“Ừm hứ.” Tôi thật sự quá kiêu ngạo rồi, nếu con người có đuôi, thì cái đuôi của tôi lúc này đã vểnh lên tận trời rồi.
Tôi giao notebook cho tổ trưởng: “Đây là bản thảo.”
Trên đường tôi về công ty đã đại khái quét nội dung quyển sách này một chút, viết về một đứa trẻ trong núi ngày ngày đêm đêm khao khát thế giới bên ngoài, sau lại trộm trốn trên xe vận chuyển hàng hóa, rốt cuộc ra khỏi núi, nhưng mà đi ra núi lớn, thế giới của em bị đảo lộn một lần nữa.
Bởi vì thời gian cấp bách, tôi chỉ nhìn thô sơ giản lược một chút, lật đến cuối cùng xem kết cục của đứa trẻ đó, trực tiếp thở dài than ngắn thành quả cà tím héo trên xe buýt.
Mùi vị số phận trong sách của Chu Hàm Chương luôn rất đậm, nhân vật trong sách luôn càng theo đuổi thứ gì thì càng không chiếm được, thậm chí thường xuyên đã tới trạng thái giơ tay có thể với tới rồi nhưng mà giây tiếp theo thì sẽ xảy ra biến đổi lớn động trời, khiến người ta đau đớn muốn chết.
Lúc tổ trưởng nhận lấy notebook, tôi đứng ở một bên tóm tắt nội dung câu chuyện này cho ông, nhưng tôi còn đang rối rắm có nên nói cho tổ trưởng quyển sách này là Chu Hàm Chương viết xong hai năm trước chứ không phải “tác phẩm mới” chân chính của anh hay không.
Từ nhỏ ba mẹ tôi đã giáo dục tôi làm người phải thành thật, nhưng ích lợi trước mặt, tôi do dự.
Ngay lúc tôi đang do dự, tổ trưởng ngẩng đầu hỏi tôi rằng: “Cậu làm được như thế nào?”
“Dạ?”
“Tôi nghe nói mấy nhà xuất bản lớn cũng đều đang tranh giành bản quyền của cậu ta, điều kiện đưa ra cũng tốt hơn chúng ta, cậu làm sao làm được?”
Nhà người khác đưa ra điều kiện gì tôi thật đúng là không rõ lắm, nhưng một ván này tôi dường như thật sự thắng rồi.
Nhưng muốn nói thắng, cũng chưa chắc, trên thực tế tôi cũng không lấy được bản thảo của <Vĩnh Hạng>.
Tôi chần chờ một chút, vô cùng chột dạ mà nói: “Đại khái là… đại khái là sức hút nhân cách của tôi cảm động thầy Chu.”
“Sức hút nhân cách?”
“Sức hút nhân cách.”
Rất rõ ràng, tổ trưởng cũng không cảm thấy tôi có sức hút nhân cách gì.
“Tổ trưởng, sách này được không?”
“Như vậy đi,” Ông ấy trả notebook lại cho tôi: “Thầy Chu quen viết tay bản thảo, cậu trước đánh máy bản thảo điện tử ra rồi sau đó gửi tôi, chúng ta cần làm một đánh giá xét duyệt, nhưng nếu là Chu Hàm Chương, hẳn không thành vấn đề.”
Tôi gật gật đầu.
“Tổ trưởng, ờm…” Tôi ôm notebook hỏi: “Đến lúc đó biên tập viên quyển sách này của thầy Chu sẽ là tôi đúng không?”
Tổ trưởng nhìn tôi, vài giây sau trả lời rằng: “Đến lúc đó lại nói.”
Một câu này của ông ấy khiến tôi có hơi lo lắng, nhưng thời điểm này lại không tiện hỏi nhiều, dù sao, tôi còn chưa chuyển chính thức.
Tôi xám xịt trở lại vị trí làm việc, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Trong khoảng thời gian này tôi rất ít khi làm việc ở công ty, máy tính cũng chẳng mở nhiều, hôm nay lấy được bản thảo của Chu Hàm Chương, chủ động tăng ca đến hơn 12 giờ tối, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa mới về nhà.
Bản thảo hơn trăm ngàn chữ, Chu Hàm Chương cũng thật sự không chê mệt, tôi gõ chữ cũng gõ đến chóng mặt nhức đầu.
Sau khi đánh xong bản thảo tay, giao cho tổ trưởng, tổ trưởng sắp xếp tôi liên hệ Chu Hàm Chương ký hợp đồng.
Có đôi khi tôi không biết là mình quá ngây thơ hay là xã hội này quá “thực tế”, khi tôi lại lần nữa dò hỏi tổ trưởng chuyện tôi chuyển chính thức, ông trả lời tôi là: “Tôi phải xin với HR.”
Về phần vấn đề biên tập viên, ông căn bản không trả lời tôi.
Đương nhiên, chuyện biên tập viên tôi có thể lý giải, tôi - một nhân viên trong thời gian thử việc, lại không có kinh nghiệm gì, giao tác phẩm của nhà văn phân lượng như Chu Hàm Chương cho tôi nhất định sẽ không yên tâm, nhưng tôi luôn có loại cảm giác làm áo cưới cho người khác, trong lòng quả thật hụt hẫng.
Mặt xám mày tro đi ra office building, trời đã tối rồi, nhớ đến câu nói kia mà chị gái marketing nói với tôi trước đó, chị ấy nói làm biên tập phải có tinh thần lợi cho người rất mạnh.
Nhưng loại “lợi cho người” này là tác giả lợi, mà không phải biên tập khác đúng không…
Có thể là tôi lòng dạ hẹp hòi, nhưng tôi thật sự khó chịu trong lòng.
Mấy ngày nay rất mệt, cảm xúc cũng không tốt lắm, cả người rầu đến nghi ngờ cuộc đời, vốn dĩ định trực tiếp về nhà ngủ, kết quả thế nhưng mơ màng hồ đồ ngồi trên xe đến nhà Chu Hàm Chương.
Tôi xuống giao thông công cộng mới ý thức được mình đã đứng ở chân núi, trời tối om, đường tối om, tôi hẳn nên chờ chuyến xe tiếp theo sau đó về nhà, nhưng cuối cùng vẫn dẫm lên tuyết đội gió lên núi.
Tôi rất ít đến đây vào buổi tối, tuy rằng trên ngọn núi nhỏ này của anh không dã thú nào lui tới, nhưng lỡ như có quỷ thì sao?
Tôi càng đi càng sợ hãi, cuối cùng dứt khoát chạy lên, chờ đến khi tôi chạy tới cửa nhà Chu Hàm Chương, đã cả người là mồ hôi, phát rồ bắt đầu đập cửa.
Cũng may, Chu Hàm Chương rất nhanh đã tới mở cửa.
Anh lại là dáng vẻ không tỉnh ngủ đó, tôi rất nghi ngờ anh rốt cuộc khi nào là tỉnh.
Ông chú lôi thôi lếch thếch ngậm thuốc lá đứng ở nơi đó nhìn tôi, dường như có chút kinh ngạc, anh hỏi: “Cậu còn đến làm gì?”
Tôi thở hồng hộc gần chết, dựa vào khung cửa của anh nói với anh: “Không biết nữa, mơ màng hồ đồ đã đến rồi.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, sau đó đột nhiên giơ tay xoa tóc tôi một chút.
Cảm giác này nên hình dung như thế nào đây?
Chính là…
Dịu dàng khó tả.
Trong nháy mắt đó tôi thế nhưng cảm thấy có chút ngọt, có lẽ bị quỷ ám rồi.