Một Màu Xuân

Chương 61



Đám người Vu Hoàn Chi đón đêm tết ông Táo ở thôn trấn cách thành Phượng Dương không xa. Nói là đón tết chứ chẳng qua là nửa đêm hoa đào Nam phấn khởi, gõ cửa phòng ma đầu. Hai người đi dạo vài vòng trong gió rét thấu xương ở bên cái hồ đã kết băng.

Vu Hoàn Chi cho là từ khi sinh ra đến nay, mình phải vạch ra từng giai đoạn một. Nửa đời trước của y, đầu tiên là thiếu cung chủ cung Mộ Tuyết, sau đó lại tiếp quản trang Lưu Vân – môn phái có uy danh nhất võ lâm, nói tóm lại là vô cùng bất phàm.

Nhưng từ khi y gặp lại hoa đào Nam đã dần trở nên phàm tục, đi hiệu tơ lụa mua xiêm áo, làm đèn cung đình với cô nương nhỏ, ngồi thuyền ngắm cảnh vào buổi chiều mà thời tiết đẹp.

Vu Hoàn Chi cảm thấy như vậy rất tốt, vừa bình đạm vừa hân hoan, lại có cảm giác vui mừng, mỗi ngày đều như ăn tết.

Mua ít quà mừng ở thành Phượng Dương, chờ thiệp mừng của Mục Diễn Phong gửi tới rồi mấy người bèn đến các Vạn Hồng trên núi Ngọc vào hai mươi tám tháng Chạp.

Tuyết lớn đã thôi, cây cối xác xơ. Năm nay chắc mùa xuân đến sớm.

Bấy giờ các Vạn Hồng đông như trẩy hội. Tuy Âu Dương Vô Quá triệu tập môn đồ mới của cung Mộ Tuyết ở vùng Giang Nam đã thu hút không ít người giang hồ, nhưng các đại môn phái để ý lễ nghi nên vẫn đua nhau phái môn đồ đại đệ tử đến chúc.

Tuy mục đích của đám Vu Hoàn Chi bất chính nhưng bởi thân phận nên đã gây nên rúng động lớn ở cửa các Vạn Hồng.

Lần này, ma đầu họ Vu không hề dọa đám người chạy mất, nếu y đã lấy thiếp mừng thiếu chủ trang Lưu Vân Mục Diễn Phong tự tay viết ra thì nhất định sẽ không giết người không chớp mắt.

Đồng hành còn có thiếu phu nhân tương lai của trang Lưu Vân là Hoa Đào Nước Nam, chủ giáo Ma Hoa Đinh Nhụy, cửu vương gia Giang Lam Sinh ở kinh thành cùng với nhị công tử Âu Dương Hi các Vạn Hồng.

Lúc trước mấy người giấu họ giấu tên suốt đường đi, lúc này cùng tỏ rõ thân phận, mục đích chính là để gây ra hoang mang, để họ có thể đục nước béo cò.

Nhưng dù năm người kết bạn song mục đích lại khác nhau.

Vu Hoàn Chi và Nam Sương là vì quyết Thần Sát trong tay Âu Dương Vô Quá.

Còn Đinh Nhụy với Âu Dương Hi thì bên ngoài là đang giúp đỡ, nhưng bên trong lại là để moi ra di ngôn của Hoa Nguyệt, hòng tìm được manh mối về phổ Chuyển Nguyệt.

Dẫu Giang Lam Sinh đã tỏ rõ thân phận cửu vương gia, nhưng chuyện hắn ta là công tử Như Ngọc lại không ai biết. Vu Hoàn Chi và Nam Sương cũng không nói ra, chỉ ngầm phòng bị với hắn ta, yên lặng theo dõi biến số.

Cuối hè năm nay, lúc Nam Sương sắp đến các Vạn Hồng, Nam Cửu Dương đã từng dạy nàng, Âu Dương Nhạc chịu lấy nàng làm vợ, phần lớn là vì gương nước trên người nàng.

Nam Cửu Dương còn nói:

– Hoa đào hãy yên tâm, chuyện sau đó tự có người giúp con thu xếp.

Chuyện đã qua nửa năm, khi hoa đào Nam nhớ lại ngọn nguồn việc xuất giá một lần nữa mới giật mình phát hiện có lẽ Nam Cửu Dương hoàn toàn không hề có ý gả nàng vào các Vạn Hồng.

Mấy người đều nghỉ ở hiên Nghênh Khách các Vạn Hồng, bàn bạc kĩ đối sách trong đêm đầu tiên.

Theo như lời của Âu Dương Hi, Âu Dương Vô Quá ở viện thứ ba của các Vạn Hồng. Giờ tí mỗi đêm sẽ rời trang từ cửa sau viện thứ ba, đến một mảnh đất trống phía sau núi tu luyện bảy thức Mộ Tuyết.

Bởi đám người Sư Nhai đều hành động ở Giang Nam, vì vậy mọi người chỉ phải đối phó với một mình Âu Dương Vô Quá.

Như vậy thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Vốn dĩ các Vạn Hồng nể tiếng tăm của trang Lưu Vân, nhìn thấy người của trang Lưu Vân sẽ khách sáo mấy phần.

Hôm giao thừa, khách khứa ắt đầy ắp cả sảnh đường của các Vạn Hồng, mấy người có thể lần lượt rời chỗ vào giờ hợi, ra sau núi tìm Âu Dương Vô Quá, hỏi hắn tung tích của quyết Thần Sát.

Để bảo đảm sự việc không có sơ sót, mọi người chia làm ba nhóm theo thực lực. Nếu phải ra tay thì sẽ để Vu Hoàn Chi quyết đấu với Âu Dương Vô Quá, Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy có thể ẩn nấp ở sâu trong rừng cây mà đánh lén.

Còn Âu Dương Hi và Nam Sương thì ở lại trong rừng, nếu có động tĩnh gì lạ thì cũng dễ bề ứng phó.

Đảo mắt đã đến giao thừa. Khách khứa đầy ắp phòng khách các Vạn Hồng, vui vẻ hòa thuận.

Âu Dương Nhạc dẫn hai vị phu nhân hai vị công tử ra chào hỏi khách. Phòng khách bày tổng cộng ba mươi sáu bàn. Đám Vu Hoàn Chi ở đầu bàn thứ hai. Trên bàn ngoại trừ người của trang Lưu Vân, giáo Hoa Ma ra thì còn có cửu vương gia Giang Lam Sinh và phái lớn hiện tại ở đất Thục là các Động Băng.

Hoa Đào Nhỏ lớn lên cùng cha từ nhỏ, không mấy chú trọng ăn mặc. Sau đó nàng đến trang Lưu Vân, quen biết Tiêu Mãn Y, hai người cùng đến hiệu tơ lụa mấy bận, bấy giờ mới có suy nghĩ của cô nương nhỏ.

Vì tối hôm đó phải hành động nwn Nam Sương vận chiếc váy ngắn xanh nhạt, áo khoác xanh đậm cho dễ bề hành động trong bóng đêm.

Tiệc rượu được quá nửa, mọi người đều đã ngà ngà say. Hoa Đào Nhỏ gần như không uống được rượu, mấy lần bị người ta mời rượu đều là Vu Hoàn Chi, Giang Lam Sinh uống thay.

Giang Lam Sinh lớn lên trong chốn quan trường từ nhỏ, tửu lượng rất cao.

Tuy Vu Hoàn Chi ứng phó với những cảnh tượng hoành tráng thế này rất khéo léo, nhưng bình thường y ưa trà chứ không thích rượu, nên cũng không uống nhiều.

Trong phòng nâng ly cạn chén, sau lại có ca nữ vũ nữ được mời tới từ thành Phượng Dương so dây tạo dáng, chốc sau thanh sắc khuyển mã[1], ca múa say sưa.

Đến canh ba giờ hợi, quả nhiên Âu Dương Vô Quá rời chỗ. Sau đó, bà ba Trữ Khinh Yến cũng rời đi theo.

Đám Vu Hoàn Chi nhìn nhau rồi cũng đua nhau viện cớ bỏ đi.

Bên trong phòng khách vô cùng náo nhiệt. Nhưng đi khỏi viện thứ nhất của các Vạn Hồng thì vẻ náo nhiệt khi trước lại càng đối lập với cái vắng lặng bên ngoài phòng.

Trăng sáng treo cao, gió lạnh thấu xương. Cả bọn tung người nhảy lên, xẹt qua bóng cây cực nhanh. Vu Hoàn Chi nắm tay Hoa Đào Nhỏ, áo dài một đen, một lam của hai người tung bay phấp phới.

Mấy hôm đầu vừa khởi hành, Âu Dương Hi vẫn nghi hoặc về sự mập mờ giữa Vu Hoàn Chi và Nam Sương, nhưng mấy ngày sau, hắn ta đã quen với tình ý tương hợp của cả hai.

Còn về Đinh Nhụy, lúc trước ở trấn Vân Thượng, còn vì nổi máu ghen mà muốn giết Nam Sương, lần này mấy người đồng hành lại chẳng thấy nàng ta thích ma đầu họ Vu là bao.

Trong rừng cây truyền đến tiếng binh khí xuyên qua lá.

Mấy người đều dừng khinh công, rơi xuống đất đi vào trong rừng. Chỉ chốc lát, tiếng tập võ trong rừng lại ngừng, chỉ còn gió đêm gào thét xuyên rừng thổi đến.

Nảy lòng nghi ngờ, Vu Hoàn Chi nhíu mày, quay đầu lại liếc Nam Sương rồi lập tức nhanh chóng lao về phía trước. Mấy người sau lưng hiểu ý, đều đề khí nhanh chóng đi lên trước.

Đến mảnh đất trống trong rừng, Vu Hoàn Chi chợt dừng chân lại. Âu Dương Vô Quá đứng quay người lại, giống như đang chờ họ đến. Bên cạnh hắn ta là bà ba Trữ Khinh Yến của Âu Dương Nhạc.

Thấy Vu Hoàn Chi, ánh mắt Âu Dương Vô Quá dừng trên người y chốc lát rồi đảo qua phía sau y, nhướng mày cười nói:

– Âu Dương Vô Quá tôi đã tu phúc mấy kiếp mà có thể khiến thiếu cung chủ cung Mộ Tuyết, đại tiểu thư phái Thiên Thủy, chủ giáo Hoa Ma cùng cửu vương gia kinh thành đồng thời chặn lại thế này? Hi, em nên giải thích cho anh đi chứ?

Ánh mắt Âu Dương Hi hấp háy, khẽ cụp mắt, đoạn lại ngẩng đầu lên nói:

– Anh cả, ác giả ác báo, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp đấy.

Âu Dương Vô Quá phất tay áo hừ lạnh một tiếng, cầm hai quyển cuốn sách trong tay, khẽ cười hỏi:

– Vu Hoàn Chi, đây chính là thứ anh muốn?

Mấy người tới đây chỉ để tìm kiếm quyết Thần Sát, mà trong tay Âu Dương Vô Quá lại xuất hiện hai phổ võ công. Thoạt tiên Nam Sương lấy làm khó hiểu, sau khi trầm tư một lát mới bừng tỉnh mà nhìn Vu Hoàn Chi.

– Phải. – Giọng Vu Hoàn Chi lạnh nhạt – Toàn phổ bảy thức Mộ Tuyết cùng với quyết Thần Sát.

Âu Dương Vô Quá chậm rãi cất hai phổ võ công vào trong vạt áo:

– Nếu tôi không đưa thì sao?

Trong bóng đêm, hai luồng ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, lưỡi Vọng Tuyết mà Vu Hoàn Chi cầm xoay tít vài vòng, sát ý hiện trong tích tắc:

– Tôi sẽ phế võ công của anh.

Âu Dương Vô Quá cười ha hả:

– Ồ, anh làm việc cực đoan như vậy, ngày khác tất sẽ gây ra bất trắc.

Dường như hắn ta có hàm ý khác, mấy người nghe vậy, không khỏi suy xét trong lòng.

– Cực đoan cái gì? – Đột nhiên, Nam Sương lạnh lùng hỏi – Anh phái người âm thầm đả thương Yên Hoa, suýt nữa thì chết, bọn tôi không đòi mạng của anh đã tính là không có lỗi với anh rồi, sao lại nói là cực đoan?

Biểu cảm của Âu Dương Vô Quá biến thành trào phúng, hắn ta cười khẩy nói:

– Không ngờ công tử Hoàn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Những lời này không đầu không đuôi, làm người ta nghe mà nghi hoặc. Nhưng Vu Hoàn Chi không muốn dây dưa với hắn ta nữa, y chợt thẳng người, lạnh nhạt bảo:

– Ra chiêu đi.

Hai bóng ma chém giết ở trên không trung, khó mà nhìn kĩ. Chỉ chốc lát, tiếng binh khí va chạm đã không dứt bên tai, luồng khí từ đó làm lá rụng khỏi những cành khô giữa rừng.

Giang Lam Sinh nhíu mày, gật đầu với Nam Sương và nói:

– Cô bảo trọng. – Đoạn cùng Đinh Nhụy đồng thời đi ra phía sau khu rừng nhỏ, chặn đường lui của Âu Dương Vô Quá.

Trong nháy mắt, Vu Hoàn Chi và Âu Dương Vô Quá đã đấu hơn mười chiêu.

Điều khiến Âu Dương Vô Quá kinh ngạc là chiêu thức của Vu Hoàn Chi như có thế tất thắng nhưng không tàn nhẫn trí mạng. Mấy ngày trôi qua, hắn ta vừa mới luyện thuần thục thức thứ tư trong bảy thức Mộ Tuyết, còn Vu Hoàn Chi đã luyện tới thức thứ năm từ lâu, nếu không muốn tha cho hắn ta thì hắn ta chắc chắn không chống nổi nửa canh giờ.

Chỉ ngây ra một chút như thế mà Vu Hoàn Chi đã ra chiêu đánh thẳng vào mặt. Âu Dương Vô Quá không hề ngăn chặn, chỉ cấp tốc lùi lại, tiện thể rút ra một phổ võ công từ trong ngực, ném xuống:

– Đón lấy!

Vừa rồi tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên người Âu Dương Vô Quá mà quên mất Trữ Khinh Yến.

Trữ Khinh Yến là bà ba của Âu Dương Nhạc, gian tình giữa nàng ta và Âu Dương Vô Quá ở lầu Túy Phượng lần trước đã bị Vu Hoàn Chi với Nam Sương bắt quả tang.

Trữ Khinh Yến khẽ híp hai mắt, lúc mở ra lần nữa đã cực kì lạnh lẽo. Thân hình nàng ta uyển chuyển, đón được phổ võ công kia rồi xoay người chạy về hướng các Vạn Hồng.

Vu Hoàn Chi nhíu mày hô lớn một tiếng:

– Sương!

Nam Sương gật đầu với người bên trên:

– Chàng yên tâm! – Dứt lời thì vỗ Âu Dương Hi đang ngây ra ở bên cạnh, hai người cấp tốc đuổi theo ra ngoài rừng.

Nhưng Âu Dương Vô Quá vừa phân tâm, Vu Hoàn Chi bèn cầm lưỡi Vọng Tuyết quét qua ngực hắn ta không hề nể tình chút nào. Máu nhanh chóng nhuộm lấy quần áo, Âu Dương Vô Quá kêu lên một tiếng đau đớn, ngã mạnh xuống đất.

Cùng lúc đó, một quyển sách rơi ra từ trong ngực hắn ta, toàn bộ bản võ công bảy thức Mộ Tuyết được Vu Hoàn Chi xoay người đón vào tay.

Vuốt nếp may trên ống tay áo, Vu Hoàn Chi nhặt chiếc áo khoác mà vừa rồi dốc sức làm rơi xuống đất, lạnh nhạt liếc Âu Dương Vô Quá trên đất rồi xoay người đi.

– Anh… – Âu Dương Vô Quá nhíu mày kêu một tiếng rồi lập tức lại cười ha hả – Tiêu Mãn Y mà chết, anh thân là bạn tri kỉ của Mục Diễn Phong mà lại không báo thù cho hắn ư?

Giọng điệu hắn ta mang theo vẻ trào phúng và khiêu khích.

Vu Hoàn Chi xoay người lại, lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, nói:

– Không phải anh làm.

Âu Dương Vô Quá kinh hãi:

– Không ngờ anh…

Vu Hoàn Chi bỏ thức Mộ Tuyết trên tay vào trong túi ở tay áo:

– Tôi vẫn chưa đến mức tin tưởng lời nói một phía của một cô gái.

Cô gái đó đương nhiên là chỉ Đỗ Niên Niên.

Âu Dương Vô Quá chỉ trầm tư chốc lát rồi lồm cồm bò dậy từ dưới đất, hỏi:

– Anh có biết là ai làm không?!

Thấy hắn ta hoảng hốt như thế, Vu Hoàn Chi cũng khá kinh ngạc trong lòng.

Sau khi dò ra nguyên nhân Tiêu Mãn Y bị thương vì bảy thức Mộ Tuyết, Vu Hoàn Chi cũng nửa tin nửa ngờ với lời nói của Đỗ Niên Niên.

Đầu tiên, Đỗ Niên Niên nói mình bị Âu Dương Vô Quá uy hiếp vì chuyến hàng bị mất vào đầu năm của tiêu cục Tô Duyệt mới luyện bảy thức Mộ Tuyết. Nếu thật sự là thế thì thứ Đỗ Niên Niên kiêng dè đầu tiên phải là an nguy của tiêu cục Tô Duyệt. Vậy thì sau khi Âu Dương Vô Quá phái người giết nàng ta, nàng ta nên mai danh ẩn tích, từ nay về sau không lộ mặt nữa. Như vậy, Âu Dương Vô Quá sẽ cho là nàng ta đã chết, sẽ không sai người làm hại tiêu cục Tô Duyệt nữa.

Nào ngờ sau khi Đỗ Niên Niên rời trang, hôm sau đã trở về tiêu cục Tô Duyệt như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thứ hai, Đỗ Niên Niên nói bảy người Mộ Tuyết không biết hết nhau, vì vậy người đến hại nàng ta nhất định sẽ không nể tình xưa. Vì vậy Tiêu Mãn Y mới nằm trên giường thay nàng ta, đỡ một chưởng cho.

Nhưng sau đó Mục Diễn Phong nghiệm thương cho Tiêu Mãn Y lại phát hiện nàng ấy chịu chưởng phong của Tuyết Diếu Băng Thiên trong bảy thức Mộ Tuyết. Mà người tu luyện thức thứ tư này chính là Phù Tích – kẻ ái mộ Đỗ Niên Niên mà Vu Hoàn Chi với Nam Sương đã từng trùng hợp gặp ở trấn Vân Thượng.

Vì vậy lời nói của Đỗ Niên Niên không ăn khớp. Ngược lại có thể suy ra, nàng ta đã đoán được Tiêu Mãn Y thật lòng với Mục Diễn Phong, lừa nàng ấy nằm trên giường thay mình, chịu một chưởng ấy.

Vì sao lại cứ muốn để Tiêu Mãn Y chịu một chưởng ấy? Vì sao đến đả thương người ta mà không dùng binh khí, lại cứ dùng bảy thức Mộ Tuyết?

Điều này chỉ chứng tỏ một điểm, kẻ đó và Đỗ Niên Niên đã đoán được liên hệ giữa khúc Kinh Loan với phổ Chuyển Nguyệt.
[1] Thanh sắc khuyển mã, thanh sắc: múa hát và sắc đẹp; khuyển mã: người giàu có nuôi chó làm vui, cưỡi ngựa làm thú; nói về các sống dâm nhạc thối nát của giai cấp thống trị thời trước.