“Là tôi đây.” Giọng nói trầm thấp cho thấy người nào đó đang rất không vui, Quý Thừa Phong vừa nghe, gan ruột cũng run rẩy, vội chạy sang một bên ra vẻ thoải mái trả lời: “Ha ha ha, Dịch Bắc, sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế?”
“… Cậu đánh nhau với người ta à?”
“A … luận bàn luận bàn thôi mà, sao lại nói đánh nhau khó nghe như vậy...” Anh ta xoay đầu hung hăng liếc xéo Kỷ Vi một cái, nghĩ thầm mình vì đôi tình nhân kỳ lạ này mà không tiếc cả mạng sống giúp bạn thật là uổng công.
“Kỷ Vi ở bên cạnh cậu… Không xảy ra chuyện gì chứ?” Hắn có chút hối hận đã giao Kỷ Vi cho Quý Thừa Phong, tuy rằng người này rất nhiều mưu mô, nhưng thời khắc mấu chốt lại đứt dây xích, cũng không phải chưa từng xảy ra.
“Không … cô ấy vừa rồi đứng bên cạnh cổ vũ mà!” Hai chữ "cổ vũ" được anh ta đặc biệt nhấn mạnh, Kỷ Vi cũng biết vừa rồi mình quá xấu xa, lúc này liền chủ động chạy tới giải vây, nói với vào di động: “Dịch Bắc, em ở đây.”
Nghe thấy chính miệng Kỷ Vi thốt lên, Dịch Bắc mới xem như yên tâm, lại dặn dò vài câu mới cúp điện thoại. Trương Chi Duẫn bị ngó lơ bên cạnh liền nhe răng nhếch mép nhìn bọn họ. 【 khụ khụ, Quý Thừa Phong xuống tay cũng không chọn chỗ gì cả, toàn bộ đánh lên mặt ==】
Kỷ Vi nhìn khuôn mặt như khay trộn màu của hai người, rốt cuộc cũng cảm thấy một chút áy náy nảy sinh trong lòng, chủ động xuất mã đi mua một túi bia, hai người kia cứ như vậy mà uống rượu, dưới ánh trăng… Giải hòa.
Kỷ Vi nhìn lên ánh trăng, than thầm đàn ông thật là dễ thay đổi.
Đương nhiên, càng không thể hiểu được còn có mạch não của Quý Thừa Phong kia. Người này cũng không biết đã cấu kết với Trương Chi Duẫn từ lúc nào, mà lại cho phép anh ta trà trộn vào đội ngũ nghỉ dưỡng ba ngày của nhân viên Duệ Phong! Nhìn khuôn mặt xuân tình nhộn nhạo của các chị em đồng nghiệp, Kỷ Vi sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, thì ra bạn học Tiểu Trương được hoan nghênh đến vậy sao?
——————
Theo phản ánh của không ít đồng nghiệp đã từng đến đây, công viên nước Thúc Phong rất tuyệt vời, không chỉ có trang thiết bị tiên tiến mà chất lượng nước cũng rất sạch sẽ, chuyến này nếu không đến chơi một chuyến thì tuyệt đối sẽ hối hận suốt đời. Kỷ Vi vốn là bởi vì Tiểu Tống cứ một mực xúi giục bên tai, mới sinh ra hứng thú với hoạt động này, nếu đổi lại là một mình cô thì rất có thể sẽ không đi.
Có lẽ là tạo hóa trêu người, Tiểu Tống sau khi vui mừng rạo rực, phấn khởi sắp xếp quy trình tham quan xong, thì buổi sáng hôm sau lại phát hiện mình đến kỳ, lập tức sắc mặt trắng bệch dụi đầu vào người Kỷ Vi tìm nguồn an ủi.
Kỷ Vi nửa mơ nửa tỉnh, sờ sờ đầu cô ta, rì rầm: “Tới kỳ là chuyện tốt, nếu nó không tới cô mới phải lo đấy.”
Tiểu Tống: T_T tôi không muốn nói chuyện với cô!
Vốn tưởng rằng Tiểu Tống sẽ ngoan ngoãn bỏ ý định đến công viên nước, đáng tiếc là Kỷ Vi quá coi thường tình thái của một người thích làm đẹp. Khi Tiểu Tống mặc bộ bikini khiến người ta chảy máu mũi, đứng trên bờ tạo dáng, Kỷ Vi nhìn thấy mà cằm thiếu chút nữa thì rơi xuống.
“Cô dự định đứng mãi thế này à?” Kỷ Vi ngâm mình trong bể bơi ngửa đầu cặp đùi trắng nõn trên bờ, hỏi: “À đúng rồi. Tôi đi tìm chỗ ngồi đã.” Tiểu Tống giống như được chỉ điểm bến mê, mang kính mát, õng ẹo thân hình như rắn nước, ngồi vào chiếc ghế trắng trên bờ cát cách đó không xa, cũng thuận tiện bưng ly nước chanh bên cạnh mà uống giải khát.
Kỷ Vi: “Ý của tôi không phải là như vậy!”… Hơn nữa, cái ghế kia và ly nước chanh Hình như đều là của người khác…
Đáng tiếc là nửa câu sau cô lại không thể nói ra, bởi vì ở đối diện với phương hướng của cô, đã có luôn ánh sáng cực mạnh bắn thẳng vào đây. Cô híp mắt chăm chú lâu mới nhìn thấy rõ thứ đồ vật long lanh phát sáng kia là lồng ngực một người đàn ông. Người đàn ông này không ai khác chính là người bạn từ thuở nhỏ của cô, Trương Chi Duẫn.
“Sao vậy? Bị dáng người của tôi mê hoặc à?” Trương Chi Duẫn rẽ nước tới gần, cố tình thể hiện mấy khối cơ không rõ ràng trên bụng, so với mấy ngày trước, đã gầy ốm đi rất nhiều.
Kỷ Vi bật cười, “Trương Chi Duẫn cậu đừng ra vẻ được không… cậu thuộc về vóc người thư sinh, bẻ thế nào thì cũng đều là gà luộc thôi.” Câu này không sai, màu da của Trương Chi Duẫn rất trắng, sau khi lớn lên khuôn mặt còn có chút nữ tính, may mắn là Kỷ Vi không phải hủ nữ lâu năm, nếu không tuyệt đối sẽ liên tưởng đến việc biến hắn trở thành tiểu thụ.
“Chẳng lẽ cậu thích loại hình này?” Trương Chi Duẫn như bị đả kích, chỉ vào một người cao lớn thô kệch bên cạnh, nhìn bắp thịt trên người và cả con chuột nổi lên trên bắp tay anh ta kìa! Người đàn ông kia cảm nhận được có người nhìn mình, bỗng dưng quay đầu lại cười hết sức xán lạn với bọn họ, một hàm răng trắng bóng dưới ánh nắng chiết xạ, có vẻ vô cùng vui mừng.
Kỷ Vi đột nhiên lắc đầu, nói đùa sao, cô sao có thể hứng thú với loại đàn ông cơ bắp cuồn cuộn này, theo sở thích của cô, dáng người đàn ông thì không thể quá suy nhược, cũng không thể quá vạm vỡ, tiêu chuẩn thì… Hẳn là giống như Dịch Bắc vậy. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lần trước, tình cờ thấy Dịch Bắc mặc áo choàng tắm, thật là…
“Này! Hoàn hồn đi!” Trương Chi Duẫn bất mãn xoa xoa đầu cô, “Nghĩ gì thế?”
“Khụ, không có gì không có gì …” Kỷ Vi dùng bàn tay ướt đẫm nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt, muốn xoá đi những vết đỏ ửng.
Nhưng, khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện Trương Chi Duẫn đối diện mình có sắc mặt hơi kỳ quái. Thân hình anh ta thoáng chốc cứng đờ, trong hai tròng mắt vốn sáng ngời có thần lại tích tụ quá nhiều sự ẩn nhẫn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, giống như đang nỗ lực chịu đựng cơn đau đớn nào đó.
Điều này thực sự khiến Kỷ Vi hốt hoảng, cô vội vàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay anh ta, khoảnh khắc khi tiếp xúc liền cảm nhận được cánh tay kia truyền đến chút run rẩy mỏng manh. “Này, cậu làm sao vậy?” Giọng Kỷ Vi cũng run run.
Trương Chi Duẫn không trả lời, chỉ có thân mình giống bị rút đi tất cả sức lực, ầm ầm đổ xuống, toàn bộ trọng lượng đều đè lên vai Kỷ Vi.
!!
Trong bệnh viện riêng khu Thúc Phong. Kỷ Vi ngồi trước giường bệnh mà thẩn thờ, trong đầu ầm ầm nhớ lại những lời bác sĩ vừa nói: có khối u ở gan, rất có khả năng chuyển biến thành ung thư. Nhìn Trương Chi Duẫn còn đang hôn mê lòng bàn tay cô run lên nhè nhẹ xoa xoa cái đầu trọc lóc trong khá buồn cười của anh ta, dị ứng với thuốc nhuộm tóc gì chứ, thì ra tất cả đều là lừa dối.
“Ngay cả chú Trương và dì Bội Phân cậu cũng lừa phải không...” Lúc nãy khi được đưa đến bệnh viện anh ta mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần. Tuy rằng đã yếu ớt đến mức giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô, lặp lại hết lần này đến lần khác “đừng nói cho ba mẹ tôi biết.”
Chờ cậu tỉnh lại rồi mới nói à? Kỷ Vi nhẹ giọng trách cứ: “Trương Chi Duẫn sao cậu lại ấu trĩ như vậy?” trong phòng bệnh trống vắng yên tĩnh chỉ có âm thanh trầm thấp quanh quẩn của Kỷ Vi giống như tiếng nỉ non, tràn đầy cảm giác áp lực.
Có lẽ vì cảm nhận được sự oán trách của Kỷ Vi, người nào đó nằm ở trên giường bệnh cuối cùng cũng phát ra một hơi thở thể hiện sự phức tạp trong tâm trạng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Anh ta vốn có một đôi mắt to đen nhánh bẩm sinh, giờ phút này vừa mở ra lại đặc biệt có vẻ lờ đờ, anh ta há miệng khàn giọng nói: "Tôi muốn uống nước.”
Kỷ Vi vội vàng đứng lên rót nước cho anh ta, ly nước cạn bởi vì động tác của cô mà lay động đổ ra một chút. Trương Chi Duẫn nhìn ngón tay trắng bệch bởi vì nắm lại quá chặt của cô, nói: “Vi Vi, cậu không cần phải như vậy.”
“Như vậy gì chứ?! Tôi có sao đâu, mau uống nước của cậu đi!” Kỷ Vi bỗng nhiên cất cao giọng giả vờ như hết sức lạc quan không có việc gì, đưa cái ly đến trước mặt anh ta, nói: “Mau cầm đi!”
Trương Chi Duẫn thở dài khẽ khàng đến mức gần như không thể nghe thấy, lúc này mới nhận lấy ly nước ấm kia, uống từng hớp nhỏ. Cho đến khi trên khuôn mặt đã dần dần có một chút huyết sắc, anh ta đặt cái ly lên tủ đầu giường, nói: “Vốn còn đang định nói với cậu, chờ một thời gian nữa, xem ra bây giờ là không thể rồi...” Anh ta đưa mắt nhìn ra chỗ khác, cuối cùng dừng lại trên tấm chăn y tế kẽ ô vuông, thì thầm giống như đang tự khuyên giải mình: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, thời gian giải phẫu tôi cũng đã đặt trước. Vi Vi, cậu đừng nói với ba mẹ tôi đặc biệt là mẹ, bà ấy bị bệnh tim không thể chịu đựng được sự kích động. Chờ khi tôi trị bệnh xong sẽ nói với bà ta.”
“Cậu đừng nói chuyện theo kiểu như vậy, tôi có chút không quen.” Tuy rằng cô luôn nói anh ta ấu trĩ, nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ là tấm áo ngoài anh ta dùng để bao bọc bản thân mình, chỉ là một lớp vỏ ngụy trang. Giờ phút này, Kỷ Vi mới bàng hoàng nhận ra, người bạn chơi từ nhỏ đến lớn của mình, đã có đủ sức mạnh nội tại để gánh vác trọng lượng của một gia đình. Nếu có thể, cô thà rằng cả đời anh ta đều ấu trĩ, cũng không muốn anh ta dùng giọng điệu từng trải này để nói về cuộc sống nặng nề.
Chỉ có điều, thực tế không phải là một câu chuyện cổ tích.
“Ôi con nhóc này biết đau lòng cho tôi à...” Trương Chi Duẫn bỗng nhiên ngồi dậy, ngón trỏ khô ráo ấm áp gập lại, vuốt qua chóp mũi cô một cách nhẹ nhàng, cười hiện ra một lúm đồng tiền có vẻ đặc biệt yếu ớt.
Cuối cùng cô đã không còn ngây thơ không biết gì, cũng không còn giương nanh múa vuốt. Cứ lẳng lặng như vậy, lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng thoả mãn.
————
“Đại tiểu thư! Cậu nói đùa sao?! Bây giờ cách thời gian đăng ký chỉ có 2 tiếng đồng hồ, cậu nói cậu không tới à?!” Dưới ánh mắt bắn phá của Phương Dĩ Triết, Nhạc Đào cố gắng nhẫn nhịn xúc động trong lòng, hạ giọng hung tợn nói: “Cậu bị thần kinh sao Kỷ Vi, vì ngày hội ký tên hôm nay mà chúng ta đã chuẩn bị bao lâu chứ? Cậu nói không đi là không đi. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Kỷ Vi đứng ở hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ánh mắt liên tục nhìn về phía đèn giải phẫu ở cuối hành lang, thất thần trả lời: “Nói ra thì rất dài, bây giờ tớ đang ở bệnh viện không thể nghe điện thoại, gọi lại cho cậu sau.” Cô tiện tay nhét điện thoại di động vào túi, lại vội vã bước nhanh đến trước cửa phòng giải phẫu, bắt đầu bồi hồi.
Sáng hôm nay bỗng nhiên Trương Chi Duẫn bởi vì quá đau đớn mà hôn mê, bệnh viện gọi điện thoại khẩn cấp cho cô, lúc đó cô đã rất hốt hoảng. Lúc Quý Thừa Phong lái xe đưa cô đến bệnh viện, Trương Chi Duẫn đã được đưa vào phòng giải phẫu, chạy lên chạy xuống làm các loại thủ tục cho anh ta xong, cô đã mệt mỏi như một vũng bùn, khụy xuống bên ngoài phòng giải phẫu. Mãi cho đến khi di động hẹn giờ reo lên, cô mới kinh ngạc phát hiện đã là 3:00 chiều ngày 30. Vé máy bay của cô đã đặt vào lúc 5:00.
Có bao nhiêu mong chờ vào ngày hội ký tên, trong lòng cô hiểu rõ nhất nhưng mà, nhưng nếu bảo cô bỏ mặc Trương Chi Duẫn một mình ở bệnh viện, cô không làm được. Có lẽ Dịch Bắc nói đúng, thần tượng thì hẳn nên được đặt ở một địa vị cao, để cho cô nhìn lên một cách sùng bái. Giống như một vị thần sẽ không dễ dàng đi xuống khỏi thần đàn, Lacey cũng sẽ không can dự vào những việc lặt vặt trong cuộc sống của cô, có thể xoay xung quanh cô, vui buồn hờn giận vì cô, chỉ có người thân và bạn bè.
Cuối cùng sau khi nghe thấy mấy tiếng “Loảng xoảng”, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ giải phẫu chính dẫn theo ê kíp bước ra ngoài. Kỷ Vi vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.
“Tình trạng không lạc quan cho lắm. Chúng tôi hi vọng cô có thể nhanh chóng liên lạc với người thân của bệnh nhân, cuộc giải phẫu hôm nay chỉ là cấp cứu, trị ngọn không trị gốc.” Người trả lời cô là trợ lý của bác sĩ mổ chính, đeo mắt kính gọng kim loại mặt trang phục vô trùng, chỉnh chu đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Tiểu Viên.” Đúng lúc Kỷ Vi cảm thấy trái tim bị vứt lên không trung, thì bác sĩ mổ chính mở miệng gọi trợ lý của mình. Cô trợ lý nghiêm túc kia giống như hiểu mình làm sai việc, nhanh chóng gật đầu, sau đó tỏ ra biết lỗi cười với Kỷ Vi một cái, sau đó dẫn theo các nhân viên y tế khác đi mất.
“Những gì vừa rồi Viên Tụng nói khiến cô lo lắng phải không? Đừng quá để tâm, cô ấy luôn nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy.” Anh ta vừa nói chuyện vừa tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú nhưng hơi gầy.
Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt bác sĩ mổ chính này có tác dụng trấn an tinh thần người khác cực kỳ lớn, trái tim bị treo lên của Kỷ Vi lúc này mới chậm rãi buông xuống, cô hỏi: “Bác sĩ Lư… căn bệnh của người bạn tôi có thể khởi hành không??”
“Điều này thì tôi không thể cho cô một đáp án chắc chắn, nhưng chỉ cần sau khi phẫu thuật, nghiêm túc tuân thủ quy trình điều trị, thay đổi thói quen sinh hoạt không tốt, thì tỷ lệ tái phát không lớn.” Anh ta lại kiên nhẫn giải thích, “thật ra lần này căn bệnh đột nhiên chuyển biến xấu có liên quan rất lớn đến việc nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt của bệnh nhân. Có phải gần đây bệnh nhân đã từng lao lực, làm việc quá sức hay không?”
Lao lực? Kỷ Vi ngẩn ra. Theo như những gì mà cô biết, Trương Chi Duẫn trước kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 đã xin nghỉ phép một thời gian, theo lý thì không thể quá lao lực được?
Thấy Kỷ Vi nghiêng đầu không thể trả lời được, bác sĩ trấn an nói: “Không sao, chờ khi người bệnh tỉnh lại rồi mới nói chuyện với anh ta cũng được.” Nói xong, cất bước đi khỏi.
Ba Trương chiếm 3% cổ phần ở Thúc Phong, cho nên Trương Chi Duẫn với thân phận vào ở Thúc Phong chắc chắn sẽ kinh động đến tầng lớp quản lý. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đang chuẩn bị đến thăm viếng. May mắn là Kỷ Vi kịp thời tìm Quý Thừa Phong giúp đỡ, mới có thể giữ chân được bọn họ. Người chịu trách nhiệm cũng hiểu được ám chỉ, cho nên công tác giữ bí mật được thực hiện tương đối tốt.
Lúc Kỷ Vi xuống dưới lầu mua vật dụng hàng ngày, gặp được Quý Thừa Phong, anh ta mang theo một chút trái cây tới, nhìn thấy Kỷ Vi liền hỏi: “Nghe Dịch Bắc nói em vốn định ngồi máy bay đến thành phố A, bây giờ…”
“Không có cách nào khác, bạn bè còn đang nằm trên giường bệnh, em không thể bỏ mặc cậu ta không lo được.” Cô đĩnh đạc trả lời, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu tiếc nuối.
Giờ phút này trong lòng Quý Thừa Phong thì lại hết sức phức tạp, vốn dĩ đã nghĩ sẵn các phương thức giữ chân Kỷ Vi không để cô đến thành phố A, bây giờ đột nhiên có chuyện lớn xảy ra không cần anh ta phải hạ độc thủ, nhưng anh ta lại đột nhiên cảm thấy nuối tiếc thay cho Kỷ Vi.
“Nhưng mà, sư huynh, anh giúp em một việc được không?” Lại nói, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác của Quý Thừa Phong, thì Kỷ Vi cũng không biết mình sẽ cuống đến mức nào. Cô hạ quyết tâm, chờ khi mọi việc qua đi, nhất định phải cảm ơn anh ta thật chu đáo.
“Nói đi.” Quý Thừa Phong sảng khoái nói.
“Vì hội ký tên lần này mà em đã mua một món quà, muốn tặng cho thần tượng của em, Tuy rằng bây giờ không đi được nhưng món quà đó em vẫn muốn tặng, anh… có thể giúp em gửi nó đến khách sạn mà cô bạn em đang trọ, bảo cô ấy mang đi tặng giúp em, xem như hoàn thành ước nguyện của em.”
Quý Thừa Phong tất nhiên không biết món quà này thật ra là cái gì, cho nên khi Kỷ Vi dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn anh ta, anh ta đã sảng khoái trả lời: “Không thành vấn đề, anh nhất định giúp em đưa đến đúng người đúng lúc.” Nói xong còn thực hiện tư thế chào duyệt binh.
Kỷ Vi mỉm cười, sự lo lắng trong mấy chục tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dần dần hoà tan vào trong nụ cười.