Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 9



Tôi đã không sợ gì cả, dù sao ở trong mắt Chu Hàm Chương tôi đây cũng không có gì khác với thằng ngốc.

Trên lý trí tôi nói cho mình như vậy, nhưng tôi thật sự không phải một người lý trí gì.

Cho nên, khi anh nhìn tôi bảo tôi xì nước mũi, tôi còn cảm thấy nhân sinh vô vọng không bằng hủy diệt đi.

Tôi hoảng loạn lục ba lô mò khăn giấy, kết quả nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, tôi không biết tôi vì sao bỏ một túi khăn giấy không vào túi.

Trên đời này sẽ không có kẻ đáng thương nào xấu hổ hơn tôi.

“Này.”

Chu Hàm Chương thế nhưng làm người, anh đưa một túi khăn giấy cho tôi.

“Cảm ơn thầy Chu.”

Tôi nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy rồi quay đi đưa lưng về phía anh xì nước mũi.

Tuy rằng tôi vẫn luôn đều không phải chàng trai đẹp trai có hình tượng hoàn mỹ gì, nhưng tôi tin tưởng giờ phút này tôi ở trong mắt Chu Hàm Chương hoàn toàn chính là tên ngốc, căn bản không đáng anh giao phó cuốn sách của mình cho tôi.

Tôi tựa như một chàng trai thiểu năng trí tuệ nghèo khổ đến nhà người phú quý cầu hôn, người cha hơi có chút trí tuệ đều sẽ không gả con mình cho tôi.

Xong đời.

Chờ tôi xì nước mũi xong, thế giới trước mắt cũng biến thành màu xám.

Tôi vứt rác, quay lại, phát hiện Chu Hàm Chương còn đang nhìn tôi chằm chằm.

Được rồi, tận tình cười nhạo tôi đi.

“Sao cậu cũng lại đây?”

Tôi không ngờ Chu Hàm Chương sẽ chủ động nói chuyện với tôi, nhưng nếu anh đặt câu hỏi, tôi tự nhiên không có đạo lý không trả lời.

“Thật ra tôi…” Tôi xoa xoa mũi: “Tôi đến để tìm anh, muốn mời anh ăn cơm.”

Anh im lặng nhìn tôi.

“Tôi cho rằng anh muốn hẹn hò với chị đẹp đó chứ.”

Anh vẫn im lặng nhìn tôi.

“Tôi chỉ theo bản năng đi theo.”

Vài giây sau, Chu Hàm Chương nói: “Tôi hẹn hò, cậu đi theo tôi làm gì?”

“Không biết,” Tôi lại muốn xì nước mũi: “Chỉ là theo bản năng.”

Tôi giống một thằng ngốc.

Hoặc là, chữ “giống” này dùng không chuẩn lắm, tôi chính là một thằng ngốc.

Tôi hỏi anh: “Thầy Chu, anh không đi hẹn hò à?”

“Cậu không thấy người đã đi rồi?”

“Đúng nhỉ.” Tôi lại hỏi: “Vậy tôi có thể mời anh ăn cơm không? KFC, suất hai người, gần đây có hạn định, nghe nói ăn rất ngon.”

Tôi nếu là Chu Hàm Chương, chắc chắn từ chối.

Tôi cũng đoán anh chắc chắn sẽ từ chối.

Nhưng mà, thầy Chu chính là thầy Chu, vĩnh viễn ra chiêu khó lường, người trẻ tuổi đơn thuần như tôi đây đừng hòng nhìn thấu bước tiếp theo của anh.

Anh nói: “Cậu mời khách? Được thôi.”

Tôi lúc ấy căn bản không phản ứng kịp, còn ủ rũ cụp đuôi nói: “Ò, tôi biết ngay.”

Tôi biết cái khỉ!

Khi tôi ngồi lên chiếc xe đạp điện của tôi chuẩn bị đi mới đột nhiên ý thức được người ta nói là được!

Tôi nhanh chóng quay lại, Chu Hàm Chương đã quay về trên xe của anh.

Tôi chạy đến gõ gõ cửa sổ xe của anh: “Thầy Chu, ngài đồng ý rồi?”

“Cậu muốn đổi ý?” Anh mở cửa sổ xe nói chuyện với tôi.

“Không không không, cực kì vinh hạnh!” Tôi nói: “Nhưng KFC gần bên này nhất cũng cách rất xa.”

Sau đó liền xuất hiện cảnh tượng như này — một chiếc ô tô nhỏ trông rất giống Chery QQ đi theo một chiếc xe đạp điện lượn lờ bên đường cái, từ chân núi vẫn luôn theo đến KFC ngoài mấy cây số.

Tôi cứ không rõ, Chu Hàm Chương vì sao không thể bảo tôi khóa xe ở ven đường sau đó chở tôi qua, anh thật sự thật keo kiệt.

Quán KFC hai chúng tôi đi nằm ở vị trí rất hẻo lánh, người rất ít, lúc vào quán một luồng ấm áp phà đến, chịu lạnh hồi lâu tôi không khỏi cảm khái một câu: “Sướng!”

Tôi nghe thấy phía sau có người đang cười nhạo, nhưng khi tôi quay đầu lại, đối diện vẫn là gương mặt không cảm xúc của Chu Hàm Chương.

Muốn mời thầy Chu ăn bữa cơm thật không dễ dàng, tôi bảo anh tìm chỗ ngồi, mình đi gọi món.

Suất ăn hai người còn rất nhiều, kem của KFC trong lòng tôi tuy rằng so ra kém McFlurry, nhưng có đã không tệ rồi, không tốn tiền, tôi nhưng thật ra không tư cách bắt bẻ.

Khi tôi bưng một mâm lớn đầy đồ ăn trở về, Chu Hàm Chương đang nhàn nhã ngồi ở chỗ kia xem náo nhiệt.

“Thầy Chu,” Tôi ngồi ở đối diện anh, giúp anh cắm ống hút vào Coca: “Thật không ngờ ngài sẽ đồng ý đi ăn cơm với tôi.”

Anh uống ngụm Coca, nhíu mày.

“Sao vậy?”

“Quá ngọt.” Chu Hàm Chương buông Coca nhìn tôi, nói với tôi: “Cậu tên gì?”

Lại quên nữa!

“Bạch Vị, Bạch của ban ngày, Vị trong tương lai.”

Anh gật gật đầu: “Đúng vậy, Bạch Vị.”

Đầu óc người này có lẽ không dùng tốt lắm ở một vài khía cạnh.

Tôi biết tôi không nên phỉ nhổ người ta như vậy, nhưng tôi đã nói tên của mình rất nhiều lần, sao anh vẫn không nhớ được vậy? Không để bụng với tôi như thế ư?

“Bữa hôm nay tôi mời, về sau cậu đừng đến nữa.”

“Dạ?”

“Quyển sách đó tôi không có ý định xuất bản,” Anh lại uống một ngụm Coca, lại nhíu mày: “Cậu đến bao nhiêu lần cũng vô ích.”

Hóa ra tôi đã bị nhìn thấu à? Anh đã biết tôi là vì sách của anh mới đến?

“Ờm… thầy Chu,” Tôi nói: “Bữa cơm này anh không thể mời.”

“Vì sao?”

“KFC đều là trả tiền trước rồi lấy cơm, anh chưa từng ăn ạ?”
— QUẢNG CÁO —