Một Ly Rượu Cocktail

Chương 4



Mấy ngày sau đó, Dịch Bắc dường như không hề nhìn thấy bóng Kỷ Vi, tất nhiên là một phần nguyên nhân trong đó cũng là do Dịch Bắc mà ra, bởi vì lúc trước hắn luôn là một chàng trai tốt đúng giờ tan ca ra về nhà nhưng mấy hôm nay đã bắt đầu về trễ. Cho dù là chạm mặt nhau, thì không phải thấy cô ở nhà bếp rót nước cũng chính là đang luyện giọng trên ban công.

“Gần đây bận lắm à?” Dịch Bắc tưới nước cho bồn hoa trong phòng khách, hiếm khi lại nhìn thấy Kỷ Vi nằm yên tĩnh trên sofa. Đồng thời, Dịch Bắc tiên sinh cũng hiếm khi có một ngày cuối tuần không ra ngoài.

“Ừ…” gần như không có chút sức lực nào.

“Bị cảm sao?” Dịch Bắc đặt bình nước xuống, nhìn cô.

“Ừ…” Càng thêm suy yếu.

Nửa tiếng sau,

“Mau ăn cái này đi.” Dịch Bắc bưng một cái chung bằng sứ trắng đứng ở đầu sofa nói với Kỷ Vi ở đầu bên kia.

Lồng ngực Kỷ Vi dường như có một ngọn lửa đang rực cháy tán loạn, mệt mỏi đến mức đôi mắt cũng không mở ra được, chợt nghe Dịch Bắc nói, còn tưởng rằng hắn muốn cô uống thuốc. Uống thuốc uống thuốc! Đồng chí Kỷ Vi từ nhỏ đã rất ghét uống thuốc, vì thế toàn thân co rúc vào bên trong gối dựa.

Dịch Bắc cảm thấy buồn cười, nắm tay thon dài vạch trần gối dựa trên mặt cô, giọng điệu hiền lành và ấm áp: “Mau đi, nguội thì không thể ăn nữa đâu.”

Kỷ Vi nghĩ: Ối! Thuốc còn có thể uống lúc nóng sao?!

Cô không nghe, đẩy tay hắn ra. Không ngờ Dịch Bắc thuận thế khống chế cổ tay mảnh khảnh của cô, có chút khí thế áp bức: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?!” Ngụ ý là còn nhõng nhẽo như vậy.

Kỷ Vi vừa nghe vậy, anh còn dám tức giận với tôi? Bổn cô nương đang rất uất ức đây này! Lập tức dùng hết sức mà vung tay ra.

“Loảng xoảng…” Dịch Bắc trượt tay, chung sứ bị rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Tiếng vỡ nát kích thích khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần, Kỷ Vi lúc này mới chậm rãi ngồi dậy khỏi sofa, nhìn vết nước lan ra trên tấm thảm da dê màu trắng, còn có một vài miếng lê vàng óng ánh…

“Tôi không biết…” Anh hầm tuyết lê đường phèn cho tôi.

Nhưng mà Kỷ Vi không có cơ hội nói hoàn chỉnh một câu, bởi vì Dịch Bắc đã xoay người đi mất. Cô còn nghe được tiếng hừ lạnh trước khi hắn xoay người, mang theo mấy phần chế giễu.

Buổi tối hôm đó Kỷ Vi tập luyện mấy lần câu xin lỗi cũng không thể dùng tới.

Dịch Bắc đi suốt cả đêm không về.

Kỷ Vi cuối cùng cũng cảm nhận được lực sát thương của tảng băng ngàn năm, người ta không quan tâm đến việc mình tốt như thế nào sống như thế nào chỉ trực tiếp xem mình là không khí. Kiểu chiến tranh lạnh này thực sự khiến cho Kỷ Vi cực kỳ khó chịu, gián tiếp khiến cho cô liên tục mắc sai lầm trong công việc.

“Gần đây em có chuyện gì vậy? Không phải xếp giờ đi họp sai cho anh thì chính là lấy sai hồ sơ. Không phải yếu đuối đến mức một trận cảm xoàng cũng không chịu nổi đó chứ?” Quý Thừa Phong dựa vào trước bàn làm việc, Kỷ Vi cúi đầu nghe dạy dỗ, bả vai khẽ nhấp nhô lên xuống.

“…… nói em hai câu mà em đã như vậy… em… nè nè em khóc cái gì chứ?” Quý Thừa Phong vội vàng xoay người rút khăn giấy, một mớ khăn giấy đều nhét vào trong tay cô, “Mau lau đi, nếu không người ta còn tưởng là anh ức hiếp em đấy.”

“Không, em đi hỉ mũi đây.” Kỷ Vi ôm đống khăn giấy ngẩng đầu trông hết sức vô tội.

“Anh … thật là không biết làm sao với em!” Quý Thừa Phong uống một cốc cà phê ngửa người ra ghế, ánh mắt sáng quắc: “Có phải cãi nhau với Dịch Bắc không?”

“Hả?” Kỷ Vi kinh ngạc đến ngây người, tổng giám đốc Quý sao anh có thể liệu sự như thần thế này?

Quý Thừa Phong trợn trắng mắt. Tối hôm qua anh ta đã hẹn Mục Vân ăn cơm, trong lúc tán gẫu vô tình đề cập đến bệnh tình Dịch Bắc, Mục Vân rất bất mãn: “Cậu nói xem rốt cuộc thì người bạn kia của chúng ta đang làm gì? Vất vả lắm mới có thể khiến cho quá trình trị liệu đi vào quỹ đạo, thế mà cậu ta lại đột nhiên thay đổi, đã ba ngày không tới phòng khám, hôm nay vất vả lắm mới xuất hiện được một lần, cậu đoán xem cậu ta biểu hiện thế nào?”

Quý Thừa Phong: “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ?”

Mục Vân: “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Hừ, bệnh tình tăng thêm!”

“Tiểu sư muội, anh cảm thấy có một số chuyện không thể không nói rõ với em.” Quý Thừa Phong chợt nghiêm túc.

“Chuyện gì ạ?” Kỷ Vi phát hiện lúc anh ta trở nên nghiêm túc cũng rất có khí thế giống như tên mặt đen băng sơn ở nhà vậy, lại nói bản thân cô mấy ngày hôm nay cũng chưa từng nói chuyện với hắn. A, còn là không nhìn thấy mặt!



“Em… rốt cuộc thì thái độ của em đối với Dịch Bắc là gì, nhân tiện hôm nay em nói rõ cho anh biết đi.”

“!!”Kỷ Vi há miệng thật to, bỗng dưng cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất lông mi, “Em không cố ý như vậy, anh ấy… tóm lại là em rất xin lỗi anh ấy!” Nghẹn một hơi, Kỷ Vi Cuối cùng cũng có thể nói ra ba chữ "em xin lỗi". Cô còn có thể có thái độ gì? Chung cũng đã làm vỡ, ngoại trừ xin lỗi thì cô còn có thể làm được gì?

Nhưng mà ý của Quý Thừa Phong thì lại hoàn toàn không phải là như vậy, sắc mặt anh ta cực kỳ nặng nề chần chừ một lúc lâu mới hỏi: “Chỉ có xin lỗi thôi à?”

Kỷ Vi cắn răng, nói: “Phải!” Cùng lắm thì em nấu một chung tuyết lê đường phèn cho hắn là được chứ gì?!

“Được rồi, em ra ngoài trước đi, chỗ cậu ta anh sẽ nói chuyện. Mặc kệ như thế nào thì sau này hai người cũng ở cùng một mái nhà, căng thẳng với nhau quá cũng không tốt, tất nhiên nếu em cảm thấy không thể tiếp tục ở đó nữa thì sư huynh sẽ giúp em tìm chỗ khác thuê nhà.” Quý Thừa Phong cảm thấy cực kỳ bi ai cho một lần "hồng hoang tâm động" vạn năm mới có một lần này của Dịch Bắc, Kỷ Vi lại sửng sốt, không phải chỉ là làm rơi vỡ một chung tuyết lê hồng thôi hay sao, vì sao phải đến mức dọn ra ngoài ở? Có phải đám người này thần kinh quá yếu ớt hay không?

“Được rồi, em ra ngoài trước.”

Tối hôm đó trên đường tan sở về nhà, Kỷ Vi đến cửa hàng hoa quả mua một túi lê cực kỳ tươi ngon. Lúc mở cửa ra cô không ngờ rằng Dịch Bắc đang ở phòng bếp, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài là áo khoác len màu xám, cách ăn bận này khiến cho một người đàn ông vốn mảnh khảnh trắng trẻo như hắn càng trở nên ưu tú hơn. Ngoài cùng là một chiếc tạp dề màu đen, cổ tay áo xắn lên cao, bộ dạng của một người đàn ông tốt lại còn hào hoa phong nhã.

Kỷ Vi cố ý đóng cửa thật vang, rồi lại hài lòng nhìn thấy chân mày Dịch Bắc hơi nhăn lại. Cô thay đôi dép lê đầu mèo to bước lên trên bậc thềm, đặt túi xách lên kệ, lấy ra một quả lê ngon lành nhất.

Dịch Bắc đang nấu cháo hải sản, bây giờ cũng đã sắp ăn được, mùi thơm từ trong nồi bay ra sực nức, chui vào bụng Kỷ Vi, âm thanh “ùng ục” xấu hổ vang lên. Kỷ Vi đỏ mặt, lại theo bản năng nhìn thái độ của Dịch Bắc, không ngờ người ta căn bản là không để ý tới cô, chỉ là cô tự mình đa tình.

Cô căm giận mà đi rửa lê, rút ra một con dao gọt hoa quả từ trong ống dụng cụ nhà bếp, dự định móc ruột quả lê ra, mũi đao nhuộm hàn khí dày đặc, cô xem quả lê này là tên khốn lạnh lùng nào đó mà đối đãi, cho nên xuống tay đặc biệt ngoan độc.

Sự nghiệp “lăng trì” quả lê của Kỷ Vi diễn ra hừng hực khí thế, cháo hải sản của Dịch Bắc cũng yêu chỉ cần bỏ gia vị là xong, hắn mở nắp nồi, nêm nếm từng chút gia vị vào, đồng thời dùng muôi khuấy đều, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, kích thích tuyến nước bọt của ai đó.

Kỷ Vi lén lút hồi thần, lại nghe thấy Dịch Bắc bất ngờ kêu “Này!” một tiếng, trái tim nhỏ của cô nhảy dựng lên, hai tay run rẩy, “A!” vết máu 2cm liền xuất hiện trên ngón trỏ trắng nõn của người nào đó.

“Đau muốn chết!” Kỷ Vi suýt chút nữa thì đã khóc lên, trong lòng oán hận Dịch Bắc, nếu không phải tại hắn vô duyên vô cớ kêu bậy, thì cô cũng sẽ không hốt hoảng đến mức thất thủ!

Dịch Bắc thì căn bản không nghĩ như vậy, hắn đã sớm nhìn thấy Kỷ Vi gọt lê một cách cực kỳ bất cẩn, vốn định lên tiếng bảo cô chú trọng động tác trên tay, không ngờ cô ngốc này liền trực tiếp cắt vào tay mình!

Dịch Bắc vội vàng lấy thùng dụng cụ sơ cứu, nắm lấy tay Kỷ Vi rửa sạch sẽ dưới vòi nước, Kỷ Vi đau đến mức trực tiếp gào lên, cũng để mặc cho hắn làm gì thì làm, cho đến bước cuối cùng là băng bó, cô bé bỗng nhiên nhận ra ngón tay mình còn bị tên đầu sỏ gây tội này nắm chặt, tức khắc sự giận dữ biến thành một quả cầu, phồng mang trợn má hung dữ với hắn: “Đừng chạm vào tôi!”

Tay Dịch Bắc cứng đờ, hai ba giây sau, hắn ném băng gạc màu trắng vào lồng ngực cô, đứng từ trên cao nhìn xuống cô trên sô pha, lạnh lùng cười, nói: “Ai thèm chạm vào cô.”

Lời vừa nói ra, Kỷ Vi càng bốc hoả, một cảm giác uấy ức cũng trực tiếp trào ra, không thể khống chế nước mắt mình rơi xuống từng hạt to xối xả.

Thấy bộ dạng cúi đầu rơi lệ của cô, thật ra nơi nào đó trong lòng Dịch Bắc đã bủn rủn một chút, một nửa ý thức muốn dỗ dành cô, nhưng một nửa ý thức còn lại bỗng nhiên nói: Dịch Bắc mày đừng tự mình đa tình, người ta căn bản không cần mày an ủi. Trong phút chốc, những lời Quý Thừa Phong nói lại vang lên bên tai: Dịch Bắc, tôi hỏi cô ấy rồi, cô ấy nói… không có ý kia với cậu. Những chuyện này dù sao cũng là dưa hái xanh không ngọt, cậu… Vẫn là đừng làm khó dễ cô ấy, cũng đừng làm khó chính mình.

Kỷ Vi làm sao hiểu được sự dày vò của Dịch Bắc, thấy hắn không nói lời nào, càng thêm uất ức, khàn giọng ồn ào: “Nếu anh không thích tôi như vậy, tôi nhanh chóng dọn đi là được, tránh cho anh khỏi phiền lòng!”

Sau một hồi yên tĩnh,

“Rầm!”

Lại là đập cửa môn?! Kỷ Vi mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu hung hăng liếc mắt nhìn cánh cửa phòng trên lầu hai. Loại đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, ai gả cho hắn thì người đó tám đời mốc meo!

Sau khi sự kiện cãi nhau và thăng cấp cãi nhau kết thúc, Dịch Bắc biến thành một hòn núi băng to lớn từ đầu tới đuôi đều toả ra hơi thở “Người sống chớ tới gần, nếu không tự gánh lấy hậu quả”, trong khi đó Kỷ Vi thì nhẹ nhàng như mây, nhốt mình ở trong phòng nếu không luyện tập lời thoại thì cũng là nói chuyện phiếm với Nhạc Đào.

“Sao tớ có luôn cảm thấy trạng thái của cậu và toàn núi băng kia giống như vợ chồng cãi nhau thế nhỉ?”

“Cút đi! Hắn không phải là chồng của tớ, ai mà thèm chứ! Còn nữa, Nhạc Đào, cậu đừng có ỷ vào việc mình là thai phụ mà muốn nói gì thì nói nhé! Cẩn thận sau này tớ sẽ bắt cóc Tiểu Bảo Bảo nhà cậu.”

“Cái này của cậu là điển hình của việc thẹn quá thành giận đấy, không lừa cậu đâu, lúc trước tớ và Phương Triết cãi nhau cũng như vậy.”

Bên này đầu dây điện thoại, Kỷ Vi lại có một lời cảm giác giống như ếch xanh nhỏ nhảy lung tung trong quả cầu.



“… Nè? Có đang nghe không đấy?”

“À có.”

“Đã luyện tập lời thoại đến đâu rồi?”

“Ừm, cũng tàm tạm, đúng rồi bây giờ cậu nghe tớ nói chuyện có còn giọng mũi hay không?” Kỷ Vi bị cảm đang ở trong thời gian hồi phục, nhưng vẫn nghe được giọng quanh quẩn.

“Cũng tàm tạm, không rõ lắm. Cậu đừng vội, còn ba ngày nữa mới thi mà, lúc đó có lẽ đã hết rồi.”

“Hi vọng là vậy.”

Kỷ Vi không hề biết, vào giờ phút này một cô gái tóc xoăn quyến rũ mặc váy màu đỏ tím đang ngồi ở trước bàn máy tính lap mở một trang web tên là 【 hội những người yêu mến tác giả truyện】, con trỏ chuyển qua tab【 lãnh thổ quốc gia của Hoàng Hậu Lacey】, click vào.

Ánh vào mi mắt chính là banner chữ to《 Cuộc thi lồng tiếng kịch truyền thanh truyện của Hoàng Hậu Lacey lần thứ ba bắt đầu ghi danh, thời gian thi vòng loại là ngày 15 tháng 02 》, phô trương vô cùng.

Cô đốt một điếu thuốc, cười nói: “Đám nhóc này.”

Danh sách các ứng cử viên vòng loại đã được chỉnh sửa xong từ lâu, nhưng bởi vì ngăn cản một vài ứng cử viên gióng trống khua chiêng kéo phiếu bầu, cho nên quy định là chỉ công bố danh sách trước lúc thi ba ngày.

Đầu ngón tay lăn qua bánh răng chuột, kéo xuống dưới một chút, không phải dự đoán, số người ghi danh năm nay tăng gấp đôi so với năm ngoái. Bỗng nhiên, đầu ngón tay thon dài tạm dừng một chút, đôi mắt sâu thăm thẳm nhường lại ở tên của một thí sinh 【 Vi Vi hoa nở 】, “soạt soạt”, tàn thuốc lá vì quá dày mà rơi khỏi đầu lọc, rắc xuống bàn phím màu đen.

“Tích tích …” hệ thống nhắc nhở 【 Thái Dương Cốc gửi tin nhắn cho bạn 】

Thái Dương Cốc: Lacey, từ khi nào lại có hứng thú với những hoạt động này?

Lacey: Thực ra thì sáng hôm nay tôi mới biết được mình là một trong các giám khảo của cuộc thi này.

Thái Dương Cốc: Tám phần là chú hai giở trò quỷ, anh ta biết trước đó mà hỏi cô nhất định sẽ bị từ chối, cho nên mới tiền trảm hậu tấu… nhưng mà ai bảo cô chưa bao giờ chú ý tới các tin tức trên diễn đàn chứ, đáng đời 【 cười to 】

Lacey: 【 toát mồ hôi 】 Tôi cảm thấy sau khi cô kết hôn, phóng khoáng hơn nhiều đấy.

Thái Dương Cốc: nói thật thì kết hôn cũng không tệ lắm, tuy rằng không gian riêng bị hạn chế một chút nhưng trên thực tế linh cảm viết của tôi lại cuồn cuộn không ngừng toát ra.

Lacey: Ông xã cho linh cảm à?

Thái Dương Cốc: Ừ, cô có biết không lần trước tôi nói với anh ấy là mình viết truyện cổ tích hắc ám, biểu hiện lúc đó của anh ấy thật là buồn cười muốn chết ~(≧▽≦)/~

Lacey: Không có chút do dự nào sao?

Thái Dương Cốc:?

Thái Dương Cốc: Cô nói chuyện kia à. Thật ra thì lúc bắt đầu, tôi vẫn luôn gạt anh ấy, nhưng rồi sau đó nghĩ lại, hà tất phải làm như vậy, nếu đã quyết định sống chung với nhau, thì nên thành thật thẳng thắn với đối phương về bản thân mình, cho dù là có phải phơi bày mặt âm u nhất. May mắn là anh ấy không làm tôi thất vọng.

Thái Dương Cốc:… Có phải cô đã gặp được nửa kia của mình không?

Lacey: Cô có thể đừng thông minh như vậy không?!

Thái Dương Cốc: SORRY...

Thái Dương Cốc: Lacey, người từng trải khuyên cô một câu, có đôi lúc phải dũng cảm một chút, bước ra một bước, cô sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Chiều hôm dần dần buông xuống, ánh tà dương màu vàng cam xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên bộ tóc giả xoăn màu đỏ tím quyến rũ kia một quầng sáng ấm áp nhàn nhạt.

Thẳng thắn, nói dễ hơn làm? Những thứ ở giữa bọn họ thật sự là quá nhiều, nếu thật sự phải phơi bày bản thân dưới ánh mặt trời, chỉ sợ là đối phương sẽ hốt hoảng lùi bước, cuối cùng chỉ còn lại một mình mình, bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời, tan thành mây khói…