Một Màu Xuân

Chương 57



Ba ngày sau, một công tử trẻ tuổi phú quý, một kiếm khách lạnh lùng đeo mạng đen và một tay đả thủ ác bá xuất hiện trong thành Tô châu.

Công tử cầm quạt lông trắng trong tay, vận áo bào tím áo khoác lông chồn, mặt như ngọc, phong thái bất phàm. Kiếm khách đội nón, mặt đeo mạng đen, áo trong trắng áo khoác đen, cầm kiếm Thanh Phong trong tay, bình tĩnh rắn rỏi. Đả thủ mặt như thoa phấn, buộc dây lam quanh trán, áo ngắn giày bó, bên hông giắt đao, dáng vẻ rất lanh lẹ, biểu cảm thì ngang ngược.

Một nhóm ba người cuồn cuộn đi tới “nhà trọ Trục Nguyệt” với bầu không khí kì dị.

Đương lúc chính ngọ, mặt trời mùa đông treo trên không trung. Nhà trọ Trục Nguyệt đông như trẩy hội, buôn bán tốt đến nỗi ngay cả chim điêu khắc đá trên mái hiên cong cong cũng như hóa thành chim khách thật, kêu to hai tiếng.

Vu Hoàn Chi nhìn bốn phía, giọng điệu có chút bất mãn:

– Chính là nơi này?

Giang Lam Sinh mở quạt lông trắng, phe phẩy mấy cái trong đám người ồn ào, nói:

– Là nơi này.

Mạng đen trước mặt Vu Hoàn Chi khẽ động, Giang Lam Sinh bất mãn chuyển ánh mắt, “Hừ” một tiếng, hoa đào Nam sờ đao bên hông, nhếch miệng nói:

– Giết, mở một con đường máu!

Giang Lam Sinh và Vu Hoàn Chi cùng ngẩn ra. Yết hầu ma đầu giật giật mất tự nhiên, công tử thì ho một tiếng, nói:

– Vào, vào trước đã.

Ba ngày trước, lúc Vu Hoàn Chi dự định rời khỏi trang Lưu Vân với Nam Sương để cướp quyết Thần Sát thì trong lòng vốn không có nhiều manh mối.

Trước mắt quyết Thần Sát chỉ có hai manh mối khả thi: Một là Đinh Nhụy và bát đương gia núi Đầu Hổ; hai là nhà Âu Dương trong các Vạn Hồng ngoài thành Phượng Dương.

Lúc đầu, với tác phong sấm rền gió cuốn của ma đầu họ Vu ngày thường, y hoàn toàn có thể đánh vào các Vạn Hồng, ép hỏi Âu Dương Vô Quá về tung tích của quyết Thần Sát.

Nhưng lần này, y và Hoa Đào Nhỏ cùng hành động nên phải cân nhắc sao cho ổn thỏa.

Trùng hợp ngày ấy chạm mặt Giang Lam Sinh lúc trở về từ vườn Phong Hòa.

Công tử Giang nói, mình không chỉ biết hai người rời trang là để tìm quyết Thần Sát mà còn biết một cách tìm được quyết Thần Sát.

Vu Hoàn Chi cho rằng tuy không nhìn thấu được Giang Lam Sinh, nhưng ở cùng hắn ta sẽ dễ dàng hơn việc dẫn Hoa Đào Nhỏ đi chém Âu Dương Vô Quá.

Vả lại bây giờ, y là người sắp có gia đình. Tuy cô vợ tương lai hơi… ừm, nhưng dù thế nào y cũng nên giữ hình tượng tốt đẹp.

Ngờ đâu khi y đã đồng ý cùng Giang Lam Sinh xuống núi, công tử Giang lại chơi đểu.

Để ba người cải trang thành dáng vẻ kì quặc như vậy thì cũng đành, dẫu sao ngoại hình cả ba dễ làm người khác chú ý, như vậy mới ổn thỏa được. Nhưng Giang Lam Sinh nói, ăn mặc như vậy chủ yếu là để dễ nhận dạng, có thể thuận lợi hội họp với Đinh Nhụy và bát đương gia, đợi năm người tập hợp đông đủ mới bàn đến bước tiếp theo phải làm sao.

Vu Hoàn Chi nghĩ cứ thử một lần nên không nói gì nữa, song sau một ngày, y hối hận đến tím cả ruột.

Giang Lam Sinh cũng rất hối hận.

Từ nhỏ hoa đào Nam đã ở phái Thiên Thủy trong kinh thành. Tuy nàng có người cha tuyệt vời như Nam Cửu Dương truyền bá cho nàng những tư tưởng kì dị, nhưng bao năm qua, cái tồi tệ trên người nàng đều nằm trong trạng thái ngủ đông cả.

Chuyện cướp dâu quỷ thần xui khiến ở các Vạn Hồng là Tái ông mất ngựa, trong cái rủi có cái may đối với Nam Sương.

Sau khi tới trang Lưu Vân, nàng đã buông thả tư tưởng, buông thả can đảm. Hai lần cùng Tiêu Mãn Y chạy đến trấn Vân Thượng chơi khiến nàng thấy mình là một người uy vũ.

Dáng vẻ lưu manh huýt sáo về phía cô nương trên đường cái của y nhân Tiêu cầm kiếm và Hoa Đào Nhỏ cầm đao ở trấn Vân Thượng lần trước càng làm cảm xúc của Hoa Đào Nhỏ dâng trào.

Vì vậy, khi nàng nhận cái vai đả thủ ác bá từ tay Giang Lam Sinh này tất nhiên là như gặp may mắn, diễn xuất tuyệt diệu. Hôm sau, nàng huýt thật vang, vung đao thật mạnh, nhếch miệng cười thật dâm loạn, có thể nói là vô song trên đời.

Thật ra công tử phe phẩy quạt, sát thủ cầm kiếm, ác bá xách đao chỉ cần quần áo và biểu cảm phù hợp, có thể khiến người ta nhận ra là được rồi. Còn như Hoa Đào Nhỏ, bất kể hình tượng bề ngoài, khí chất bên trong hay là lời nói thần thái động tác đều diễn điêu luyện sắc sảo như thế, quả là rất chuyên nghiệp, khiến người khâm phục.

Thế là, ba người võ nghệ cực cao đi mất ba ngày mới bò từ trang Lưu Vân tới thành Tô châu.

Không cần nhiều lời về những lận đận ở giữa nữa. Hoa Đào Nhỏ một mình vui vẻ, còn ma đầu Vu và công tử Giang thì hai mình khó chịu, ăn ngủ không yên.

Đợi đến nhà trọ Trục Nguyệt, Vu Hoàn Chi mới thoải mái hơn. Dù sao nơi đây người đến người đi, chật như nêm cối, thực sự rất khó tìm người, may có Hoa Đào Nhỏ buộc dây trên đầu, xách đao phá trùng vây, lúc này ba người mới tìm được chỗ, gọi mấy món ăn.

– Lạ thật. – Giang Lam Sinh nhìn bốn bề, thu cây quạt đặt xuống bàn – Mấy ngày trước tôi đến, nơi này yên tĩnh lắm cơ mà.

Vu Hoàn Chi trầm mặc, cở nón và mạng đen bỏ lên bàn, bảo:

– Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Vừa rồi hoa đào Nam vẫn còn hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc này thấy ma đầu cởi mạng đen ra thì dần chuyển sự chú ý tới mặt y. Ngắm một chốc, nàng tháo đao bên hông xuống, để cùng một chỗ với kiếm của ma đầu để lấy lòng.

Biểu cảm của Vu Hoàn Chi hơi thay đổi, đáy mắt như chứa nụ cười.

Tuy hai người đã biết rõ tình nghĩa của nhau, nhưng người trong giang hồ vẫn cho rằng Mục Diễn Phong và Hoa Đào Nước Nam là một đôi. Lần này xuất hành, họ vốn cũng không muốn để người khác biết, để tránh sinh nhiều rầy rà nên bình thường Vu Hoàn Chi và Nam Sương chỉ đành tiết chế lại.

Hoa đào Nam tiết chế đến mức vui quên cả trời đất. Bề ngoài đã coi ma đầu Vu như anh em giang hồ song lại thường lén bỏ chút bánh trái vào trong bọc hành lí của y, nếu ở nhà trọ hoặc ngủ lại bên đường thì tất nhiên nàng sẽ bỏ đồ của cả hai người chung một chỗ.

Lúc này, đao và kiếm phụng chỉ thành hôn theo lệ cũ.

– Là bảy người Mộ Tuyết. – Tiếng một người đàn ông bỗng truyền đến từ phía sau.

Nam Sương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, quay đầu đã thấy Đinh Nhụy cùng một công tử đi tới.

Công tử kia có vóc dáng thon dài, ngũ quan đoan chính. Thấy Nam Sương, bước chân hắn ta khẽ ngừng lại, gật đầu một cái nói:

– Cô nương Nam.

– Công tử… Âu Dương. – Thoạt tiên, Nam Sương khá kinh ngạc, về sau xâu chuỗi sự việc trước sau lại thì bừng tỉnh, hỏi – Anh chính là bát đương gia của núi Đầu Hổ?

Đinh Nhụy “Hừ” một tiếng, tới trước bàn ngồi xuống. Biểu cảm của Âu Dương Hi có phần khó đoán, lát sau, hắn ta cũng tìm cái ghế, để dao găm xuống bàn rồi gật đầu nói:

– Cô nương Nam thông tuệ.

Bỗng chốc, ngoài nhà trọ ồn ào náo động không ngớt, mà trước bàn tròn góc tây phòng, bầu không khí lại khá lúng túng.

Âu Dương Hi vốn có hôn ước với Nam Sương. Hoa Đào Nhỏ ngồi kiệu trèo non lội suối tới các Vạn Hồng, hai người bái đường hành lễ, cũng tính là đã làm vợ chồng nửa ngày. Nào ngờ sau một buổi sáng, duyên phận giữa Âu Dương Hi và Nam Sương lại đứt đoạn.

Lúc đầu Âu Dương Hi vốn không có nhiều cảm giác với cô gái này. Nhưng ngày đó, hắn ta thấy tướng mạo của Hoa Đào Nhỏ, lại nghe nàng hỏi một câu có phải muốn bỏ nàng với vẻ tan nát dưới ánh mặt trời thì trong lòng lại xót xa vô cùng. Từ đó tới nay đã nửa năm, hắn ta vẫn thường xuyên nhớ tới nàng, lại nghĩ đến mối nhân duyên phí hoài giữa hai người thì không khỏi cảm thấy tiếc nuối vạn phần.

Trước kia công tử Như Ngọc đã dặn hắn ta và Đinh Nhụy tìm tung tích phổ Chuyển Nguyệt.

Hai người đều biết, Hoa Nguyệt – mẹ Nam Sương – là manh mối quan trọng nhất để tìm được phổ này.

Sau khi việc hôn nhân bị ma đầu Vu và Mục Diễn Phong quấy nhiễu, Âu Dương Hi không khỏi có phần phẫn uất, thế nên Đinh Nhụy âm thầm phái Vương Thất, Vương Cửu theo đám người Nam Sương lẻn vào trang Lưu Vân, hắn ta cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, chẳng biết là vì công hay là vì tư.

Tiểu nhị mang đồ ăn lên, là một vài món bản địa Giang Nam: gà ăn mày, thịt Đông Pha, măng khô xào.

Trong năm người, không ai động đũa.

Âu Dương Hi nhìn Nam Sương, nhìn chằm chằm đao và kiếm. Vu Hoàn Chi cụp mắt, Giang Lam Sinh thì nhìn xà nhà. Đinh Nhụy quan sát ba người đàn ông xong lại bắt đầu lườm nguýt Hoa Đào Nhỏ.

Một lát sau, ma đầu họ Vu ho khẽ một tiếng rồi nói:

– Anh vừa nói bảy người Mộ Tuyết?

Vừa nói xong, bầu không khí mới hòa hoãn lại.

Âu Dương Hi gật đầu nói:

– Hôm qua, Sư Nhai dẫn ba người tới đài Bình Kim ngoài thành Tô Châu, triệu tập vài nhân sĩ giang hồ, nói vào trước mùa thu năm sau sẽ xây dựng lại cung Mộ Tuyết. Tô châu là một cứ điểm xây dựng lại, bảy người Mộ Tuyết bọn họ sẽ chiêu hiền nạp sĩ ở đây. Phàm là người được ưng thuận thì năm sau đều có thể vào cung Mộ Tuyết, tập luyện bảy thức Mộ Tuyết.

Vu Hoàn Chi nghe vậy khẽ nhíu mày:

– Âu Dương Vô Quá ở đâu?

Đinh Nhụy liếc y một cái, lười biếng chống cánh tay lên bàn, nghịch móng tay:

– Về các Vạn Hồng lâu rồi.

Âu Dương Hi tiếp tục nói:

– Người trong võ lâm coi việc vào cung Mộ Tuyết là một cơ hội tuyệt hảo, nhao nhao nóng lòng muốn thử, thế nên kể từ hôm qua, người giang hồ trong các trấn quanh đây đều tới Tô châu tìm nhà trọ ngủ lại, vì vậy hôm nay nhà trọ Trục Nguyệt mới đông đúc như thế.

– Không sao cả. – Vu Hoàn Chi nói – Hành động này của Sư Nhai chẳng qua là để che giấu tai mắt người khác, giúp Âu Dương Vô Quá có thể tĩnh tâm luyện bảy thức Mộ Tuyết.

– Vì sao? – Âu Dương Hi không hiểu nên hỏi.

– Tu luyện bảy thức Mộ Tuyết không ổn định, dễ bị người ta nhận ra. Mà mùng một tháng Giêng là sinh nhật Âu Dương Nhạc – chủ các Vạn Hồng, đến lúc đó chắc chắn nhân sĩ võ lâm sẽ đua nhau đến thăm các Vạn Hồng. Âu Dương Vô Quá tuyển chọn đệ tử cho cung Mộ Tuyết đúng một tháng trước sinh nhật cha mình, mục đích chính là để phân tán sự chú ý của nhân sĩ võ lâm. Đến hôm mùng một tháng Giêng, chỉ có một nửa số người đến các Vạn Hồng chúc thọ, lại phần nhiều là hạng nhấp nha nhấp nhổm. Như vậy, hắn sẽ có thể che giấu tai mắt người khác.

– Ra vậy. – Giang Lam Sinh nhặt quạt lông trắng lên, đập bốp vào bàn tay – Tôi đã nghĩ tới chuyện này, nhưng không thông suốt như anh.

Nam Sương hỏi:

– Công tử Giang nói có cách đoạt lại quyết Thần Sát, không biết là cách gì?

Giang Lam Sinh liếc Vu Hoàn Chi, trầm ngâm một lát rồi nói:

– Tôi cũng nghe ngóng được mùng một tháng Giêng là sinh nhật Âu Dương Nhạc, đến lúc đó đám chúng ta lấy danh nghĩa chúc thọ, trực tiếp lẻn vào các Vạn Hồng, chắc chắn có thể đoạt lại quyết Thần Sát.

– Tôi nghĩ… – Âu Dương Hi do dự nói – Mấy năm nay, anh tôi khăng khăng một mực, cha và tôi đều thấy cả. Phổ võ công bảy thức Mộ Tuyết có thể khiến người ta thành hào kiệt, cũng có thể khiến tâm trí người ta lệch lạc. Lần này mượn sức công tử Hoàn, nếu có thể phá vỡ suy nghĩ tu luyện bảy thức Mộ Tuyết của anh tôi thì dù tặng quyết Thần Sát có sá gì.

Vu Hoàn Chi nghe vậy trầm mặc chốc lát, một lúc lâu sau, y cầm chén trà lên hớp một ngụm nhỏ, đoạn nói:

– Chuyến này, tôi chỉ có mục đích là đoạt được quyết Thần Sát.

Âu Dương Hi sững sờ tích tắc, có phần xấu hổ.

Vu Hoàn Chi là ma đầu trong lòng đồn, Năm ấy cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt, trên người y lại nặng trĩu nợ máu. Nhưng người hiểu rõ chuyện giang hồ đều biết, bình thường mặc dù ma đầu họ Vu đối xử với mọi người chẳng nóng chẳng lạnh nhưng cũng sẽ không đối chọi gay gắt.

Mà một câu nói lạnh lùng vừa nãy của y chắc chắn đã khiến Âu Dương Hi mất hết mặt mũi.

Vu Hoàn Chi làm như chẳng hay biết gì, cầm bát của Nam Sương, múc bát canh cho nàng, còn cố ý tránh sợi gừng trong canh ra.

Hoa đào Nam nhận bát rồi thổi, ngước mắt cười hớn hở với ma đầu họ Vu trong hơi nóng nghi ngút.

Lúc bấy vẻ mặt Vu Hoàn Chi mới bớt giận, gật đầu một cái.

Âu Dương Hi nhìn thấy cảnh này, lòng bỗng chùng xuống như đã hiểu ra điều gì. Trong chốc lát, trong lòng hắn ta gió giục mây vần, chốc thì bực mình, chốc lại như tìm được chút sáng trong.

Dù sao, tình cảm mập mờ không rõ dễ khiến người ta thừa cơ hơn hôn ước đã được định ra.

Năm người vừa ăn vừa nói câu được câu không, đều không có khẩu vị cho lắm.

Đinh Nhụy cũng nói ít đến bất ngờ. Thường ngày nàng ta thích trai đẹp nhất, hôm nay ở trước bàn lại không nhìn Vu Hoàn Chi mà chỉ cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, năm người hối hả bàn về hành trình ngày hôm sau, quyết định kết bạn cùng đến các Vạn Hồng một chuyến rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Ánh chiều uể oải.

Âu Dương Hi và Giang Lam Sinh ra phố nghe ngóng tin tức. Hoa đào Nam thì nằm một mình trên giường, mặc dù hành trình ba ngày không nhanh không chậm nhưng liên tiếp bôn ba mấy ngày cũng khiến người ta mệt nhọc.

Tuy nàng buồn ngủ nhưng trằn trọc mãi, nhìn cảnh sắc buổi chiều tươi đẹp thì lại tỉnh táo hơn.

Hoa Đào Nhỏ xoay người ngồi dậy khỏi giường, suy nghĩ trước sau chuyện trong mấy ngày liên tiếp một lần, chợt thấy rất lạ bèn lập tức nhặt đao trên bàn, chạy về phía phòng của Vu Hoàn Chi.