Đương nhiên, cũng có đôi khi nó có ý nghĩa khác, nhưng giờ phút này, tôi chỉ biểu đạt tôi đã bị giật mình.
Tôi nhanh chóng giải thích: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, là tôi thô tục.”
Thịt gắp cho Chu Hàm Chương để vào chén nhỏ của anh, tôi ngồi trở lại, hít ngược một hơi xoa cánh tay bị nóng đỏ của tôi.
Chờ khi tôi ngẩng đầu, Chu Hàm Chương còn nhìn chằm chằm tôi, tôi hỏi: “Sao vậy? Ăn no rồi?”
Tôi đang nỗ lực nói sang chuyện khác, muốn dùng nó để làm anh quên tôi vừa mới “miệng nói lời ngông cuồng”.
Tôi làm sao có thể nói tục trước mặt thầy Chu cao quý như thế chứ? Này không ổn lắm.
Cũng may, Chu Hàm Chương hôm nay rất hiểu chuyện, không so đo với tôi, cúi đầu ăn thịt, ăn xong thì chuẩn bị đưa tôi về.
Tôi chạy đi thanh toán trước anh một bước, lúc trả tiền tim đều đang rỉ máu, lúc nhập mã trả tiền, tôi vẫn luôn đang hỏi mình: Để Chu Hàm Chương mời khách không tốt à?
Chu Hàm Chương chậm rì rì đi tới, đứng phía sau tôi, sau khi tôi trả xong tiền mới chịu mở miệng: “Buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.”
“Dạ?”
“Công bằng.”
Lúc này anh mới nghĩ đến công bằng, lúc tôi mua cho anh xô cả nhà anh chỉ mua cho tôi kem ốc quế sao không hỏi xem có công bằng không thế?
“Vậy buổi tối tôi muốn ăn thịt nướng đắt nhất.”
Chu Hàm Chương cười: “Được.”
Thật sự đồng ý rồi.
Hai chúng tôi ở cửa mặc áo khoác cài xong nút, trong nháy mắt đẩy cửa ra cả người tôi suýt bị gió thổi bay.
Chu Hàm Chương nắm lấy cổ tay của tôi dẫn tôi đi vào tuyết, anh nói: “Tôi đến thư viện đối diện, cậu tan làm lại đây tìm tôi.”
“Không cần,” Tôi rút tay về bỏ vào túi: “Vừa rồi nói giỡn với anh thôi, hôm nay tuyết rơi, đường không dễ đi, buổi chiều công ty bên này không có chuyện gì, anh đi về trước đi, nếu có việc gì tôi đi tìm anh.”
“Nói chuyện phải giữ lời.” Anh bỏ lại một câu như thế rồi xoay người đi sang bên kia đường cái.
Tôi phát hiện, thậm chí cũng thể thể nói đùa với Chu Hàm Chương người này, người này căn bản phân không rõ cái gì là nghiêm túc cái gì là vui đùa!
Ai muốn tan làm rồi còn lang thang bên ngoài trong thời tiết thế này chứ! Tôi chỉ muốn hoả tốc về nhà chui vào ổ chăn đọc sách uống trà sữa!
Chần chờ một chút, tôi cuối cùng từ bỏ giãy giụa tùy anh đi, dù sao đây là Chu Hàm Chương, “ân nhân cứu mạng” của tôi mà.
Còn có thể làm sao bây giờ? Cưng thôi.
Tôi đội tuyết trở về công ty, một buổi trưa bận việc đến chân không chạm đất, xử lý xong vấn đề hợp đồng của Chu Hàm Chương lại mở cuộc họp nhỏ với tổ trưởng bọn họ, chủ yếu cũng là thảo luận vấn đề sách mới của thầy Chu chúng ta.
Một buổi họp này họp đến người ta chóng mặt nhức đầu, lúc kết thúc đã hơn 7 giờ, chúng tôi thế nhưng cũng chưa ai chú ý.
Tổ trưởng nói: “Ôi, đã lúc này rồi, nhanh dọn dẹp một chút rồi tan làm đi.”
Tôi vốn đang lề mề thì đột nhiên nhớ tới Chu Hàm Chương nói anh ở thư viện chờ tôi, lập tức tăng tốc.
Tôi gần như lao ra ngoài, nghe thấy tổ trưởng kêu tôi: “Bạch Vị! Chấm công!”
Tôi đã chạy đến cửa thang máy rồi, lại đi vòng trở về chấm công.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, nhưng không lớn như lúc giữa trưa, tôi dẫm lên tuyết đọng thật dày lao lực chạy về hướng thư viện, cũng không biết nơi đó đóng cửa chưa.
Trong ấn tượng thư viện này đóng cửa lúc 7 giờ tối, Chu Hàm Chương không có điện thoại, cũng không tới tìm tôi, người này có thể đi rồi không?
Tôi, một kẻ dở vận động, thế nhưng bắt đầu chạy như điên trên nền tuyết, Chí Tôn Bảo¹ người ta là đạp tường vân bảy màu đi cưới Tử Hà tiên tử², tôi là dẫm lên tuyết sắp cao đến mắt cá chân đi tìm Chu Hàm Chương ăn thịt nướng.
¹ ²: Nhân vật trong Đại thoại Tây Du
Hà tất vậy?
Không cần thịt nướng, chỉ tùy tiện mua hai chén Malatang nhanh ăn xong rồi nhanh về nhà đi.
Chờ lúc tôi chạy đến thư viện đã cả người là mồ hôi, rất xa đã thấy một người đàn ông cao gầy đứng trước cửa tòa nhà.
Chu Hàm Chương thật sự là người cố chấp, lúc quán đóng cửa tôi chưa đến mà anh thế nhưng vẫn đợi tôi ở đây như vậy.
Tôi chạy tới hỏi anh: “Thầy Chu, sao anh lại đứng ở đây!”
“Tăng ca?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu: “Mở họp không chú ý thời gian.”
Anh dường như đã đợi một hồi lâu, trong lòng ôm mấy quyển sách, tay đều lạnh đỏ.
“Lạnh đúng không? Đi mau.” Tôi thúc giục anh mau đi với tôi: “Nếu không chúng ta ăn một bữa ngay phụ cận đi, đừng đi xa.”
Anh đuổi kịp tôi, đi bên cạnh tôi.
Tôi duỗi tay nhận lấy mấy quyển sách anh ôm đó: “Hôm nay mượn?”
Tôi không ngờ tới anh thế nhưng cũng sẽ mượn sách từ thư viện, dù sao phòng sách nhà anh đã xem như một thư viện nhỏ rồi.
“Ừ, mấy quyển này chưa từng thấy.”
Lòng tôi nói là sách gì làm thầy Chu đã duyệt qua vô số sách của chúng ta cũng bỏ lỡ, tò mò cúi đầu nhìn, được chứ, chẳng trách anh chưa từng thấy, người này thế nhưng mượn mấy quyển truyện tranh yêu đương.
Trúng gió gì vậy? Chẳng lẽ quyển sách tiếp theo thầy Chu của chúng ta định viết câu chuyện yêu đương thiếu nữ?
Tôi không dám hỏi, cũng không có thời gian rỗi hỏi, thời tiết này quá tệ, tôi chỉ muốn nhanh đi vào một cửa hàng nóng hầm hập ăn một bữa cơm nóng hổi.
Đi ra sân lớn thư viện, Chu Hàm Chương nói: “Đi dưới lầu nhà cậu đi.”
“Dạ?”
“Dưới lầu nhà cậu có chỗ ăn cơm không?”
“Có.”
“Vậy đi dưới lầu nhà cậu.” Chu Hàm Chương dẫn tôi tìm được chiếc xe anh đỗ ở ven đường, chiếc ô tô đó vốn đã trông rất đáng thương lúc này bị phủ tuyết thật dày, như một lớp kem thơm ngọt phủ trên bánh kem: “Cơm nước xong cậu tiện về nhà.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy Chu Hàm Chương còn rất tri kỷ, vì thế cũng không phản đối, liền vui sướng lên xe.
Nhưng mà tôi phát hiện, tôi vẫn chưa đủ hiểu biết đàn ông, hoặc nên nói không đủ hiểu biết người đàn ông này.
Anh chở tôi đến dưới lầu nhà tôi, chúng tôi ăn một bữa mì sợi thơm ngào ngạt, sau đó anh nói: “Đã khuya rồi.”
Tôi gật gật đầu.
“Đường rất khó đi.”
Tôi lại gật gật đầu.
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi vài giây: “Đường về khó đi, gần đây có nơi nào có thể qua đêm không?”
Thiết lập sụp đổ.
Thiết lập của Chu Hàm Chương ở lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.