Chu Hàm Chương, ba tôi nháy mắt đã bị bỏ xa, nơi này thế nhưng có không ít sách đã không xuất bản nữa, tôi nhìn mà trực tiếp chảy nước miếng.

Khi tôi theo dõi mấy quyển sách cho dù bỏ giá cao cũng đã không mua được, hạt giống tà ác trong lòng tôi bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía Chu Hàm Chương, nhìn chằm chằm anh bắt đầu đánh bàn tính nhỏ của mình — tôi muốn tạo quan hệ tốt với anh, về sau cả phòng sách này tôi chẳng phải là có thể xem tùy thích ư?

Phải biết rằng có một số cuốn sách ở thời đại này không phải bạn có tiền là có thể đọc được, huống chi, tôi căn bản là không có tiền.

Tôi đang đứng đó cân nhắc thì, Chu Hàm Chương đột nhiên quay qua nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi chột dạ nhanh chóng quay đầu.

“Sao vậy?” Chu Hàm Chương hỏi.

“À…” Tôi giả vờ không có chuyện gì xảy ra: “Cà phê thơm ghê! Tôi đói bụng!”

Chu Hàm Chương cười khẽ một tiếng, tôi không nghĩ tới người này thế nhưng sẽ cười.

Tôi quay qua nhìn anh, phát hiện anh đã bưng cà phê ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tôi muốn nhìn lâu thêm trong chốc lát, nhiều sách như vậy, tôi phải nhớ kĩ cuốn tôi muốn đọc đều đặt ở chỗ nào, về sau có cơ hội, trực tiếp lấy ra nhét vào ba lô mình.

Tôi không phải nói tôi muốn trộm sách, tôi chỉ muốn mượn của anh để đọc thôi.

Nhưng thầy Chu người ta đã pha xong cà phê rồi, xuất phát từ lễ phép tôi cũng phải đi qua.

Luyến tiếc, sức hấp dẫn của một phòng sách này đối với tôi thật đúng là lớn hơn Chu Hàm Chương.

Người đàn ông này nhàm chán thật sự.

Tôi cọ qua, ngồi xuống đối diện anh.

Bàn của Chu Hàm Chương cũng rất lớn, một bên đặt máy tính, nơi khác đều là sách và vở.

Tôi thấy notebook trong tầm tay anh mở ra nằm xoài nơi đó, bên trên viết đầy, tò mò như tôi, theo bản năng liền thò lại gần muốn nhìn, nhưng tôi cũng chưa nhìn thấy gì, Chu Hàm Chương đã tay mắt lanh lẹ khép vở lại lúc tôi duỗi cổ.

“Xin lỗi,” Tôi nhanh chóng xin lỗi anh: “Mạo phạm rồi.”

Chu Hàm Chương tựa lưng vào ghế ngồi vươn tay với tôi.

“A?” Tôi ngốc, đây là làm gì?

“Sách và notebook của cậu, lấy ra cho tôi xem.”

“À à à, cho ngài.” Lúc tôi té ở bên ngoài Chu Hàm Chương giúp tôi nhặt lên, sau lại trước khi vào nhà tôi đã nhận lại từ trong tay anh.

Tôi cung kính đưa sách vở cho anh, đồng thời nói: “Thầy Chu, tôi phải trước nói lời xin lỗi với ngài, lúc trước khi đến tìm ngài, tôi quả thật không nghiêm túc nghiên cứu tác phẩm của ngài.”

“Ngược lại cũng không cần.”

“Không không không, là cần, hơn nữa rất cần thiết.” Tôi nói với anh bằng thái độ đoan chính: “Tuy rằng tôi không xác định tương lai ngài có thể giao tác phẩm cho chúng tôi hay không, cũng không xác định tôi có thể may mắn trở thành biên tập viên của ngài hay không, nhưng đây là phẩm chất cơ bản, tôi quả thật không làm tốt.”

Đại khái sự thành khẩn của tôi rốt cuộc khiến cục nước đá lớn Chu Hàm Chương này hơi hòa tan một chút như vậy, anh nâng mắt lên nhìn tôi, vài giây sau nói với tôi: “Uống cà phê.”
— QUẢNG CÁO —