Một Ly Rượu Cocktail

Chương 24



Có tấm vương bài tên Kỷ Vi trong tay, Nhạc Đào rất dễ dàng nằm trong mười lăm fans may mắn, giành được cơ hội phỏng vấn thần tượng một lần.

Trong số mười bốn người hâm mộ may mắn này, mười người rõ ràng là nhắm tới các nhà văn khác, ba người còn lại thì không rõ. Nhạc Đào cảm thấy có lẽ mình đã quá nhạy cảm khi mang thai, điều này khiến cô ta luôn cho rằng vài người xung quanh mình đang hành động rất lén lút. Ví dụ như người hiện đang ngồi bên phía tay phải cô ta. Trong khi một cô bé đang đặt câu hỏi cho Thái Dương Cốc, cô ta liền ra vẻ tùy tiện quay sang bên phải, hỏi: "Xin hỏi anh đây là người hâm mộ tác giả nào vậy?"

Anh chàng được hỏi hơi ngạc nhiên, nhìn Nhạc Đào với vẻ mặt đầy cảnh giác, anh ta dường như âm thầm nhẹ nhõm sau khi nhận ra là cô ta đang mang thai, liền khó chịu đáp lại: “Lacey.”

Cảm giác bất an trong lòng Nhạc Đào không hề mất đi mà càng lúc càng trầm trọng, cô ta không hề cảm nhận được chút vui sướng kích động nào từ anh chàng này, ngược lại còn có chút gì đó oán độc quanh quẩn xung quanh anh ta. “Chẳng lẽ là đến đây gây rối?”

Ý nghĩ này của Nhạc Đào suy cho cùng đều là vì có liên quan đến "sở thích mặc đồ khác giới" của Lacey. Trong nửa đầu của buổi họp mặt, ít nhất là đối với Nhạc Đào, cô ta chưa từng nghe hay thấy bất kỳ dấu hiệu nào rằng có ai đó đang thảo luận về chủ đề "mặc đồ khác giới", ban đầu cô ta còn khá yên tâm, cho rằng người hâm mộ vẫn quan tâm đến cảm xúc của thần tượng, và sẽ không làm những hành vi đáng ghét như một số fan não tàn của các minh tinh, (Cô ta luôn cho rằng việc bốc phốt thần tượng trước công chúng không chỉ thực sự là fans não tàn mà còn có người phía sau âm thầm sai khiến) nhưng một người có thích thần tượng nào đó hay không thì không thể dùng cảm giác để xác định được, chỉ là đối với anh chàng bên cạnh này, cô ta gần như có thể vỗ ngực chắc chắn rằng người này không bình thường.

Anh chàng có vóc dáng nhỏ bé này xếp trước Nhạc Đào, cô ta đếm thấy còn hai người nữa sẽ đến lượt mình, vì vậy cô ta khẽ vẫy tay với nhân viên trực sân khấu, tỏ ý muốn đi vệ sinh.

Cô nhân viên là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tốt bụng chỉ cho Nhạc Đào lối vào phòng vệ sinh, còn hỏi cô ta có cần người đi cùng không. Tất nhiên là Nhạc Đào từ chối, con tung tăng chạy đi như một con thỏ vòng qua khán giả dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nhân viên.

Trên sân khấu tiết mục hỏi đáp liên tục lên cao trào, dưới ghế khán giả người hâm mộ cũng liên tục gào thét, quả nhiên loại hình thức tương tác này luôn có thể moi ra tin tức kích động nhất. Ví dụ như Ms Cotton Ball thường trượt tiếng Trung ở trường cấp hai, một cái khác chính là sự thật phũ phàng "Thái Dương Cốc đã kết hôn".

Trong khoảng thời gian này, Lacey cũng bị hỏi hai lần, nhưng người hỏi khi đối diện với ánh mắt Lacey liền có chút tê dại, kết quả là câu hỏi sắc bén vốn nghĩ sẵn trong đầu, khi ra miệng đã biến thành: Đại thần anh bắt đầu viết văn từ năm bao nhiêu tuổi?, Đại thần anh gần đây có sáng tác gì mới không? " Thật sự là khiến cho đám người dưới sân khấu nhìn mà tiếc rẻ.

“Ừm, khán giả bên dưới vẫn là phải cảm ơn các bạn may mắn trên sân khấu, bọn họ đã thay mặt không ít người để hỏi về vấn đề công chúng vô cùng quan tâm. Được rồi, bạn khán giả may mắn tiếp theo …. À, tôi nhớ vừa rồi bạn đã trả lời câu hỏi về tác phẩm của Tiểu Băng Miêu, vậy thì … hiện giờ hẳn là bạn muốn hỏi Tiểu Băng Miêu phải không?”

Tiểu Băng Miêu trên ghế tác giả nghe vậy, liền sửa sang lại cổ áo căn bản là không lộn xộn, khuôn mặt treo lên một nụ cười nhẹ nhàng, bàn tính nhỏ trong lòng quay tròn: Tính luôn cả anh chàng này, số lượng fans hỏi mình đã là ba người, có thể so sánh với Lacey rồi! Nghĩ vậy, anh ta liền cảm thấy con đường tương lai phía trước của mình đã có thứ gì đó sáng lên rạng rỡ, nụ cười cũng không khỏi càng thêm tươi tắn mấy phần.

“Xin lỗi, tôi muốn đặt câu hỏi cho Hoàng Hậu Lacey.”

“Xoảng xoảng!” Trái tim của con mèo con nào đó cấp tốc rơi từ trên cao xuống, cơn đau khiến nó run rẩy, nó vô thức nhìn Lacey, nhưng nó liền lấy làm lạ khi phát hiện ra rằng hắn không hề tỏ ra kiêu hãnh chút nào với tư cách là người chiến thắng. 【 Này! Cậu nghĩ rằng ai cũng thích so sánh như cậu sao?! ]

"Ồ? Thì ra cũng là Lacey… " Người dẫn chương trình còn chưa nói xong, microphone trong tay đã phát ra âm thanh "kít kít" chói tai, nhìn lại thì đã bị anh chàng kia giật đi. Mọi người ở đây đều có dự cảm xấu trong lòng.

Quả nhiên, anh chàng nhỏ bé đã thay đổi thái độ co đầu rụt cổ vừa rồi, sải bước đến trước mặt Lacey, mở miệng nói: "Tôi muốn biết cái tên nữ tính 'Hoàng Hậu Lacey' này có liên quan gì đến việc anh thích mặc trang phục khác giới không? Những tư tưởng táo bạo trong các tác phẩm của anh có ảnh hưởng xấu đến độc giả không? Bởi vì suy cho cùng, theo tôi, tư tưởng của chính anh có phần bệnh hoạn." Anh chàng nhỏ bé bây giờ giống như một con gián đen đúa, vô cùng hung dữ và ghê tởm, cố gắng phun toàn bộ nước bùn hôi thối dơ bẩn lên người Lacey!

Không ai ngờ hiện trường lại mất kiểm soát đến mức miệng lưỡi ghê gớm như Nhị Thúc cũng ngẩn ra mười giây trên ghế, mới thốt lên được: “Thưa anh, ý anh là gì?”

"Anh chẳng phải vừa là biên tập viên vừa là tác giả à? Tại sao anh thậm chí còn không thể hiểu nổi ý tôi?!". Anh chàng nhỏ bé khoanh tay chế nhạo.

"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm một chút. Tôi cho rằng câu hỏi mà anh nêu lên có liên quan đến quyền riêng tư của tác giả, và lời nói của anh có chứa các yếu tố công kích cá nhân. Tôi hy vọng..."



Anh chàng nhỏ bé ngắt lời Nhị Thúc một cách gay gắt: "Không phải anh nói 15 người được chọn có thể đặt câu hỏi trực tiếp với các nhà văn tại đây sao? Bây giờ anh muốn đổi ý à?". Anh ta thậm chí còn không nhìn vào Nhị Thúc, mà liên tục chỉ tay vào Lacey.

"Thưa anh, tôi nghĩ anh nhớ nhầm rồi, chúng tôi đã nói 'mười lăm người hâm mộ may mắn', nhưng rõ ràng, anh không phải là người hâm mộ của bất kỳ ai trong chúng tôi ở đây." Thái Dương Cốc bị anh ta chọc giận, nhướng mày, âm lượng giọng điệu chỉ trích không khỏi nâng cao mấy phần.

"Lacey, anh có hiểu tiếng Trung không?" Anh chàng nhỏ bé đã tự động làm lơ tất cả mọi sự can thiệp bằng lời lẽ của người khác, nghiêng đầu hung hăng nhìn Lacey, "Sao anh không nói gì? Không có gì để nói? Hay là… tán thành?"

"Xxxx!!!!" Dưới sân khấu, không ít fans của Lacey đã bắt đầu hét lên chửi bới, bảo vệ cũng sẵn sàng hành động, chỉ cần Nhị Thúc ra hiệu, bọn họ sẽ xông lên áp giải anh chàng kia ra ngoài.

Nhưng chỉ có một mình đương sự là vẫn thản nhiên thản nhiên, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, ngồi yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng, thái độ phớt đời này của Lacey đã khiến anh chàng nhỏ bé kia cảm thấy hoàn toàn bị sỉ nhục, anh ta đảo mắt lại nghĩ ra vài lời ác độc, bèn giơ tay đặt micrô lên miệng. Nhưng lần này, anh không có cơ hội nói…

"Theo điều 101, mục 4, chương 5, nguyên tắc chung của Luật Dân Sự nước ta, công dân, pháp nhân có được hưởng quyền danh dự, nhân phẩm của tất cả các công dân đều được pháp luật bảo vệ. Cấm tất cả các hành vi sỉ nhục, bôi nhọ, vu khống làm tổn hại đến uy tín và danh dự người khác. Những gì anh vừa nói, vừa làm đã …"

Ánh mắt Dịch Bắc sâu thẳm như hắc diệu thạch đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh chàng trước mặt, đôi môi mỏng màu anh đào công bố rõ ràng từng quy định pháp luật, rành mạch như thể hắn đã làm 1100 vạn lần, “... có thể xem như trường hợp điển hình của xâm phạm quyền công dân. Mặc dù hành vi xâm phạm dân sự này chưa cấu thành tội phỉ báng, nhưng nếu như tôi nhất định muốn kiện anh, thì anh rất có thể sẽ nhận lại sự ''hoàn trả' bằng thời gian giam giữ không quá năm ngày cùng với nộp phạt tương ứng."

Sắc mặt anh chàng nhỏ bé có chút tối sầm xuống, nhưng anh ta vẫn không chịu hạ thấp miệng lưỡi: "Hừ, anh cho rằng đem một ít quy định pháp luật ra là có thể hù dọa được tôi sao? Một kẻ biến thái như anh nói thì sẽ có người tin sao?"

Nhìn anh chàng trước mặt mình này một lúc, Dịch Bắc đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, hắn nói tiếp: “Đương nhiên, nếu anh nhất quyết không nghe lời khuyên thì tôi cũng không thể làm gì được, nhưng tôi sẽ chính thức gửi đơn kiện anh ra tòa, hãy nhớ..." Dịch Bắc đột nhiên nghiêng người về phía trước, anh cười nhếch mép nói: "Mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng cho tôi, rằng anh đã không dưới một lần xúc phạm tôi bằng lời nói, mức độ này rất có thể đã cấu thành tội xâm phạm quyền cá nhân... "

Sau đó, hắn cũng không nói thêm nữa, thật ra hắn đã nhận thấy anh chàng này không biết gì về pháp luật, anh ta nói mình không sợ, nhưng là khi lỗ tai nghe thấy những quy định pháp luật nghiêm khắc, anh ta vẫn bị uy hiếp nhất định.

Quả nhiên, tay anh chàng nhỏ bé đã bắt đầu run lên, micro gắn trên khuy áo nơi ngực phát ra tiếng “lạch cạch”, anh ta bắt đầu hối hận, tại sao trước khi lên sân khấu không kiểm tra kỹ lý lịch của Lacey… Dựa vào cách hắn đọc các điều khoản một cách nằm lòng như vậy, thì rất có thể hắn chính là một quan chức trong ngành tư pháp! Ôi, dù sao thì lần này mình cũng đã đá vào ván sắt rồi!

Trên sân khấu không ai nói gì, bầu không khí căng như dây đàn, chỉ cần khảy nhẹ một cái liền sẽ gây ra náo động. Do đó, khi giọng nói của Mục Thiển vang lên, liền đặc biệt gây sự chú ý cho đám người.

"Chính là anh ta đấy!"

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì trông thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai lớn, đang đi về phía sân khấu, như thể cô ta đang muốn tính sổ với anh chàng nhỏ bé kia.

Tất nhiên, Dịch Bắc cũng nhìn thấy, cho nên liền tiết kiệm hơi sức, bình tĩnh ngả người ra sau ghế.

Anh chàng nhỏ bé nhìn cô gái đội mũ lưỡi trai với ánh mắt đầy chính khí bắn về phía mình mà trong lòng giật thót "lộp bộp" mấy tiếng. Kế hoạch ban đầu của anh ta là khiến Hoàng hậu Lacey không thể xuống đài, nhưng anh ta không ngờ chiêu thức của hắn lại nhiều như vậy, ngay cả cảnh sát cũng được triệu tập tới, anh ta lập tức quẳng micro muốn trốn ra sau hậu trường. Nhưng anh ta quên rằng ngoài cảnh sát còn có bảo vệ, cho nên khi sống mũi anh ta rầm một tiếng đâm sầm vào chiếc áo đồng phục màu xanh lam thẳng thớm, anh ta đã oà khóc lên. Ôi, thật là xui xẻo!

Anh chàng nhỏ bé bị cảnh sát đưa đi, những người có mặt tại hiện trường ổn định tinh thần trở lại. Người dẫn chương trình đúng lúc này lên tiếng, "Hôm nay thật sự rất vui, tôi tin rằng với nhiều bạn, đây là lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến cảnh sát bắt kẻ xấu … Nhưng chúng ta không thể đặt xe trước mã … Nếu tôi nhớ không lầm thì có một người hâm mộ may mắn vẫn chưa đặt câu hỏi … Ủa? Vì sao cô ấy lại biến mất rồi?"

“Tôi ở đây này!” Nhạc Đào chồm chồm đỡ eo nhảy lên từ bậc thang, khiến cho mọi người đều vì cô ta mà toát mồ hôi hột.



Phương Dĩ Triết mấy lần suýt nữa thì xông lên mắng cô một trận. Hừ, cuối cùng anh ta cũng đã hạ quyết tâm nhốt người phụ nữ này trong nhà, mặc kệ cô ta có tỏ ra đáng yêu nũng nịu thế nào, anh ta cũng sẽ không thả ra, đúng là không thể bớt lo đi được!

"Ha ha, vừa rồi tôi thấy tài hùng biện và trí tuệ của anh khi đối phó kẻ xấu rồi, tôi vô cùng khâm phục. Không biết anh làm nghề gì?"

Dịch Bắc cảm thấy người bạn này của Kỷ Vi khá thú vị nên cũng không giấu giếm, liền hào phóng trả lời: "Trừ lúc rảnh rỗi viết lách, tôi còn làm luật sư."

"À! Hèn gì…" Nhạc Đào nhìn thần tượng với đôi mắt lấp lánh ánh sao, tưởng tượng ra dáng vẻ anh hùng của Dịch Bắc trong bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, đang bảo vệ thân chủ của mình trên tòa …

“Khụ, xin hỏi vị hot mom này, đây là câu hỏi tương tác của cô dành cho tác giả à?” MC nhìn cái bụng to tướng của Nhạc Đào, cuối cùng quyết định dùng hai chữ “hot mom” để đánh thức cô ta khỏi giấc mộng thiếu nữ mơ màng.

"Hot mom" vừa tỉnh ra nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, nói: "Không, không, thực ra câu hỏi của tôi là: hãy kể cho chúng tôi nghe về bạn gái của bạn đi… Tôi tự hỏi Dịch Bắc, giàu có và đẹp trai, sẽ bị chinh phục bởi kiểu phụ nữ nào? Thành thật mà nói, Dịch Bắc đã rất ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, biểu hiện của Nhạc Đào sẽ ra sao nếu cô ta biết rằng "bạn gái" mà cô ta nói chính là người bạn thân của mình?

Hắn sửng sốt một lúc, khuôn mặt quen thuộc kia cũng đã hiện lên trong tâm trí hắn. Những người xung quanh hiển nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh lùng ban nãy của hắn đã thay đổi, đôi mắt cho dù có dùng bao nhiêu lễ độ cũng không che giấu được sự xa lánh kia, bỗng dưng giống như hoa đào nở rộ khắp thế giới, nóng rực, ấm áp và tràn đầy hy vọng.

"Cô ấy thật ra là một cô gái bình thường, tuy đã đi làm mấy năm nhưng đôi khi cô ấy vẫn mơ màng hồ đồ như một đứa trẻ, ưu điểm có hạn, khuyết điểm cũng nhiều, nhưng ở bên cô ấy luôn có thể khiến người ta quên đi tính xấu của cô ấy... Trước khi gặp cô ấy, tôi chưa bao giờ tin vào những thứ hư vô như “duyên phận”, nhưng sau khi gặp cô ấy, tôi như lạc vào một thế giới thần kỳ, trong thế giới đó, tất cả những điều trước kia tôi không tin đều thực sự tồn tại. Tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng lúc nhà văn viết tiểu thuyết họ sẽ không tự chủ được mà đưa hình bóng của mình vào bên trong tác phẩm bởi vì tôi là một kiểu người như vậy, những ai đã đọc tác phẩm của tôi đều biết rằng trong đó, vì sao các nhân vật chính luôn theo đuổi những gì đẹp đẽ như một câu chuyện cổ tích? Là bởi vì bọn họ không có được điều này trong thực tế... Tôi rất mâu thuẫn. Một mặt, tôi không tin vào những điều hư ảo đó, mặt khác, nội tâm tôi lại khao khát chúng. Vì vậy có chút buồn cười. Nhưng mà bây giờ những gì trong lòng tôi mong đợi cuối cùng cũng đã hoàn toàn trùng khớp với hiện thực, tôi phải cảm ơn cô ấy đã giúp tôi rất nhiều."

"Lacey! Chúc anh hạnh phúc!" Đột nhiên, có sáu cô gái đứng dậy từ một hàng ghế, lấy tay làm thành hình loa và hét thật to về phía sân khấu: "Chúc anh hạnh phúc! Chúng em mãi yêu anh!"

Ngay lúc này, cảm xúc trong khán phòng bừng lên, có rất nhiều người cũng đồng thời gia nhập vào đội ngũ của các cô gái kia, hoặc là một nhóm, hoặc là rải rác một người, đều thật lòng nói với hắn: "Chúc anh hạnh phúc!! Chúng tôi sẽ luôn luôn yêu anh!"

Dịch Bắc không thể khống chế được đôi mắt đỏ hoe lên của mình, hắn đứng dậy đi tới phía trước sân khấu, cúi đầu một lúc thật lâu với tất cả những người trong khán phòng.

Các tác giả đang ngồi cũng bị cảm nhiễm, họ xếp hàng trên sân khấu, Nhị Thúc nhẹ nhàng đọc một, hai, ba, tất cả nhân viên của hội nhà văn Liên Manh đều cúi đầu trước người hâm mộ.

Tiếng gọi tên tác giả hòa lẫn với tiếng khóc vang lên trong khán phòng, như một cơn sóng nhiệt, tấn công mọi giác quan của con người hết đợt này đến đợt khác.

Thai phụ dễ dàng xúc động Nhạc Đào cũng đã nước mắt ròng ròng, một tay che miệng, tay kia nhiệt tình vẫy vẫy về phía Phương Dĩ Triết ở hàng ghế đầu. Chẳng mấy chốc, Phương Dĩ Triết đã bước lên sân khấu với hai chiếc hộp to tướng.

“Tôi và Vi Vi … có chuẩn bị quà cho anh. Chuẩn bị rất lâu đấy… Thật đáng tiếc là cô ấy không thể tới, cho nên, tôi muốn thay cô ấy nói với anh một câu, chúc anh tân phúc, Lacey.”

Dịch Bắc nhận lấy hai cái hộp to kia, trong đó có một hộp màu đỏ hết sức quen mắt, hắn cứng họng, không khỏi bật cười vì bản thân mình đã từng có ý nghĩ muốn lợi dụng lúc Kỷ Vi không chú ý mà đem vứt bỏ cái hộp này đi. Vòng đi vòng lại, thì ra cái hộp này vẫn là không thể thoát khỏi vận mệnh lọt vào tay hắn.

“Cảm ơn.” Muôn vàng lời nói cuối cùng chỉ có thể cô đọng lại thành một lời cảm ơn, Dịch Bắc thấp người xuống thấp, để cho Nhạc Đào choàng tay qua vai mình, khẽ ôm một cái.

Hai giây sau tách ra, hắn dịu dàng nói: “Thay tôi cảm ơn Vi Vi, nói với cô ấy rằng, tôi rất thích món quà này.”