Tôi là một người rất chậm chạp trên tình cảm, đương nhiên, đây đối với một biên tập mà nói thật ra là khuyết điểm rất nghiêm trọng.
Đừng chửi, sẽ sửa.
Chỉ bởi vì sự chậm chạp này của tôi, cho tới bây giờ phần tình cảm kia của tôi đối với Chu Hàm Chương mới rốt cuộc dần dần thức tỉnh.
Khả năng không thích anh chỗ nào chứ?
Chỉ là không phát hiện hóa ra mình thích anh như thế mà thôi.
Tôi và Chu Hàm Chương hôn nhau xong, sóng vai nằm trên giường.
Trên chiếc giường đôi không lớn kia của tôi chỉ có một gối đầu, giờ phút này lại nằm hai người.
Không biết là tiếng tim đập của Chu Hàm Chương hay là tiếng tim đập của tôi, lớn đến mức tôi nghi ngờ chúng tôi hẳn nên lập tức gọi 120, chậm sẽ không kịp nữa.
Tôi quay đầu nhìn anh cười ngốc, nhớ đến thư tình của Chu Sinh Hào, người đàn ông lãng mạn này nói trong thư viết gửi cho Tống Thanh Như: Không ngờ được rằng em thế mà sẽ bắt được trái tim tôi.
Không thể tưởng được không thể tưởng được, thế gian này có quá nhiều bất ngờ.
“Thầy Chu,” Tôi phá vỡ sự yên lặng vi diệu này: “Anh suy nghĩ gì thế?”
Anh rốt cuộc nhìn tôi, ánh mắt có chút lơ mơ, như thể ngượng ngùng nhìn thẳng tôi vậy.
Người này sao còn thẹn thùng hơn tôi thế?
“Nhìn anh như vậy, đây là hôn em xong liền hối hận à?” Tôi cố ý chọc anh, lúc nói chuyện còn dùng ngón tay chọc ngực anh.
“Không có.” Chu Hàm Chương bắt lấy ngón tay của tôi, chần chờ một chút, kéo tay của tôi qua hôn một cái.
Tôi thật sự không thể chống cự sự thân mật như thế, hôn ngón tay luôn làm tôi có một cảm giác nghi thức kỳ diệu, trịnh trọng lại thần thánh.
Tôi lại bắt đầu tim đập nhanh, lúc này mới hiểu, hóa ra trái tim đập đến độ nên gọi xe cấp cứu kia thuộc về tôi.
Yêu đương là thế này sao?
Một giây có khả năng được chuyển vào ICU.
“Đêm nay tuyết thật đẹp.” Tôi và anh mười ngón đan nhau, lòng bàn tay nóng hầm hập, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài tuyết lớn còn đang rơi.
Natsume Soseki khiến cho câu “ánh trăng đêm nay thật đẹp”* có hàm nghĩa đặc biệt, như vậy tôi khiến cho tuyết đêm nay cũng gánh vác trọng trách.
* Ánh trăng đêm nay thật đẹp là một từ thông dụng trên Internet, một câu nói tình yêu của người Nhật và là một cách nói đầy tính văn học và nghệ thuật để nói “Anh yêu em”. Nó bắt nguồn từ bản dịch của nhà văn nổi tiếng người Nhật Natsome Soseki (なつめそうせき).
Rất xin lỗi Natsume Soseki, tôi biết tôi không xứng đánh đồng với cụ già ngài, cho nên tôi cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Là khi nào ngủ tôi cũng không biết, tôi và Chu Hàm Chương vẫn luôn nằm như vậy, không có ôm nữa, không hôn môi nữa, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ còn cùng anh nắm tay.
Mối tình đầu của tôi bắt đầu rồi, trong một trận tuyết lớn ngày lễ Giáng Sinh, cùng một người ngoài ý liệu lại bên trong dự kiến của tôi.
Lúc tôi tỉnh dậy là 6 giờ 3 phút sáng, có đôi khi giấc ngủ nó kì lạ như vậy, thời gian làm việc ngủ không đủ, mỗi ngày bị đồng hồ báo thức nắm tóc bắt dậy, nhưng tới ngày nghỉ ngơi thế nhưng từ sớm đã tỉnh tự nhiên.
Này quá khiến người ta tức giận.
Nhưng mà cơn tức giận của tôi đã tan biến trong tích tắc lúc quay đầu nhìn sang Chu Hàm Chương, anh nằm nghiêng, nhìn tôi, không biết nhìn bao lâu rồi.
“Em ngủ có ngáy không?” Tôi hỏi.
Anh cười: “Không ngáy.”
“Em ngủ chảy nước miếng à?” Tôi lại hỏi.
Anh nói: “Tự em sờ xem?”
Tôi sờ sờ bên miệng: “Không có.”
Chu Hàm Chương đến gần ôm lấy tôi.
Tôi là người cá biệt “được đằng chân lân đằng đầu” và “suy nghĩ bậy bạ” viết ở trên mặt, anh sáng sớm cho tôi một cái ôm ngây thơ như thế, tôi ngay lập tức suy nghĩ: Nếu mà mỗi ngày đều có thể ngủ chung chăn cùng anh, mỗi ngày buổi sáng dậy đều có thể được anh ôm một cái nóng hầm hập thì tốt rồi.
Tôi biết, tôi hạ lưu.
Mới vừa cùng người ta yêu đương đã muốn sống chung, tôi người này sao không biết kiềm chế vậy chứ!
“Đang cười gì đấy?”
Tôi lắc đầu, chết sống không nói tôi suy nghĩ gì.
Hai chúng tôi tối hôm qua ngủ cũng chưa thay quần áo, liền mặc áo lông quần mùa thu, khó chịu cực.
Sau khi rời giường tôi chạy đi tắm rửa một cái, lúc trở về phát hiện Chu Hàm Chương đang ngồi ở trước bàn viết gì đó.
“Thầy Chu anh đang viết gì thế?” Tôi thò lại gần, kết quả anh trở tay che lại không cho tôi xem: “Thư tình à?”
“Cần!” Tôi nói: “Em thích người đàn ông cổ điển như vậy!”
Chu Hàm Chương cười đẹp trai vô cùng, đẹp đến đi vào trong lòng tôi rồi, tôi tuyên bố, bạn trai tôi đã thay thế được địa vị của Beckham và Hiddleston trong lòng tôi, người chiếm giữ địa vị cao và chiếm giữ tôi bây giờ chính là nhà văn lập dị Chu Hàm Chương.
Anh bảo tôi đừng quấy rầy anh, cho anh chút thời gian viết xong thư tình.
Tôi tò mò đến nhảy nhót lung tung như con khỉ, nhưng anh khá có định lực, nói không thể cho tôi xem trước thì không thể cho tôi xem trước.
Hơn nữa người này nhân phẩm có vấn đề, anh thích treo tôi.
Sau khi Chu Hàm Chương viết xong thư tình cũng chưa cho tôi, thậm chí lúc đi rửa mặt cũng mang theo bên người.
Không phải cho tôi à? Anh đây là có ý gì?
Tôi nghĩ mọi cách trộm thư, kết quả tất cả đều thất bại.
Chúng tôi ra cửa ăn cơm, đi dạo hiệu sách, sau đó lại ăn cơm.
Thật ra hành trình hẹn hò của cặp đôi thật sự không có gì mới mẻ, còn không bằng hai người trốn trong nhà xem sách cấm.
Dạo đến chán, tôi xin cùng Chu Hàm Chương về nhà anh — thật không dám giấu giếm, giờ tôi vô cùng phấn khởi, cảm thấy mộng tưởng lúc ban đầu cũng coi như rốt cuộc thực hiện.
Lúc trước khi tôi mới vừa vào cửa nhà Chu Hàm Chương đã nhớ thương một phòng sách đó của anh, hiện tại, một người ba khác của những cuốn sách đó chính là tôi!
Tôi thật đúng là chiếm hết hời!
Hai chúng tôi cùng trở về trên núi, tôi hỏi anh: “Nhà anh nhiều phòng như vậy, sao chỉ có một phòng ngủ vậy?”
Anh sửng sốt, thắc mắc nhìn tôi.
“Đừng giả vờ, em đã biết cả rồi, lúc ấy em ngủ lại, anh để phòng của mình cho em.” Tôi đắc ý cười với anh, còn chọc nách người ta: “Tâm cơ rất nặng nhé!”
Chu Hàm Chương cười: “Sao lại nói như vậy?”
“Trước đây em nghe nói ngủ giường ai thì sẽ mơ thấy người đó, anh có phải muốn cho em mơ thấy anh không?”
“Vậy em mơ thấy anh à?”
“Hiển nhiên không có.” Tôi nói: “Nhưng mà bị nước tiểu nghẹn tỉnh sau đó thấy anh.”
Nhớ tới trận chơi ném tuyết của hai chúng tôi buổi tối ngày đó, không nhịn được, đều cười.
Lúc chiều, trời lại bắt đầu hạ tuyết.
Tuyết trong núi khác với trong thành phố, trắng phau lại uyển chuyển nhẹ nhàng, tôi và Chu Hàm Chương có lẽ thật sự yêu đương đến có chút nghiện, đầu óc nóng lên, thế nhưng dọn băng ghế nhỏ ra trong sân thưởng tuyết.
Một cái cây phủ đầy tuyết, hai chiếc ghế gỗ dựa nhau.
Tôi tìm được một bếp lò nhỏ trong phòng bếp của Chu Hàm Chương, loay hoay nửa ngày, rốt cuộc nhóm được lửa.
Hai chúng tôi ngồi dưới tàng cây, vây quanh bếp lò nhỏ lửa cháy bập bùng, tuyết rào rạt rơi xuống, lãng mạn đến mức tôi cho rằng mình đang nằm mơ.
Chu Hàm Chương lấy từ trong túi ra tờ giấy được gấp ngay ngắn đưa cho tôi: “Thư tình.”
“Rốt cuộc chịu cho em rồi?” Tôi cười hì hì nhận lấy, mở ra: “Để cho em đọc diễn cảm một cách tình cảm nhé!”
Tôi hắng hắng giọng nói: “Bạch Vị, chào em.”
Tôi cười đến suýt đau sốc hông: “Thầy Chu, anh sao thế này?”
Chu Hàm Chương cười mà không nói, bảo tôi tiếp tục đọc tiếp.
Lúc sau, tôi không đọc ra tiếng nữa, nhưng rất không tiền đồ mà đỏ mắt.
Thư tình thư tình, một phần tình, một phong thơ.
Chu Hàm Chương viết: Anh từng nghĩ đến, nếu em không cho anh nhìn, thì anh sẽ không nhìn, nếu em nguyện anh vẫn luôn nhìn em, thì anh đời này kiếp này đều chỉ nhìn em.
Bông tuyết dừng trên giấy viết thư, tôi dựa vào vai anh.
“Anh thật sự muốn mạng quá.” Tôi thở dài, vói tay vào trong túi anh: “Chúng ta mới quen biết bao lâu, anh ở đây đời này kiếp này.”
“Vậy em không muốn?”
“Nguyện ý!” Tôi nói: “Muốn anh nhìn em, vẫn luôn nhìn em.”
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, lò lửa lại càng cháy càng vượng.
Tôi bỏ thư tình của Chu Hàm Chương vào túi, coi thành báu vật phải trân quý mấy chục năm.
Còn có cuốn <Vĩnh Hạng> đó của anh, kẹp bức thư tình này trong quyển sách đó, trăm năm sau khi có người đến dọn dẹp di vật của chúng tôi, hy vọng người nọ có thể xuyên qua thời gian thấy tình yêu của chúng tôi.