Tôi cảm thấy sớm hay muộn có một ngày tôi sẽ bị nâng ra khỏi nhà Chu Hàm Chương — bị tức bất tỉnh, xe cứu thương đến nâng.
Anh để một xấp biên lai nhỏ của bệnh viện kia trước mặt tôi: “Nhưng thật ra không có bao nhiêu tiền, cậu trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Tôi cười cười, cầm lấy biên lai bỏ vào trong túi mình: “Chờ tôi được phát tiền lương sẽ trả ngài.”
Trước thiếu đi, đôi ta cũng coi như có ràng buộc.
Tôi giả vờ suy yếu trước mặt Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, vì nói lời cảm ơn với ngài, tôi một đường thở hồng hộc đến đây, bệnh tình hình như tăng thêm rồi.”
“Vậy về nhà nằm đi.” Tác phong của anh nhưng thật ra lạnh lùng như mọi khi.
Chu Hàm Chương nói xong câu đó, mình thì cầm quyển sách ngồi ở một bên xem, cũng mặc kệ tôi, mặc tôi tự sinh tự diệt.
Tôi đói bụng, cũng ngại thúc giục anh nấu cơm, bèn thò lại gần hỏi: “Thầy Chu, tôi nấu cơm cho ngài nhé.”
Anh giương mắt nhìn tôi: “Phòng bếp của tôi làm chuyện gì rất có lỗi với cậu à?”
Anh nói lời này mới là thật sự rất có lỗi với tôi!
Nhưng mà, Chu Hàm Chương hẳn đã hiểu ám chỉ của tôi, thế nhưng thật sự buông sách xuống, ra cửa đi nấu cơm.
Lúc anh nấu cơm tôi không đi theo, làm bộ cái gì cũng không biết, lén cầm quyển sách ngồi ở một bên đọc.
Tôi xem là quyển <Mười một loại cô độc> mà Chu Hàm Chương mang đến bệnh viện lúc trước, có sao nói vậy, tôi xem sách của Yates luôn không tiến vào trạng thái được, lúc trước ở thư viện trường học từng mượn đọc và <Con đường cách mạng>, đều là nhìn mấy tờ đã hoả tốc trả về.