Nói như thế nào đây? Đã kinh hách lại có chút kinh hỉ.
Nhưng mà nói thật, nếu so với anh, tôi quả thật rất… trẻ tuổi.
Không thể nói đàn ông nhỏ, này không phù hợp.
Nhưng Chu Hàm Chương cũng thật sự không biết chăm sóc người bệnh, nào có mua đồ vật thế này cho người bệnh ăn? Tuy rằng tôi rất thích, nhưng lúc bị bệnh thật sự ăn không vô.
Siêu thị nhỏ gần bệnh viện cũng thật sự rất hố, phỏng chừng một túi này của anh tốn rất nhiều tiền, bánh kem nhỏ này còn không ăn ngon mấy, tôi ăn hai miếng, ăn không vô, quay đầu vừa định nói với anh tôi không ăn, kết quả đối diện cặp mắt ấy của anh, tôi lập tức hèn ngay.
Tôi là người bệnh, còn phải chiều anh, thật sự mệt mỏi quá.
Cứ như vậy, tôi buộc mình ăn cái bánh kem nhỏ không ngon đó, căng đến hơi buồn nôn, ngồi ở đó bắt đầu lim dim.
Không biết tôi ngủ khi nào, nhưng tôi là bị Chu Hàm Chương đánh thức, anh nói: “Dậy đi, tôi đi gọi y tá rút kim.”
Lúc anh nói chuyện tôi còn có chút hoảng hốt, mê mang nhìn thoáng qua bình thuốc, hóa ra một giờ nhanh như vậy đã trôi qua rồi.
Tôi có thể cảm giác được rõ mình hạ sốt rồi, nhưng cả người vẫn rất yếu, yếu đến một chút sức lực cũng không có.
Tôi nghe lời mà ngồi thẳng, lúc này mới ý thức được hóa ra tôi dựa vào Chu Hàm Chương ngủ.
Nói như thế nào đây?
Quá ngượng ngùng.
Tôi ngồi thẳng, anh đứng dậy.
Chu Hàm Chương lạnh mặt đi ra ngoài gọi y tá, tôi thật sợ anh dọa sợ y tá nhỏ dịu dàng xinh đẹp người ta, bởi vì vẻ mặt đó của người nọ, không biết còn tưởng đâu đến bệnh viện gây rối.
Nhưng nói lại, sau khi hạ sốt đầu óc tôi bắt đầu vận hành lần nữa, lúc này mới phát hiện Chu Hàm Chương hôm nay đã chỉnh trang lại mình.
Rất khó tin, anh thế nhưng cũng học được cách chú trọng hình tượng rồi.
Cắt tóc cạo râu đổi đi áo khoác len màu xám “nửa vĩnh cửu” của anh, đột nhiên liền trở nên đẹp trai.
Chu Hàm Chương rất nhanh đã đi theo y tá trở lại, lúc rút kim tôi người này não tàn tay tàn, không ấn tốt, thế là máu chảy ra.
Chu Hàm Chương ở một bên khịa: “Ngốc.”
Tôi bĩu môi: “Cảm ơn đã khen.”
Cứ như vậy, tôi vẫn bọc như chiếc bánh chưng biết đi, chậm rì rì đi ra phòng tiêm, Chu Hàm Chương như phụ huynh của tôi, đi theo phía sau tôi, trong tay xách theo một túi đồ ăn vặt đó.
Tôi thật đúng là người đàn ông bị bệnh tốt số nhất, thế nhưng có thể khiến thầy Chu nhún nhường hạ mình đến chăm sóc tôi.
Lúc đi ra khỏi cổng bệnh viện tôi hậu tri hậu giác hỏi anh: “Thầy Chu, sao anh đến nhà tôi vậy?”
Người bị bệnh cung phản xạ dài đến độ có thể quấn quanh trái đất một vòng, vài tiếng đồng hồ đã trôi qua tôi mới nhớ ra hỏi anh vấn đề này.
Anh nói: “Đi mau, đưa cậu về nhà.”
Người này chưa bao giờ sẽ nói sang chuyện khác, bởi vì anh có thể từ chối trả lời hết thảy vấn đề anh không muốn trả lời một cách đúng lý hợp tình.
Chiêu làm nũng chơi xấu kia vô dụng ở trước mặt Chu Hàm Chương, nếu mà hữu dụng tôi cũng không đến mức đến bây giờ còn chưa ký được sách của anh.
Người này mềm cứng không ăn, tôi chỉ có thể nhận mệnh.
Đi theo anh, lên xe anh.
Anh ném một túi đồ ăn vặt đó vào trong lòng tôi, bảo tôi tự mình ôm.
Tôi thật cảm thấy mình bây giờ như một thằng ngốc, bị ba tôi thấy sẽ cười nhạo tôi một nguyên năm.
Trên đường về nhà, đầu óc tôi choáng váng, vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng luôn cảm thấy phải nói chút gì đó.
“Thầy Chu, hôm nay thật sự cảm ơn ngài,” Tôi ngoan ngoãn lại có lễ phép: “Nếu không có ngài, tôi chỉ sợ cũng sắp thiêu chết ở trong nhà rồi.”
Chu Hàm Chương người này, ngay cả một phản ứng cũng không cho tôi, cũng không biết anh đến tột cùng muốn làm gì.
Dọc theo đường đi cái miệng này của tôi liếng thoắn chưa từng dừng, khen ngợi anh, dốc sức khen ngợi anh, nói anh tốt bụng, nói anh dịu dàng lại thiện lương, khen xong nội tại rồi, còn phải khen hôm nay thầy Chu đẹp trai vô địch, vừa đứng đó thôi là có thể điên đảo chín trăm triệu thiếu nữ.
Lúc sắp về đến nhà, Chu Hàm Chương nói: “Cậu không mệt à?”
“Còn ổn.” Thật ra rất mệt, nhưng tôi cảm thấy tôi còn có thể khen trong chốc lát nữa.
“Tôi rất mệt.”
Được rồi, hiểu rồi, đây là lại chê tôi phiền.
Tôi ngoan ngoãn câm miệng, sau đó thì ngủ rồi.
Người bị bệnh có phải thật sự rất dễ mệt chỉ muốn ngủ không? Dù sao tôi là thế.
Mơ màng hồ đồ mà ngủ, mơ màng hồ đồ mà tỉnh lại.
Lúc tôi mở mắt phát hiện mình còn ở trong xe Chu Hàm Chương, mà xe anh đã tấp lại ngừng dưới lầu nhà tôi.
Người thì không ở đây, tôi nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh đang hút thuốc bên ngoài xe.
Hẳn là chúng tôi đến được chốc lát rồi, anh thế nhưng không đánh thức tôi, có ý gì? Anh rốt cuộc suy nghĩ gì?
Tôi ngồi ở trong xe nhìn anh, nhìn anh đứng trong gió lạnh cau mày hút thuốc, gió thổi vạt áo khoác anh bay lên, tôi hình như cũng có thể nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét.
Anh rốt cuộc suy nghĩ gì?
Tôi nhớ đến notebook kia của mình, cũng không biết bút ký viết đến đầy ắp đến tột cùng có mấy câu nói có thể chạm đến trái tim anh.
Người này quá khó hiểu, xem hết sách của anh, cũng không xem hiểu con người anh.
Đột nhiên, Chu Hàm Chương quay qua nhìn vào trong xe, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh hơi ngẩn ra.
Anh ngẩn ra một chút, tim tôi cũng “thình thịch” một chút theo.
Tôi “thình thịch” cái gì chứ? Không biết, tôi chỉ biết mình đột nhiên trở nên căng thẳng.