Một Màu Xuân

Chương 33



Trên sử sách giang hồ rất nhiều năm sau có một đoạn ghi chép thế này: Nữ ma đầu giang hồ Nam Sương, hiệu Hoa Đào Nước Nam. Dáng hình nghiêng quốc, võ công cái thế, kinh thế hãi tục, tính tình khó lường, làm người thâm độc, là kẻ thù chung số một của võ lâm. Sau bỏ chạy, bặt vô âm tín.

Sau đoạn này, người viết lại thao thao bất tuyệt ghi chép câu chuyện truyền kì về hành trình từ một Hoa Đào Nhỏ vô danh trở thành ma đầu đáng sợ của Nam Sương. Trong đó ba chìm bảy nổi, cực kì nguy hiểm, giữa người với người đấu đá lẫn nhau, khẩu Phật tâm xà.

Sau có một ngày, quyển sử giang hồ này rơi vào tay ma đầu Sương tiếng tăm lừng lẫy, nàng tiện tay lật xem hết, hô to tuyết rơi tháng sáu, máu vẩy ba thước lụa trắng[1]. Võ công cái thế là thật, trở thành kẻ thù chung là bất đắc dĩ, đấu đá lẫn nhau chỉ đơn thuần trùng hợp, thâm độc khó lường toàn là bịa đặt.

Khi Nam Sương âu sầu thất bại xem lại mấy chục năm của mình, nàng thấy cả đời mình chính là một số mạng bị hiểu lầm. Từ hoa đào họa thủy đến ma đầu thâm độc hoàn toàn khác xa với bản tính hiền lành thật thà của nàng.

Khi nóng vội tìm kiếm nguồn gốc của hiểu lầm này, nàng không thể không đổ tội tất cả hiểu lầm cho trò cười gây ra do sự kiện chuyện phòng the trước đây. Dù sao nếu không có sự kiện này thì nàng đã không trở thành Hoa Đào Nước Nam, đã không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng không thu hút ánh mắt của các giới võ lâm.

Chuyện danh tiếng là kiểu nước lên thì thuyền lên. Một khi nổi tiếng thì dù làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng có thể dấy lên phong ba.

Không phải nàng chỉ tái giá sao? Không phải nàng chỉ lấy chồng mấy lần thôi sao?

Lại có một ngày, tướng công của Nam Sương an ủi nàng, nói: “Nàng hãy đọc lại cẩn thận, quyển sử giang hồ này vẫn khá có khảo cứu và dẫn chứng đấy. Võ công cái thế không sai, dáng hình nghiêng nước là thật, còn về khó lường thâm độc ấy à, nàng đúng là một người rất khó đoán”.

Sự khó dò của Nam Sương nằm ở chỗ nàng kết hợp thống nhất vài đặc trưng đối lập vào bản thân một cách hoàn mĩ.

Có kì nhân như Tiêu Mãn Y, tính tình đơn thuần cố chấp, bền gan vững chí.

Có kì nhân như Vu Hoàn Chi, tính tình bình tĩnh dịu dàng, sâu xa khó dò.

Có kì nhân như Giang Lam Sinh, tính tình ngả ngớn rộng rãi, tâm cơ kín đáo.

Người gần với hoa đào Nam hơn là Mục Diễn Phong, kì nhân này hơi mâu thuẫn, tính tình phóng khoáng, lòng dạ rộng lượng, lúc lại hục hặc, chết cũng không nhận.

Nhưng quái dị như hoa đào Nam thì có thể nói là cực phẩm của thế gian. Một mặt, cô gái này thông minh tuyệt đỉnh, giấu tài, tính tình ôn hòa thiện lương, gặp chuyện thì nhìn thấu tường tận; mặt khác, cô gái này thật thà ngớ ngẩn, chân tay vụng về, rất hiếu kì, có trò thỉnh thoảng thó một vài vật, gặp chuyện cực kì chậm chạp, dễ lầm đường.

Đoạn thời gian hoa đào Nam ở trang Lưu Vân chính là lúc mà mâu thuẫn nhân cách này thịnh nhất. Lại kể lúc đầu Tiêu Mãn Y và Nam Sương thao thao về chuyện tình yêu nam nữ, hoa đào Nam hưng phấn chộn rộn, hai cô gái tâm tình thủ thỉ đến đêm khuya, tới khi thể lực không chịu nổi mới ngủ thiếp đi.

Ngày đông trời sáng muộn, khi ánh mai dát vàng, mái cong nhỏ sương thì đã là giờ Thìn ba khắc.

Vì hăng hái chuyện trò một đêm với Tiêu Mãn Y lại nóng lòng muốn đi dạo nhà hát nên Nam Sương ngủ chưa được ba canh giờ đã dậy.

Hôm trước trang Lưu Vân gặp biến cố nhưng trong toàn trang cực kì bình tĩnh. Hôm sau, trừ vườn Thấm Huân luôn vắng lặng bỗng có nhiều người ở ra thì tất cả đều như thường lệ.

Tiêu Mãn Y còn đang ngủ, Nam Sương khẽ khàng đắp kín chăn cho nàng ấy rồi lại rón ra rón rén đi ra gian ngoài, nhắc nhở a hoàn đi sắc thuốc, lúc này mới rời phòng.

Sân vườn Thấm Huân thăm thẳm. Mặt trời mới mọc vẫn chưa hoàn toàn vùng khỏi tầng mây, luồng sáng mới điểm rọi được một góc vườn hoa, mấy đóa mai đỏ nở rộ. Tuyết đã ngừng rơi song trên mặt đất vẫn ướt sũng. Hồ Ấm Nguyệt yên ả chảy mãi, một người cầm sách chậm rãi bước qua cầu bên hồ giống như tiên trong tranh vậy.

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Vu Hoàn Chi ngây người ở trên cầu đá, ngoảnh lại quả nhiên nhìn thấy Nam Sương đứng dưới mái hiên mím môi cười gian xảo dòm y. Y cũng khẽ cười, vẫy tay với Nam Sương.

Gần đây, chẳng biết tại sao hoa đào Nam hễ thấy Vu Hoàn Chi thì cực kì vui vẻ.

Từng có một ngày, có khách đến phái Thiên Thủy, đám bạn xấu của Nam Cửu Dương thấy Nam Sương đều nói: “Ngoan quá ngoan quá”. Nam Cửu Dương đắc ý cười nói: “Đây là quả vui vẻ của tôi đấy”.

Hoa đào Nam nghĩ, như vậy, chắc Vu Hoàn Chi chính là quả vui vẻ của nàng nhỉ?

Nàng hí ha hí hửng chạy đến đầu cầu đá, thấy quầng thâm trên mắt Vu Hoàn Chi thì hỏi: “Đêm qua công tử Hoàn không ngủ à?”.

Đến gần câu nệ cứng nhắc như thế, tất nhiên ma đầu họ Vu không hài lòng. Y cong mắt, bí hiểm khó dò mãi không trả lời, sau một lát bỗng nhiên gọi: “Sương”.

Nam Sương thộn ra đấy.

Vu Hoàn Chi đến gần, cởi áo khoác màu trắng ra giũ, áo khoác phất trên không trung như ánh trăng sáng rọi vào nhân gian. Nam Sương chỉ ngửi thấy một mùi bạc hà thơm mát ấm áp phả đến.

Vu Hoàn Chi dựa sát vào, y cụp mắt buộc dây áo khoác cho Nam Sương, trên mặt không thấy nụ cười nhưng vẻ mặt rất dịu dàng: “Coi chừng lạnh”.

Tim Nam Sương đập thình thình, tai hơi nóng lên. Nàng đưa tay sờ tai, ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Vu Hoàn Chi, một giọt nước sương còn đọng trên tóc mái của y.

Hoa đào Nam ngẩn ra, lại không tự chủ được, giơ tay lên lau giọt sương sớm giúp y. Tóc mái của Vu Hoàn Chi khẽ phất phơ, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng. Nam Sương lau giọt sương sớm đó xong còn vén tóc y lên, nắm tay áo, tỉ mỉ lau phần trán ướt sương cho y.

Hồ Ấm Nguyệt, gió gợn nước. Bóng cây sum suê, trời xanh muôn dặm.

Một giọt sương lướt qua mu bàn tay Nam Sương như dạ minh châu lăn xuống mâm ngọc. Vu Hoàn Chi cầm cái tay kia lên, nắm tới bên môi, hôn khẽ một cái trên đầu ngón tay ướt át mà như đổ một dòng nước xiết vào mạch máu Nam Sương.

Nàng giật nảy mình, song càng vui vẻ nhìn chăm chằm ma đầu họ Vu.

Vu Hoàn Chi ngạc nhiên cười khổ, gập bàn tay gõ lên trán nàng, khẽ than: “Sao không biết từ chối?”.

Nam Sương nói: “Hả?”

Vu Hoàn Chi lại than thở, hỏi: “Nếu người khác làm vậy với cô, cô cũng không biết từ chối sao?”.

Nam Sương lại nói: “Hả?”.

Vu Hoàn Chi bật cười, bất đắc dĩ nói: “Quên đi”. Y liếc mắt nhìn nhà chính, nói với Nam Sương đang đờ đẫn suy ngẫm: “Tính mạng cô nương Đỗ như ngàn cân treo sợi tóc. Mấy ngày nay, tôi và thiếu chủ cần phải trông chừng cô ta”. Dứt lời y lặng lẽ nhìn Nam Sương chốc lát rồi bật cười nói: “Nhớ phải ngoan ngoãn” rồi vòng qua nàng trở về phòng.

Mới vừa đi hai bước, ống tay áo đã bị kéo lại.

Vu Hoàn Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Nam Sương mang vẻ mặt tỉnh ngộ nói với mình: “Nếu là người khác, tôi sẽ từ chối”.

Ma đầu họ Vu ngây ra, hỏi như khó mà tin nổi: “Vì sao?”.

Hoa Đào Nước Nam cười cực kì xán lạn: “Tôi chỉ có một quả vui vẻ như anh thôi!”. Nàng nhìn sắc mặt Vu Hoàn Chi trở nên vô cùng hoang mang, lại đào hố chôn mình, giải thích: “Giống như cha tôi chỉ có một quả vui vẻ như tôi ấy!”.

Mãi sau, Vu Hoàn Chi mới day thái dương, bật cười nói: “Cô ấy à…”.

Sau khi Vu Hoàn Chi trở về phòng, Tiêu Mãn Y vẫn chưa dậy, Mục Diễn Phong thì coi chừng Đỗ Niên Niên. Một mình Nam Sương ăn không ngồi rồi đã đành, lại còn trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Vừa hay Đồng Tứ đi ngang qua vườn Thấm Huân, thò đầu nhìn thấy Nam Sương ngồi một mình trong đình mà than thở thì chào hỏi từ rất xa: “Chào buổi sáng, cô nương Sương!”. Nghe Nam Sương đáp một tiếng ỉu xìu, Đồng Tứ lại đến gần hỏi: “Cô nương Sương có phiền não à?”.

Nam Sương lại đáp một tiếng, tiện thể trả lời: “Không ăn trái cây được”.

Đồng Tứ ngẩn ra, “Hả?” một tiếng rồi hỏi: “Trái cây?”.

Hoa đào Nam vỗ băng ghế đá bên cạnh, ý bảo Đồng Tứ ngồi xuống nghe nàng nói: “Ừ, có miếng trái cây rất thơm, lại chả biết ăn thế nào, thế nào cho phải?”.

Đồng Tứ cười ha hả: “Nào có trái cây như vậy?”.

Hoa đào Nam chớp mắt, bỗng nằm sấp lên bàn, thở dài nói: “Buồn quá, buồn quá thể”.

Đồng Tứ cười nói: “Nếu thật sự có trái cây như vậy cũng không thành vấn đề. Nỗi buồn của cô nương Sương là ở chỗ cầu mà không được, nhưng nếu đã là miếng trái cây thơm ngon thì tất vào bụng không khó. Chi bằng cô nương Sương nghĩ cách hái quả vào tay, dù sao ngày tháng còn dài, rồi một ngày sẽ có thể ăn nó”.

Ban đầu Đồng Tứ đến vườn Thấm Huân vì có việc, lại bị trái cây khso hiểu của Nam Sương cản trở. Cậu nói huơu nói vượn để qua loa có lệ với hoa đào Nam, muốn thoát ra đi làm việc. Nào ngờ người nói vô ý, người nghe có lòng, Nam Sương nghe xong lời của cậu tựa như hiểu ra, sau khi cảm tạ rối rít thì đi còn nhanh hơn cả cậu.

Đêm ấy Mục Diễn Phong cũng không ngủ ngon, cảnh trong mơ lúc nóng lúc lạnh, cứ thấy một ma nữ đuổi theo sau mình, đuổi tới chân trời góc biển, đuổi tới sông cạn đá mòn. Hình như ma nữ kia bị chết oan, cả ngày khóc sướt mướt bên tai mình. Mục Diễn Phong rất phiền muộn, bèn vung kiếm chém ma nữ này một cái.

Hắn vốn tưởng ma nào cũng có sức mạnh nên chắc một kiếm của kẻ phàm như mình không gây thương tổn được nàng ta. Nhưng ma nữ kia vừa đụng vào ánh kiếm, thân hình đã dần tan biến, hóa thành vạn đốm sao sáng.

Mục Diễn Phong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy trời cao muôn đời, một sớm gió trăng, bốn bề mênh mang, lơ thơ thoáng đãng.

Hắn bỗng thấy rất hoang vắng giống như mất thứ gì, tìm khắp nơi mà chẳng thấy.

Chưa đến giờ mão hắn đã dậy. Sau khi đi thay cho Vu Hoàn Chi, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Niên Niên trên giường, bỗng nhiên nghĩ nếu có một ngày, một người cứ thế biến mất khỏi thế gian vào cõi hư vô thì quả là chuyện quá thê lương. Bất kể là chết hay là mất tích.

Hắn lại nghĩ đến Tiêu Mãn Y. Không biết tại sao mà chẳng còn sự nóng nảy trước kia nữa, khóe môi hắn bất giác khẽ cong, thầm nghĩ may mà Tiêu Mãn Y là người sẽ không biến mất sẽ không rời bỏ. Từ trước đến nay nàng ta phúc lớn mạng lớn, cố chấp không hối hận, cứng cỏi bền bỉ lại còn đầu óc đơn giản, đơn thuần đến nực cười.

Ba tiếng gõ ngoài cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Mục Diễn Phong, ý nghĩ vừa nãy chợt bị ném lên chín tầng mây. Lúc nghiêng đầu, Mục Diễn Phong thoáng thấy khóe miệng mình trong gương đồng lại chứa một nụ cười nhạt, hắn cả kinh giật mình, gãi đầu chẳng hiểu ra làm sao rồi đứng dậy mở cửa.

Hoa đào Nam đứng ngoài cửa cười vô cùng kì dị, vừa thấy hắn bèn khom người chắp tay thi lễ: “Em gái xin thỉnh an anh!”.

Mục Diễn Phong lại ngẩn tò te.

Hôm ấy đã định trước là một ngày kì diệu.

Nam Sương thò đầu vào nhà, nhìn ngắm bốn bề và hỏi: “Cô nương Đỗ vẫn ngủ ạ?”.

Mục Diễn Phong liếc vào gian trong, gật đầu cười nói: “Em Sương tới thăm anh à?”.

Nam Sương ngoan ngoãn gật đầu rồi lại nói: “Vào trang Lưu Vân, vì anh bận rộn nên em không thể hầu hạ gần bên, thật cảm thấy áy náy. Vả, trang Lưu Vân gặp biến cố này, tuy em là khách song cũng xin dốc hết sức mọn. Cả ngày mệt nhọc, anh một mình phòng không chiếc bóng, thật là tịch mịch. Sức nhỏ bé, chẳng nên thân, song em cũng nên bầu bạn với anh, cùng qua ngày đông đằng đẵng cho đến xuân về trên đất nước, xuân về hoa nở”.

Hoa đào Nam nói dõng dạc mấy câu, tự cho là có thể đả động Mục Diễn Phong nhằm moi được chút thực hư về ma đầu họ Vu từ miệng hắn, dễ bề biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nào ngờ Mục Diễn Phong nghe thấy lời này thì khóe miệng mấp máy, một câu “hầu hạ gần bên”, một câu “phòng không chiếc bóng”, một câu “xuân về trên đất nước, xuân về hoa nở” khiến người ta không nghĩ về hướng khác cũng phải nghĩ về hướng khác.

Mục Diễn Phong hít một hơi thật sâu, thật sâu, hai mắt nhắm lại, lúc mở ra đã hiện đầy tơ máu. Chỉ nghe hắn nặng nề nói: “Em Sương, có phải là em thích anh không? Ông trời ơi! Không được đâu!”.
[1] Tuyết rơi tháng sáu ý chỉ việc vô lí; máu vẩy ba thước lụa trắng ý chỉ bị oan.