Một Mảnh Phù Hoa

Chương 74



Vịnh Thi có thai!

Tin tức chấn động Bạch gia, mọi người ngay lập tức xào xáo. Bối Kỳ biết mẹ nàng và Bạch Dĩnh vẫn đang cố gắng sinh một đứa nhỏ, không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế. Ông bà nội của Bạch Dĩnh rất hào hứng với tin tức này, nhanh chóng triệu Vịnh Thi và Bạch Dĩnh về nhà hỏi chuyện. Mẹ Bạch Dĩnh rất ung dung nhưng nụ cười trên môi chẳng tắt được, mù cũng biết bà cũng đang rất vui.

– Ôi, Tiểu Dĩnh nhà ta sắp có con rồi.

Bà nội vui vẻ sờ chiếc bụng phẳng lỳ của Vịnh Thi, mặc dù chuyện này trong dị giới cực kì hiếm, thế nhưng bà lại chẳng có chút bài xích. Cháu cố của bà, đứa cháu cố đầu tiên, chỉ cần nghĩ đến liền thấy suиɠ sướиɠ. Đã mấy ngàn năm rồi trong nhà không có tiếng trẻ con cười đùa, bây giờ lại sắp có.

Thường thì nhân giới và dị giới phối giống với nhau, đứa nhỏ sẽ không thể như dị giới chính gốc, một trăm năm tuổi người thì tăng một tuổi thể xác. Mà con của dị giới và nhân giới sẽ sinh trưởng như loài người, khác ở chỗ năm sáu mươi, con lai dị giới sẽ có thể lựa chọn độ tuổi thể xác mà mình muốn. Đó chính là tiến bộ vượt bậc của việc phối giống.

– Vợ con mới có thai một tháng thôi, mọi người đừng động mạnh.

Bạch Dĩnh ngăn lại không cho ai sờ bụng Vịnh Thi nữa, bên trong chiếc bụng nho nhỏ này đã có một hồ ly con. Cấm động!

– Tổ cha cô, sờ tí thì chết gì!- Bà nội đánh Bạch Dĩnh một cái, ý muốn sờ bụng Vịnh Thi càng tăng lên mãnh liệt.

Vịnh Thi hơi cười cười, nàng cũng rất vui khi cuối cùng cũng đậu thai. Những tưởng nàng đã quá tuổi sinh nở, không nghĩ lại sắp sinh được một tiểu bảo bối. Hôm qua Bạch Dĩnh nấu món cá, Vịnh Thi ngửi một chút liền ói sạch đồ ăn trong bụng, đến độ Bạch Dĩnh phải chở nàng vào bệnh viện. Bác sĩ lại bất ngờ thông báo Vịnh Thi có mang rồi, thật là một tin tốt!

Thế nhưng chuyện của Cổ Tịch, Vịnh Thi lại chưa thể hoàn thành đã phải đi dưỡng thai. Vốn cơ thể Vịnh Thi rất yếu, việc kiêng cử trong thai kì cũng rất khó khăn. Trước đây Vịnh Thi từng sinh một đứa con, sau đó nàng không bảo dưỡng cơ thể tốt, thế nên cơ thể cũng không mạnh mẽ như nàng tưởng. Huyền Cơ còn bảo nàng nên đóng cửa nghỉ dưỡng thai.

Chuyện của Cổ Tịch cũng tương đối đơn giản, Cổ Tịch trước đây là vua, tên gọi là Cảnh Tịch. Nàng có sáu vị thê tử, An Trúc, Nhiễm Tâm, Lệ Tư, Khuê Thư, Nhược Vân, Khả Thanh, các nàng lần lượt xuất hiện trong kiếp này. Chuyện của Minh giới giao cho nàng chỉ là giải khai kí ức trước kia của họ. Nhưng Vịnh Thi phát hiện sau khi nàng giải khai kí ức cho Cổ Tịch, nàng rất mệt mỏi, phải tịnh dưỡng tầm một tuần mới có thể lại sức. Bây giờ có con, nàng lại càng không dám hành động tùy tiện.

Sau khi ăn mừng với Bạch gia, Bạch Dĩnh lại lái xe chở Vịnh Thi về. Con đường bình thường rất ngắn, thế nhưng Bạch Dĩnh lại chạy cực kì lâu, đến nổi Vịnh Thi ngủ dậy một giấc mà vẫn chưa đến nhà.

– Em chạy chậm thế?

Vịnh Thi tỉnh lại sau cơn ngủ sâu, vậy mà vẫn mới chỉ ba phần tư đường, chưa đặt được chân tới nhà. Nàng liền dụi mắt, thắc mắc hỏi Bạch Dĩnh.

Bạch Dĩnh chúm chím môi lại, có vẻ rất tập trung với con đường trước mặt.

– Em lái xe cẩn thận, lỡ mà có chuyện gì..

– Khùng quá, làm sao mà có chuyện gì- Vịnh Thi cốc vào trán Bạch Dĩnh một cái, sau đó nàng lại ngả lưng xuống ghế, yêu thương nhìn Bạch Dĩnh.

Bạch Dĩnh nhìn lướt qua chỗ Vịnh Thi một chút, hỏi: – Chị nhìn em?

– Chứ nhìn ai.

– Bà xã đại nhân nhìn em có chuyện gì?- Bạch Dĩnh cẩn thận đánh lái, rẽ về ngõ nhà nàng. Vịnh Thi nhắm đôi mắt mình lại, cảm nhận sinh linh đang ở trong bụng nàng, có lẽ nàng đã quyết định đúng đắn khi muốn sinh ra đứa nhỏ này. Chỉ cần nghĩ Bạch Dĩnh có một đứa nhỏ y hệt nàng ấy, nàng liền thấy vui vẻ không thôi.

– Ngày trước chở chị em không có cẩn thận như vậy.

– Không có, em vẫn cẩn thận mà. Chỉ là bây giờ phải cẩn thận gấp đôi.

Vịnh Thi mở mắt ra, bĩu môi phản bác câu nói của Bạch Dĩnh: – Thế em yêu con hay yêu chị?

– Em yêu cả hai mẹ con.

Như hài lòng trước câu trả lời của Bạch Dĩnh, Vịnh Thi lại nhắm mắt ngủ. Buổi chiều hôm đó, Bạch Dĩnh hẹn Bối Kỳ đi ra công viên gần nhà nói chuyện. Nàng ngồi trên xích đu thong thả đẩy nhẹ, chiếc xích đu kêu vài tiếng kẽo kẹt, thâm trầm.

– Bối Kỳ.

Bối Kỳ ngồi xuống bên cạnh Bạch Dĩnh, cũng bắt chước đung đưa chân đẩy chiếc xích đu của mình. Hai chiếc xích đu nhẹ nhàng đu đưa.

– Có chuyện gì hả?

– Mình muốn dắt mẹ cậu đi dưỡng thai.

Bối Kỳ hơi cười: – Thì đi đi, ai cấm?

– Bối Kỳ, có lẽ vài tháng nữa nhà sẽ hơi ồn. Mình mua căn nhà bên cạnh cho cậu nhé- Bạch Dĩnh thật lòng nói. Thật ra mấy ngày gần đây nội chuyện Vịnh Thi không thể ngủ đã làm phiền Bối Kỳ rất nhiều, tối đến thường Bạch Dĩnh sẽ lục đục đi mua đồ ăn cho Vịnh Thi, bằng không nàng cũng à ơi dỗ dành cho Vịnh Thi ngủ. Mấy ngày nay Bối Kỳ chuyển về nhà sống, đã làm phiền Bối Kỳ nhiều.

Bối Kỳ đương nhiên là rất ngạc nhiên, cùng tuổi với nàng mà lại có nhiều tiền như thế? Thật sự Bối Kỳ nhìn không ra Bạch Dĩnh là người giàu có.

– Cậu mua được?

Biết là nhà bên cạnh của Vịnh Thi giá khá đắt so với mặt bằng chung, một tiểu nha đầu như Bạch Dĩnh lại có thể mua được? Mặc dù biết Bạch Dĩnh không thể, nhưng Bối Kỳ cũng nhịn không được mà hỏi.

– Đương nhiên, mua cho cậu cả khu phố cũng được.

Nói là làm, ngày hôm sau Bạch Dĩnh chính thức cọc căn nhà bên cạnh cho Bối Kỳ, trong hai ngày đem Bối Kỳ tống qua nhà bên cạnh. Lúc này Bối Kỳ mới biết được thì ra bạn mình là một phú nhị đại lắm tiền nhiều của, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Sau khi mua nhà cho Bối Kỳ xong, Bạch Dĩnh lại thu xếp đồ đạc, chuẩn bị dắt vợ mình sang một nơi khí hậu ôn hòa dưỡng thai. Vịnh Thi cũng không nhì nhằng gì nhiều, chỉ thuận theo mọi sự sắp xếp của Bạch Dĩnh, từ ngày có thai, nàng hoàn toàn dựa vào Bạch Dĩnh. Riêng việc vác theo cái bụng này cũng khiến Vịnh Thi mệt mỏi nhiều, chẳng còn đủ sức để quán xuyến mọi việc nữa.

Hai người lên máy bay bay qua thành phố khác, Bạch Dĩnh mướn một căn hộ cho Vịnh Thi nghỉ dưỡng. Chính thức sống một cuộc sống thế ngoại đào viên cùng với bà xã của mình.