Một Màu Xuân

Chương 63



Xa xa truyền đến âm thanh tiệc tùng linh đình trong phòng khách. Ánh trăng như nước, rõ ràng như gương.

Vu Hoàn Chi nắm tay Nam Sương, đi ra thật nhanh.

– Công tử Hoàn… – Hoa đào Nam lưỡng lự gọi một tiếng.

Vu Hoàn Chi dừng chân. Gió đêm kéo tới hất vạt áo y lên. Hành lang có vẽ tranh chập chùng theo thế núi cao thấp, ngoài hành là nước suối róc rách. Vu Hoàn Chi ngước mắt nhìn bốn phía, chợt cười rồi quay lại nói:

– Lần trước, tôi đã cướp nàng đi ở chỗ này đấy.

Nam Sương ngạc nhiên, lát sau mới nhận ra y đang nhắc đến việc cướp dâu ở các Vạn Hồng vào đầu thu.

Lúc đó còn có từng phiến phong đỏ như lửa bay lượn.

Hoa đào Nam cúi đầu, cắn môi bảo:

– Chàng đừng giận mà.

Đồng tử của Vu Hoàn Chi chợt co lại, chẳng biết tại sao một câu nói lại khiến lòng y trống rỗng.

Nam Sương lại đến gần hai bước, cầm lấy ống tay áo y, vùi đầu cọ vào ngực y rồi ngẩng đầu cười hì hì, nói:

– Tôi thấy chàng ghen rồi. Chàng yên tâm, sau này tôi chỉ thân mật với một mình chàng.

– Không hoàn toàn là ghen đâu. – Vu Hoàn Chi quay đầu đi, nhìn chân núi chập chùng trong bóng đêm mịt mù – Vừa rồi tình thế cấp bách, thấy Trữ Khinh Yến đánh một chưởng về phía nàng mà tôi lại bất lực. Đáng ra đã lường trước được các Vạn Hồng đầy rẫy nguy cơ thì tôi không nên đưa nàng đi mạo hiểm. Nếu lúc nãy không có Âu Dương Hi thì tôi phải… làm sao đây?

Tôi phải làm sao đây?

Nam Sương nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Nàng chỉ tìm được vẻ chán nản trong ánh mắt lo âu của Vu Hoàn Chi. Công tử Hoàn trước nay đa mưu túc trí, giỏi giang mạnh mẽ mà cũng có lúc tay chân luống cuống như thế.

Vu Hoàn Chi thầm thở dài, liếc mắt nhìn nàng một cách kiềm nén, nói:

– Có lẽ cũng do ghen nữa nên mới làm vậy với Âu Dương Hi, dù sao hắn cũng đã cứu nàng. Tôi đi… tạ tội với hắn.

Tim Nam Sương như thắt lại. Lúc còn ở trang Lưu Vân, có một lần nàng và Mục Diễn Phong từng nhắc tới Vu Hoàn Chi.

Mục Diễn Phong nói:

– Con người cậu Vu khá lạnh nhạt, mặc dù tài hoa xuất chúng nhưng không có thói kiêu ngạo, có điều từ nhỏ y đã cứng cỏi nên khá khó chịu.

Nhưng bây giờ người cứng cỏi như vậy lại muốn tạ tội với kẻ khác vì một chuyện nhỏ nhặt.

Hoa đào Nam cảm thấy trong ngực bí bách, có phần buồn bã. Nàng suy nghĩ một lát, chỉ sửa lại vạt áo cho Vu Hoàn Chi rồi ngẩng đầu nói:

– Không đi, chàng không cần đi. Giờ tôi sẽ trở về trang Lưu Vân với chàng, chúng ta cứu Yên Hoa đã. Ngày sau tôi sẽ đi theo chàng. Tôi, chàng, anh và Yên Hoa, bốn người chúng ta sẽ ở bên nhau thật vui vẻ.

Trong mắt Nam Sương có ánh nước lấp lánh, khi nàng cười, trong vẻ lanh lợi luôn mang sự ngờ nghệch, là vì nàng luôn hết lòng suy nghĩ cho y.

Vu Hoàn Chi đưa tay m ơn trớn tóc nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:

– Sương…

– Vâng.

– Sau khi trở về thì lấy tôi đi.

Không phải hai người chưa từng nhắc đến việc thành thân. Đèn đóm lúc đó cũng lờ mờ, Hoa Đào Nhỏ nói chàng phải theo tôi, công tử Hoàn gật đầu nói tôi rất muốn đi theo nàng. Hai người đều nhíu mày tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng vô cùng hoan hỉ.

Mà nay bóng đêm bao la, lúc Nam Sương dựa vào ngực y gượng cười lại rưng rưng nước mắt. Có lẽ là vì cuối cùng cũng nghiêm túc, chắc chắc rồi, thấy rõ mối tình sâu nặng đến dường nào mới cảm động như thế.

Nàng gật đầu, nói:

– Được, trở về tôi sẽ lấy chàng.

Vu Hoàn Chi sững lại, trước khi gió đêm chuyển lạnh thì ôm nàng càng chặt hơn. Y vùi đầu vào tóc nàng mà hôn, ngước mắt nhìn ánh sao lờ mờ nơi xa xăm rồi bảo:

– Nói ra thì tôi không có gia nghiệp sung túc, cũng không mang thân phận hiển hách, chỉ có hai bàn tay trắng. Nhưng… tôi còn có nhất nghệ tinh, sau này nếu là thứ nàng muốn thì tôi đều sẽ tìm được cho nàng.

– Đèn cung đình. – Nam Sương chợt nói – Chàng đã nói trước khi tôi xuất giá phải làm xong ngọn đèn cung đình đó cho tôi. Tôi chỉ cần ngọn đèn cung đình đó là được.

– Sương…

– Ừm, tôi còn có xiêm áo lụa đỏ mà chàng tặng. Lúc đó tôi sẽ mặc cho chàng xem. Chàng từng nói, nếu như sau này lấy chàng rồi cũng không cứ phải mũ phượng khăn choàng, trang phục như vậy đã đẹp nhất rồi.

Vu Hoàn Chi mỉm cười, y tính thời gian rồi nói:

– Mới đầu tháng Hai, xuân về trên đất nước, chuẩn bị việc hôn nhân phải mất một tháng. Tháng Ba hoa đào nở là thời tiết tốt, nàng hãy lấy tôi.

Trữ Khinh Yến đỡ Âu Dương Hi vào một gian thiên phòng nghỉ ngơi rồi hối hả đi tìm thầy thuốc trong cách khám chữa cho hắn ta.

Đợi Âu Dương Hi ngủ rồi nàng ta lại một thân một mình đi vòng đến hành lang gấp khúc giữa nhị viện và hiên Nghênh Khách, xuyên qua hòn non bộ, bên bờ nước có một người mặc áo đen, cầm vòng vàng trong tay đang chờ.

– Chủ nhân. – Trữ Khinh Yến quỳ một chân trên đất, chắp tay hành lễ.

Người đeo vòng vàng quay lại:

– Cần gì phải đến mức ấy? – Trong giọng nói có ý trách móc nặng nề.

Trữ Khinh Yến nói:

– Xin chủ nhân thứ tội. Hoa Đào Nước Nam là con gái Hoa Nguyệt, từng luyện khúc Kinh Loan. Lúc đó tôi lấy bảy thức Mộ Tuyết đánh nàng ta để thăm dò xem trong cơ thể nàng ta có luồng khí ngăn cản thế công của tôi hay không, nào ngờ nhị công tử bỗng dưng lại bảo vệ nàng ta, thất bại trong gang tấc.

Người đeo vòng vàng nhíu mày, vung lên tay áo lên ý bảo nàng ta đứng dậy:

– Không cần thử nữa, khúc Kinh Loan đúng là chỗ huyền cơ của phổ Chuyển Nguyệt.

– Chủ nhân? – Trữ Khinh Yến khó hiểu hỏi.

Người đeo vòng vàng nói:

– Vừa rồi cô dẫn Hoa Đào Nước Nam đuổi theo cô, ta đã nhìn ra trong cơ thể nàng ấy có luồng khí xung đột từ bước chân nàng ấy. Luồng khí này thô bạo mà lại vô hại với thân thể nàng, ắt là do khúc Kinh Loan. – Người đeo vòng vàng dừng lại rồi mới hỏi – Âu Dương Vô Quá thế nào?

– Bẩm chủ nhân, hắn vẫn chưa phát hiện ra lộ võ công của tôi.

Người đeo vòng vàng gật đầu nói:

– Làm việc cẩn thận. Đợi đại hội võ lâm sang năm thành công thì tất nhiên cô sẽ không thiếu lợi lộc.

Thấy dưới hành lang có vẽ tranh thấp thoáng bóng người, Vu Hoàn Chi ngạc nhiên buông Nam Sương ra.

– Công tử Hoàn? – Hoa đào Nam ngạc nhiên hỏi.

Vu Hoàn Chi khép ngón tay đặt bên môi ra hiệu chớ lên tiếng, Nam Sương nhìn theo ánh mắt y, quả nhiên nhìn thấy bóng Trữ Khinh Yến.

– Nàng ta… – Nam Sương ngẩn ra, còn chưa dứt lời, Vu Hoàn Chi đã đột ngột nắm tay nàng tung mình đuổi theo.

Trong bóng đêm, ba bóng người di chuyển một cách lặng lẽ.

Trữ Khinh Yến phát giác ra có người sau lưng bèn xoay người biến mất giữa mái nhà cong. Vu Hoàn Chi và Nam Sương hạ xuống đất, phát hiện cả hai đang ở nhất viện của các Vạn Hồng, phòng khách trước mặt vẫn có ca múa mừng cảnh thái bình với tiếng tửu lệnh.

Vu Hoàn Chi và Nam Sương nhìn nhau, hai người tìm kiếm hướng Trữ Khinh Yến biến mất. Vừa mới rẽ đã thấy một cánh cửa ở cuối hành lang ngắn.

Hai người không lưỡng lự, đi lên trước đẩy cửa bước vào.

Bên trong bày biện kiểu phòng sách, mấy hàng kệ sách, một chiếc bàn dài và một cái tủ âm tường ngăn ô, phía trên bày đồ gốm Thanh Hoa cùng đồ ngọc quý báu.

Vu Hoàn Chi cau mày nói:

– Thư phòng không ở bên cạnh nhà giữa mà ở cuối hành lang ngắn, thật là kì quặc.

Nam Sương gật đầu nhưng thấy đồ sứ đồ ngọc trong tủ âm tường lung linh trong suốt thì chợt sinh lòng hiếu kì, đưa tay sờ thử.

Vừa chạm vào thân bình ngọc Dương Chi, hoa đào Nam đã kêu một tiếng ôi chao:

– Lạnh quá!

Vu Hoàn Chi thấy thế thì khó hiểu, giơ tay lên lướt qua thân bình, cũng nhíu mày lại. Bình ngọc Dương Chi ấy còn lạnh hơn tiết trời đêm đông mấy phân.

Tuy đồ làm bằng ngọc lạnh nhưng lạnh thấu xương như băng tuyết thì thật là khoa trương.

Vu Hoàn Chi trầm ngâm một hồi rồi nói:

– Trước kia nghe nói Tây Vực có loại ngọc lạnh, bốn mùa lạnh lẽo thấu xương, không biết có phải là thứ này không.

Nam Sương ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

– Tôi luôn cảm thấy có gì đó quái lạ.

Vu Hoàn Chi ngẫm lại sự việc từ đầu đến cuối nhưng không sao dò ra sự kì lạ của căn phòng này.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Lúc trước đi lại trong các Vạn Hồng vẫn có tiếng tiệc rượu truyền đến, mà vào trong căn phòng này thì âm thanh lập tức bị cản lại, im lìm lạnh lẽo.

Vu Hoàn Chi vốn muốn tìm hiểu ngọn ngành nhưng y nghĩ hoa đào Nam đang ở bên cạnh mình, không tiện mạo hiểm bèn bảo:

– Căn phòng này đúng là kì quặc nhưng mọi việc đêm nay đều bí hiểm, chúng ta không tiện ở lại, tạm thời nhớ kĩ việc này rồi ngày sau bàn lại cũng không muộn.

Nam Sương cũng nghĩ vậy, trong các Vạn Hồng đầy rẫy nguy cơ, lần này họ đến chẳng qua là để lấy quyết Thần Sát. Nếu quyết Thần Sát đã vào tay thì nên sớm ngày trở lại trang Lưu Vân, cứu Tiêu Mãn Y.

Hai người vừa ra khỏi hành lang ngắn đã gặp được Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy trở về từ khu rừng nhỏ.

Trong gió đêm, lá cây xào xạt. Cách thật xa, Giang Lam Sinh cười bình thản với Vu Hoàn Chi và Nam Sương.

Hoa đào Nam kinh ngạc, bỗng nhiên nàng thấy rõ nụ cười kia mang thêm vài phần khiêu khích nghiền ngẫm, song khi nàng nhìn Giang Lam Sinh lần nữa thì trông thấy hắn ta đã đi tới bên này, cầm quạt lông trắng trong tay, mặc áo bào nhung màu tím, vẫn là giai công tử nhanh nhẹn chốn trần thế trước kia.

– Công tử Hoàn, quyết Thần Sát đã vào tay chưa? – Giang Lam Sinh khom người chắp tay làm lễ nhưng trong giọng nói chẳng có chút khách sáo nào.

Vu Hoàn Chi híp mắt, nói:

– Đa tạ.

Lúc Giang Lam Sinh ngẩng đầu lên, vẻ bất cần đời ban đầu đã biến mất, thay vào đó là nét mặt kiêu căng khó thuần có phong thái của kẻ xuất chúng.

Lòng Nam Sương chùng xuống.

Mục Diễn Phong xuất sắc hơn người, Vu Hoàn Chi uyên thâm quá ít người hiểu, tuy cả hai đều là trang anh kiệt nhưng Giang Lam Sinh chỉ dùng một nụ cười đã ép người khác gần như không thở nổi. Cảm giác áp lực ấy xuất phát từ tâm cơ sâu không lường được, xuất phát từ mục đích thần bí khó lường của hắn ta.

Dường như có ai đang cầm búa đập ngang vào thời gian, đập Giang Lam Sinh lúc trước và công tử Như Ngọc lúc này ra thành hai người khác nhau.

Hay là do nàng chưa bao giờ nhìn rõ bộ mặt của người đó.

– Cần gì nói lời cảm tạ? – Giang Lam Sinh cười nói – Công tử Hoàn có nhu cầu, tôi tiện đường giúp đỡ chẳng qua là vì đôi bên cùng có lợi.

– Công tử Giang… – Nam Sương kinh ngạc hỏi – Anh quả thật là công tử Như Ngọc ư?

Giang Lam Sinh nghe vậy trầm mặc nửa khắc. Đinh Nhụy đứng bên cạnh hắn ta, thấy trong mắt hắn ta như có sóng lớn trào dâng song lại bình ổn trong nháy mắt.

Giang Lam Sinh cười rằng:

– Kết bạn với cô nương Nam quả thật là chuyện may mắn trong cả cuộc đời của Giang mỗ. Tuy thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn nhưng Giang mỗ vẫn tin rồi sẽ có ngày tương phùng. Lần này từ biệt, sau này chắc chắn sẽ gặp lại.

– Anh phải đi rồi ư? – Nam Sương thảng thốt hỏi – Trở lại kinh thành à?

Giang Lam Sinh cười không đáp, chốc sau mới bảo:

– Ắt hẳn việc hôn nhân giữa cô nương Nam và công tử Hoàn sắp tới rồi, thật đáng mừng. – Nói đoạn, hắn ta chắp tay làm lễ, lại nói – Các Vạn Hồng là đất thị phi, hai vị đã lấy được quyết Thần Sát thì mau rời đi thôi.

Dứt lời, hắn ta lại chắp tay rồi xoay người định đi.

– Rốt cuộc anh muốn gì? – Vu Hoàn Chi đột nhiên hỏi.

Giang Lam Sinh cười, không quay đầu lại:

– Sao anh vẫn không rõ chứ? Giang mỗ không thể thanh cao hào hiệp như công tử Hoàn và thiếu chủ Mục, thứ đeo đuổi cả đời chỉ là tục vật mà thôi. Nhưng sẽ vì tục vật mà không tiếc bất cứ giá nào. Có điều…” – Hắn ta kéo dài âm cuối, xoay người lại – Có một điểm xin công tử Hoàn cứ yên tâm. Ở một mức độ nào đó, thứ Giang mỗ đeo đuổi là nước sông không phạm nước giếng với thứ công tử mong mỏi. Nếu công tử không làm khó dễ tôi thì ngày sau gặp chuyện có thể giúp đỡ lẫn nhau.

– Lấy được phổ Chuyển Nguyệt, có lợi lộc gì với anh chứ? – Vu Hoàn Chi lại hỏi.

Giang Lam Sinh nhướng mày cười:

– Công tử Hoàn quả thông minh, đã đoán được mục đích chuyến này của tôi chẳng qua là thăm dò rõ huyền cơ của phổ Chuyển Nguyệt. Còn về lợi lộc… phải trái trắng đen, không cần nhiều lời. Công tử là chính nhân quân tử, không nên hiểu làm gì.

Vu Hoàn Chi trầm mặc nửa khắc, đoạn xoay người nắm tay hoa đào Nam nói:

– Chúng ta đi thôi.

Nam Sương liếc nhìn Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy rồi gật đầu:

– Được.

Đợi cả hai xoay người rời đi, Đinh Nhụy liền lên trước hỏi:

– Công tử, không hỏi di ngôn của mẹ Hoa Đào Nước Nam nữa sao?

– Không hỏi nữa. – Giang Lam Sinh lắc đầu cười nói – Hiện nay sợ là nàng ấy cũng đã biết quan hệ giữa khúc Kinh Loan và phổ Chuyển Nguyệt, lại một lòng hướng về Vu Hoàn Chi, sao dễ dàng nói di ngôn của Hoa Nguyệt cho người khác biết được?

– Vậy…

– Không sao cả, còn có một người nữa biết di ngôn của Hoa Nguyệt. – Giang Lam Sinh cười nhạt một tiếng, nhìn bõng lưng đã khuất trong màn đêm như có điều suy nghĩ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Đinh Nhụy khép mắt lại, khẽ thở dài. Lúc này, tiếng Giang Lam Sinh lại truyền đến từ bên cạnh:

– Chắc cô đang nghĩ, nay cô đã không thể tra rõ di ngôn của Hoa Nguyệt cho tôi thì liệu lợi ích mà tôi hứa hẹn trước đây có còn giữ lời nữa hay không chứ gì?

Đinh Nhụy cả kinh:

– Công tử?

Giang Lam Sinh cười nói:

– Tạm thời không nhắc tới việc này, cô theo ta trở lại kinh thành trước đã.