Tim Tiêu Mãn Y khẽ đập thình thịch, giương mắt nhìn lên.
Ánh mắt Mục Diễn Phong có phần mơ màng như có ánh trăng tỏa ra. Hắn đứng trước tấm bình phong lưỡng lự chốc lát rồi tiến lên trước hai bước, nhẹ giọng hỏi:
– Tỉnh rồi à?
Tiêu Mãn Y cảm thấy mấy tháng không gặp, Mục Diễn Phong có hơi kỳ lạ.
Nhưng nhớ tới chuyện của Đỗ Niên Niên, nàng ấy không khỏi xấu hổ, lập tức “Ừ” một tiếng rồi đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, làm như không có chuyện gì ngó ra phía sau hắn.
Bầu không khí trong phòng có phần cứng ngắc. Chỉ có một mình hoa đào Nam là vui vẻ khôn xiết.
Nàng sợ Tiêu Mãn Y lạnh bèn vội vàng cởi áo khoác màu vàng nhạt của mình xuống trùm lên cho nàng ấy rồi cười hì hì vui vẻ ngồi ở bên giường, hết nhìn Tiêu Mãn Y lại ngó Mục Diễn Phong mà mãi không có động tác gì.
Mục Diễn Phong nghĩ, gần quê lòng sợ hãi[1], có lẽ cũng giống như vậy.
Trong lòng đầy những mong mỏi, khó khăn mới mong được đến lúc nàng ấy tỉnh lại. Song khi người ngồi trước mặt một cách yên lành thì mình lại không biết nên nói gì, làm gì.
Ánh mắt hắn kinh ngạc nhưng vẻ hoang mang còn nhiều hơn. Tiêu Mãn Y tưởng mình thất lễ bèn quay đầu đi nói một cách mất tự nhiên:
– Ờm, tốt xấu gì tôi đã cứu cô ta mà.
– Cô ta đi rồi… – Mục Diễn Phong nói – Đỗ Niên Niên trở về tiêu cục Tô Duyệt rồi.
– Hả? – Tiêu Mãn Y quay đầu lại, vui buồn đan xen trên mặt – Diễn Phong, chàng không cưới cô ta à?
Lòng Mục Diễn Phong đột nhiên trở nên hỗn loạn. Rất nhiều lời nhung nhớ với nàng ấy suốt mấy tháng không hề đắn đo lại như giấc mộng Nam Kha, như trăng trong nước như hoa trong gương.
Mà bấy giờ hai người đối diện, hắn lại không biết nên giải thích từ đâu.
– Nàng mới vừa tỉnh, tôi đi sai làm ít đồ ăn cho nàng. – Mục Diễn Phong nói.
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Gió hất vạt áo lên, hiện ra vẻ tịch mịch.
Lúc này Tiêu Mãn Y mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu, tỉnh lại sau giấc ngủ kéo dài ba tháng, ngay cả bóng dáng ấy cũng như đã cách mấy đời. Nàng ấy dịch người, chỗ cổ tay kêu leng keng, là cái vòng tay hoa hạnh liền đế kia.
Nàng ấy nhớ đêm tuyết mùa đông đó, khi mình lẻ loi nằm trên giường, trong lòng không phải là không sợ hãi. Nàng ấy nắm hoa hạnh trong lòng bàn tay, hoa văn in cả lên tay.
Nhưng lúc này hoa hạnh lại trắng nõn như lúc ban đầu.
Nam Sương cảm thấy bầu không khí khá vi diệu, trong lòng nàng cũng có suy xét, thế là dò hỏi:
– Cô đã hôn mê ba tháng, có nhìn thấy thứ gì hay ho không?
Tiêu Mãn Y lấy làm lạ nhìn nàng:
– Tôi nhắm mắt thì nhìn thế nào được?
Hoa đào Nam nghiêm túc hỏi:
– Vậy sao vừa rồi cô lại không nhiệt tình với anh Mục nữa? Tôi đoán cô đã chán anh ấy rồi.
Đây chính là bản tính mạnh mẽ của Nam Sương. Hoa đào Nam nhìn thấy tất cả sự đau lòng buồn bã của Mục Diễn Phong sau khi Tiêu Mãn Y “mất” cùng với sự săn sóc từng li từng tí sau đó nhưng nàng không nói ra một chữ nào.
Nàng cho rằng, so với việc mình xe chỉ luồn kim, chọc thủng lớp giấy cửa sổ này thì thà rằng để Yên Hoa và thiếu chủ Mục tự mình mò mẫm.
Tự dưng có một tiết mục, không thể lãng phí đúng không?
Hoa đào Nam có vẻ nhàn nhã của khán giả, vả lại còn là khán giả có thể đổ thêm dầu vào lửa thúc đẩy tình tiết vào thời khác tất yếu.
Trước giờ Nam Sương tự xưng là họa thủy, không ngờ hôm nay nàng đã tu thành chính quả, đắc đạo phi thăng. Từ rày về sau có thể so với ma đầu họ Vu rồi.
Tiêu Mãn Y cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vòng tay, lát sau mới thở dài nói:
– Tôi cảm thấy Diễn Phong không muốn thấy tôi.
– Vì sao? – Hoa Đào Nhỏ cả kinh.
Tiêu Mãn Y nói:
– Diễn Phong không cưới Đỗ Niên Niên, tất nhiên là vì áy náy với tôi. Hai người họ từ bỏ nhân duyên tốt đẹp vì nỗi áy náy trong lòng. Nay tôi đã tỉnh, họ có thể ở bên nhau rồi. – Nói đoạn, Tiêu Mãn Y lại than một tiếng – Thế cũng tốt. Vừa rồi Diễn Phong khách sáo với tôi như thế, lòng cũng đã lạnh rồi.
Nam Sương kinh ngạc nhìn Tiêu Mãn Y, bỗng nhiên có phần hoang mang.
Có lẽ là vì nhiều năm theo đuổi nhiệt tình như thế, ngay cả kiên trì cũng dần chết mòn. Mặc dù rất nhiều khổ sở trong đó không mài mòn tâm chí nhưng cũng dập tắt hy vọng của nàng ấy.
Thế là lúc gặp phải chuyện của Mục Diễn Phong, nàng ấy vô tri vô giác đưa ra dự tính xấu nhất.
Cảnh xuân ngoài cửa đang rộ. Chim hót đầu cành, hoa nở cỏ lan.
Vu Hoàn Chi thấy Mục Diễn Phong cúi đầu, không thấy có vẻ vui mừng thì cũng cười bí hiểm.
Mục Diễn Phong gọi a hoàn bên cạnh, yêu cầu một ít đồ ăn trước, sau đó lại đứng sững sờ tại chỗ một lát rồi mới gọi a hoàn kia lại, cùng đến phòng ăn.
Hoa đào Nam tìm xiêm áo ở trong rương quần áo cho Tiêu Mãn Y. Áo váy trắng nhạt, trên váy sam màu cam thêu đóa mẫu đơn lớn, ống tay áo có đường viền bằng tơ vàng.
Trước nay Tiêu Mãn Y thích màu trắng mộc mạc, thấy màu sắc đó thì không khỏi nhíu mày.
Hoa Đào Nhỏ lại cười hì hì nói:
– Bộ xiêm áo này rực rỡ, cô ngủ ba tháng mới tỉnh, nên mặc rực rỡ thì tốt hơn.
Đợi thay xiêm áo xong, a hoàn cũng mang nước đến trang điểm cho nàng ấy.
Tiêu Mãn Y sửa sang tóc mai, trong lòng không khỏi sinh nghi.
Nàng ấy đã từng tới phòng của Mục Diễn Phong, vừa trống trải vừa giản lược. Sao nhiều ngày không thấy mà nay lại có thêm rất nhiều sức vật của phụ nữ thế này?
Xiêm áo trên người nàng ấy mới tinh, đồ nữ trang bày la liệt những trâm cài tóc đồ trang sức, son phấn, đầy đủ mọi thứ.
Hoa đào Nam nắm tóc trên đầu Tiêu Mãn Y lên búi bên trái, búi bên phải, mãi mới hỏi:
– Tôi thấy búi tóc mà cô đã từng vấn cho tôi rất đẹp, cô búi kiểu gì vậy?
Nam Sương đang nói đến thùy hoàn kế. Do học múa nhiều năm nên Tiêu Mãn Y luôn búi tóc đen l3n đỉnh đầu, phần còn lại thì bện thành bím, rất ít khi búi tóc lỏng như thế.
Nàng ấy suy nghĩ rồi nhìn vào gương quấn tóc l3n đỉnh đầu một vòng rồi dùng trâm cài cố định, lại cắm một con tua hoa, giản dị mà tươi đẹp.
Hoa đào Nam thấy dáng vẻ của nàng ấy, mừng rỡ nói:
– Yên Hoa, cô đẹp quá.
Y nhân Tiêu lấy gương soi mình, lại thở dài thê lương nói:
– Tôi cảm thấy mình bắt đầu chấp nhận số mệnh rồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiêu Mãn Y vẫn đắm chìm trong tâm trạng thê lương lúc nãy, vừa lắc đầu thở dài vừa đi mở cửa, còn nói với Nam Sương:
– Cô đừng làm, tôi đã nằm mấy tháng, muốn hoạt động một chút.
Cửa mở, Tiêu Mãn Y ngẩng đầu lên.
Cảnh xuân muôn trượng chiếu lên dung nhan như tranh vẽ của nàng, tua hoa thấp thoáng lay động. Mục Diễn Phong sửng sốt, không khỏi lui lại hai bước, chỉ thấy nàng vận quần áo màu ấm áp, kiểu tóc mộc mạc những vẫn là nét chấm phá, như một bông hồng màu hồng nhạt chợt nở rộ, vừa quyến rũ, vừa thanh tao.
Hoa đào Nam ló ra từ sau tấm bình phong, cười sâu xa:
– Anh.
Mục Diễn Phong ho khan hai tiếng, nhìn Tiêu Mãn Y và nói:
– Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, nàng… ăn một chút nhé?
Tiêu Mãn Y thấy hắn khách sáo như vậy, trong lòng càng thê lương, cúi đầu lúng ta lúng túng nói:
– Làm phiền rồi.
Lòng Mục Diễn Phong cũng khó chịu, hắn cụp mắt ngơ ngẩn rồi nghiêng người để a hoàn sau lưng vào.
Trên bàn cơm là một nồi cháo xanh, tám đ ĩa thức ăn, ba món chín, còn có mấy đ ĩa bánh to.
– Đây là… – Tiêu Mãn Y sửng sốt. Mình hôn mê ba tháng mới tỉnh lại mà thân thể không hề tệ, tẩm bổ như thế thật khoa trương.
Mục Diễn Phong vẫn đứng trước cửa, mặt trời mùa xuân chiếu lên mặt hắn, không nhìn rõ mặt mày. Hắn nói:
– Nàng cần tẩm bổ.
Y nhân Tiêu nuốt nước bọt:
– Thế này thì quả thật quá nhiều rồi, một mình tôi làm sao ăn hết?
Mục Diễn Phong ngơ ngẩn, lập tức bước tới ngồi xuống trước bàn, không nhìn nàng mà cầm lấy một cái bát không nói:
– Tôi ăn với nàng.
– Hả?
Mục Diễn Phong cúi đầu múc cháo vào bát không rồi đặt xuống trước mặt nàng ấy.
– Tôi cũng chưa ăn sáng nên ăn với nàng. – Dứt lời, hắn ngước mắt trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Mãn Y.
Sâu trong mắt Mục Diễn Phong như có thứ gì động đậy, lát sau, hắn liền quay đầu đi, lại múc thêm một bát cháo nữa cho mình.
Bầu không khí rất kì lạ, lòng Tiêu Mãn Y đầy nghi ngờ, lo sợ bất an, áp dụng chiến thuật địch không động ta không động, cúi đầu ngồi yên.
Mục Diễn Phong sững lại một lát, thay đổi vị trí đ ĩa thức ăn trên bàn, đẩy thứ Tiêu Mãn Y thích tới trước mặt nàng ấy, làm như vô ý hỏi:
– Hôm nay muốn làm gì?
Tiêu Mãn Y cực kì khó hiểu, lại “Hả?” một tiếng.
Mục Diễn Phong nhìn bát cháo của nàng ấy, nói:
– Ăn đi.
Tiếng hắn không lớn nhưng lại có uy lực khiến nàng ấy nghe theo. Tiêu Mãn Y ngơ ngẩn, sau đó cầm muỗng lên, cúi đầu ăn từng miếng.
Mục Diễn Phong nói:
– Hôm nay cậu Vu mới vừa về, tôi có chút việc phải bàn bạc với cậu ấy. Nếu nàng thấy chán thì có thể bảo em Sương bầu bạn, đợi đến chiều hoặc là lúc rảnh rỗi, tôi sẽ…
– Làm gì? – Tiêu Mãn Y cả kinh đến mức tay run lên, cái muỗng chạm vào bát đánh “keng” một tiếng, rơi xuống cháo – Diễn Phong, buổi chiều chàng đừng đến Tô châu.
Mục Diễn Phong bắt đầu nhíu mày:
– Tô châu?
Tiêu Mãn Y cầm đôi đũa lên, một tay một chiếc, vừa vớt cái muỗng chìm trong cháo lên như không có chuyện gì vừa nói:
– Tôi mới tỉnh mà, vẫn chưa thể đi xa như vậy với chàng được. Chàng muốn đi tìm Đỗ Niên Niên thì mấy ngày nữa tôi có thể đi cùng chàng. Đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ giúp chàng nói với cô ta, mấy ngày nay chàng… – Nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt đong đầy sợ hãi, cái muỗng vừa vớt lên lại chìm vào trong cháo, biến mất không thấy đâu nữa – Mấy ngày nay, chàng có thể đừng đuổi tôi đi được không? Tôi dọn đến buồng của vườn Phong Hòa, chắc chắn sẽ không quấy rầy chàng. Chỉ mấy ngày thôi, bảy ngày, không không, năm ngày, được không?
– Nàng… – Mục Diễn Phong chỉ cảm thấy trong lòng chợt đau nhói, không biết vị đắng chát từ đâu ra. Tiêu Mãn Y lại cúi gằm đầu xuống, vớt cái muỗng của mình lên kêu leng keng với bộ dạng vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng không vớt được cái muỗng.
Trong lòng đau đớn, Tiêu Mãn Y lại mím môi cười.
Nàng ấy hôn mê ba tháng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất ở trong mơ, Mục Diễn Phong trông chừng nàng không rời không bỏ, thầy thì dốc lòng dạy nàng múa. Có một lần, nàng còn mơ thấy Hoa Đào Nhỏ dắt vị hôn phu tương lai đến tìm nàng một cách hưng phấn nữa.
Lúc ấy hoa rụng lả tả, hoa rộ trên cây, nàng ấy nghiêng đầu lại, phát hiện vị hôn phu của Hoa Đào Nhỏ chính là ma đầu Vu.
Tiêu Mãn Y suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy như thế cũng tốt.
Như thế cũng tốt. Có thể đắm chìm trong giấc mộng như thế ba tháng.
Trước nay nàng ấy có rất nhiều suy nghĩ không thiết thực, ví dụ như ở bên Mục Diễn Phong, cùng hắn bước chân vào giang hồ, tiện thể đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan.
Bây giờ, nàng ấy có giấc mơ ba tháng này, xem như tâm nguyện đã được thỏa mãn rồi, chi bằng đi hoàn thành di nguyện của thầy.
Lúc này, lại một chiếc đũa trúc tới trước mắt.
Mục Diễn Phong trầm mặc giúp Tiêu Mãn Y gắp cái muỗng chìm trong cháo rồi đặt sang một bên, đưa cái muỗng mới cho nàng.
Đợi nàng nhận rồi, hắn nói:
– Tôi không đến Tô châu.
Tiêu Mãn Y ngạc nhiên, lúc ngẩng đầu lên thì cười tươi như hoa:
– Thật không, mấy ngày hãng đi, mấy ngày nữa cơ thể tôi cũng khỏi hẳn rồi.
Hoa đào Nam ló ra từ cửa sổ gian trong.
Trong sân, Vu Hoàn Chi đang nói gì đó với một nô bộc. Nam Sương lấy tay chống cằm, nhìn y hết sức chăm chú.
Vu Hoàn Chi nói với nô bộc kia xong thì nhìn về phía cửa sổ bên này như có thần giao cách cảm, thấy tay trái hoa đào Nam phẩy phẩy trên tay phải, ra hiệu đang ăn cơm.
Ma đầu họ Vu cười, gật đầu đi vào phòng chính.
Bên trong phòng chính rất yên tĩnh. Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y đều cúi thấp đầu.
Dường như thiếu chủ Mục không muốn ăn lắm, nhíu mày nom có vẻ tâm sự nặng nề. Tiêu Mãn Y thì khác, nhanh nhẹn ăn cháo, chỉ là không gắp thức ăn.
Nam Sương cười hớn hở với Vu Hoàn Chi, ma đầu Vu gật đầu với vẻ sâu xa. Hai người không nói gì, trầm mặc bước tới trước bàn.
Hoa Đào Nhỏ “Oa” một tiếng:
– Đồ ăn sáng phong phú thế!
Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y cùng kinh ngạc, đều ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng, không phản ứng kịp.
Vu Hoàn Chi vén vạt áo ngồi xuống trước bàn, cười nói:
– Chu đáo thế.
Mục Diễn Phong sững sờ:
– Hả?
Vu Hoàn Chi nhặt chiếc đũa lên chỉ vào những món ăn la liệt khắp bàn:
– Mấy ngày liền bôn ba ăn ở không được tử tế. Hôm nay trở về trang mới thấy đồ ăn ngon như vậy. Hai tháng không gặp, anh càng ngày càng chu đáo.
Mục Diễn Phong biết Vu Hoàn Chi cố ý chế giễu nhưng lúc này lòng hắn rối bời, không rảnh ứng phó, chỉ nói tránh đi:
– Dọc đường hai người có gặp nạn hay có thu hoạch gì không?
– Toàn là việc vặt vãnh, ngày sau hãng bàn. – Vu Hoàn Chi cười nói – Nếu nói đến thu hoạch thì có một việc đấy.
– Việc gì? – Mục Diễn Phong sững sờ nói.
– Diễn Phong, em muốn thành thân rồi à? – Bỗng nhiên giọng nói vui sướng của Mục Hương Hương truyền đến từ ngoài cửa.
Chiếc đũa trong tay Tiêu Mãn Y rơi cạch xuống đất.[1] Một câu trong bài “Qua sông Hán” của Lý Tần, rời xa quê nhà nhiều năm, không thư từ qua lại, một khi quay lại, cách quê nhà càng gần thì tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ e quê nhà đã xảy ra chuyện gì bất hạnh.