Một Màu Xuân

Chương 76



Không bằng kết làm anh em. Đời này kiếp này cùng chung hoạn nạn.

Mục Diễn Phong luôn nhớ những lời này, nhớ dáng múa của Tiêu Mãn Y tựa như ảo mộng giữa ngày xuân ấy, nhớ nụ cười động lòng người của Nam Sương trong hoa rơi lất phất. Cho nên dù sau đó có gian khổ đến mấy, hắn cũng chống đỡ được.

Hắn đã thật sự hiểu thế nào là một màu xuân, nhưng người xuất hiện trong sinh mệnh, để lại cho mình kí ức tươi đẹp và rực sáng, họ cùng mình chia sẻ buồn vui, họ yên thương tin tưởng mình, sẽ cho người ở trong thời khắc gian khổ như ngày đông giá rét trông thấy một màu xuân, từ đó miệt mài đi tiếp.

Một khúc Kinh Loan của Tiêu Mãn Y ngày hôm đó cực kì tao nhã, hoa hạnh trắng muốt chao liệng, ráng mây rực rỡ nơi trời xa, dường như tất cả mọi điều đẹp đẽ đều tập trung trong một ngày xuân tươi đẹp ấy.

Tiêu Mãn Y múa xong, đứng thở d ốc trên bàn đá song lúc ngước lên ánh mắt lại rất đắc ý, nàng ấy nói:

– Hoa Đào Nhỏ, cô đã từng hỏi tôi có thể múa khúc Kinh Loan trên bàn đá được không. – Nàng nhảy xuống khỏi bàn đá, đắc ý chạy đến bên Nam Sương – Cô xem, bây giờ tôi làm được rồi, cuối cùng tôi cũng có thể múa giống thầy rồi.

Trong mắt Nam Sương có ánh nước, nàng cười hì hì nhưng giọng hơi khàn:

– Đúng vậy, chắc chắn thầy cô sẽ rất vui.

Vu Hoàn Chi cầm tay Hoa Đào Nhỏ trong lòng bàn tay, nói với Tiêu Mãn Y:

– Nay cô nương Mãn Y đã múa đẹp nhất thiên hạ rồi. – Nói đoạn, y ngoảnh lại nhìn Mục Diễn Phong đang ngơ ngẩn, cười rằng – Thiếu chủ si mê rồi à?

Mục Diễn Phong lập tức ngượng ngùng, một lát sau cầm áo trong tay đưa tới trước mặt Tiêu Mãn Y, quay đầu đi nói một cách mất tự nhiên:

– Mặc, mặc vào đi, chớ để nhiễm lạnh.

Tiêu Mãn Y nhận áo, vui vẻ nói:

– Bây giờ Diễn Phong thật tốt với tôi.

Tai Mục Diễn Phong đỏ ửng hiếm thấy, khóe miệng bất giác nở một nụ cười thoáng qua. Một lát sau, hắn quay đầu lại hỏi:

– Mãn Y có mang theo không?

– Mang rồi mang rồi. – Tiêu Mãn Y cười đáp. Nàng ấy mới từ vườn Phong Hòa qua đây, ngoại trừ thay bộ xiêm áo còn cầm một cái túi vải, bên trong là áo và hộp gỗ. Tiêu Mãn Y lấy hộp gỗ ra, chuyển tới trước mặt Nam Sương, nói – Cô thành thân, đây là thứ tôi và Diễn Phong mua tặng cô đấy.

Hoa đào Nam “Oa” một tiếng, nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra.

Trong hộp gỗ là một cây trâm bạch ngọc hoa đào, nhụy h0a đào được tạo thành từ thủy tinh, màu sắc trong suốt lấp lánh rực rỡ.

Mục Diễn Phong gãi đầu bảo:

– Cái trâm này không đắt đỏ nhưng anh thấy hoa đào này rất mới lạ. Mãn Y nói em thích vòng tay hoa hạnh của nàng ấy, bọn anh bèn dựa theo kiểu cách ấy mà chọn trâm.

Vu Hoàn Chi cụp mắt nhìn trâm gài tóc đó rồi cười rằng:

– Nom lại có cái tình tĩnh mịch xa xăm đấy.

Nam Sương lật qua lật lại xem xét trâm cài tóc một lúc lâu, nói luôn miệng:

– Thích lắm thích lắm, kiểu dáng vui tươi như vậy, màu sắc lại tao nhã. – Nàng giơ tay lên giữ búi tóc, vui vẻ bảo – Để em cài thử.

Có lẽ là hoa nở quá nhiều, một cành hoa phong không chịu được sức nặng, bỗng dưng gãy lìa, cành hoa rơi xuống vừa lúc đánh vào mu bàn tay Nam Sương. Hoa đào Nam mất lực, trâm gài tóc tơi đánh cạch một tiếng trên mặt đất, vỡ thành hai đoạn.

Nam Sương cả kinh, vội vàng khom người nhặt, chỗ rách do bị cành hoa cứa vào mu bàn tay đã đổ máu, nhỏ giọt trên trâm gài tóc.

Cạch một tiếng, nắp chén trà rơi ngửa trên mặt đất.

Vu Kinh Viễn lạnh lẽo liếc mặt đất:

– Ông cũng đánh rồi.

Mục Chiêu hết sức ngượng ngùng, cầm trà nóng xèo xèo trong tay lên uống hai ngụm, cáu kỉnh để xuống rồi nói:

– Hôm nay có chuyện gì thế thế không biết, ba chúng ta lần lượt đánh rơi đồ.

Nam Cửu Dương thấy hôm đó trời quang, vón mời Mục Chiêu và Vu Kinh Viễn cùng uống trà ở đình nhỏ, ai ngờ đầu tiên là Vu Kinh Viễn đánh đổ bình hoa, rồi đến mình làm rơi vỡ chén đ ĩa, tiếp đó Mục Chiêu lại bị bỏng trà, vô ý đánh rơi nắp trà.

Nam Cửu Dương gọi a hoàn thu dọn mảnh vụn trên mặt đất, gượng cười nói:

– Không sao không sao, không đắt đâu.

Vu Kinh Viễn thấy mặt Mục Chiêu lộ vẻ lo âu, lại khoan thai bảo:

– Không có gì đáng lo cả.

Mục Chiêu vốn đang bận lòng, nghe Vu Kinh Viễn nói thế thì giận dữ vỗ bàn nói:

– Rốt cuộc Hoàn Chi có phải là con trai ruột của ông không? Đại hội võ lâm sẽ diễn ra rồi mà ông không lo lắng chút nào ư?

– Đâu chỉ mình nó là con trai ruột của tôi? – Vu Kinh Viễn nhướng mày trả lời – Nay Sương còn là con dâu tôi đấy.

Nam Cửu Dương hớn hở cười làm lành:

– Hoa đào nhà tôi càng ngày càng có tiền đồ, ra ngoài một chuyến đã lấy chồng hai lần, không ngờ thật sự tìm được một chàng rể tốt cho tôi. Hôm nào người làm cha như tôi phải biểu dương nó tử tế.

Mục Chiêu khinh bỉ nhìn ông, lại nhíu mày xoắn xuýt một hồi, lập tức đứng phắt dậy:

– Không được, tôi phải trở về Tô châu một chuyến.

– Trở về làm gì? – Vu Kinh Viễn đặt chén trà lên bàn – Ông biết lúc đại hội anh hùng võ lâm sẽ có chuyện gì xảy ra à?

Mục Chiêu tức giận quay đầu lại:

– Tôi chả biết, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Phong và Hoàn Chi mạo hiểm! – Trầm ngâm chốc lát, ông lại nói – Trước kia tôi nên xử các Vạn Hồng để bây giờ được yên tâm.

Nam Cửu Dương tiến lên kéo Mục Chiêu, lại cười làm lành:

– Lời ấy của minh chủ sai rồi, lúc đó các Vạn Hồng còn chưa từng phạm một lỗi bé bằng cái lông gà, ông không có bằng chứng, sao diệt trừ nó được? Lẽ nào khiến trang Lưu Vân gánh tiếng xấu trên lưng?

Mục Chiêu nghe vậy lại ngồi xuống, vỗ bàn nói:

– Dù sao cả nhà Âu Dương không phải thứ tốt đẹp gì. – Mắng xong, thấy vẻ mặt Vu Kinh Viễn như thường, ông lại giận dữ – Ông không giúp con trai mình thì để tôi đi giúp con và cháu trai tôi được chưa?!

– Ông giúp được không? – Vu Kinh Viễn mở mắt ra, liếc mắt nhìn ông.

– Ông có ý gì?!

Vu Kinh Viễn nói:

– Diễn Phong tập võ, kỳ tài ngút trời, mà Hoàn Chi cũng thế. Mấy năm nay ông chạy tới kinh thành làm bậc đại ẩn ẩn cư chốn phố xá, nay về Tô châu, nếu để ông đấu một trận với Diễn Phong, ông nắm bao nhiêu phần thắng?

Mục Chiêu im bặt.

– Chớ nói đến Diễn Phong, bây giờ dù là võ công của Hoàn Chi cũng tất hơn ông. – Vu Kinh Viễn nói xong thì đứng dậy vuốt tay áo, nhìn cây bạch dương cành lá sum suê ngoài đình và nói – Người đã già thì phải thừa nhận mình già. Con trai trưởng thành thì phải để tự chúng nó xông pha. Chớ nói đến bây giờ tôi mất hết võ công, dù tôi còn võ công cũng sẽ không giúp chúng nó mảy may. Hoàn Chi và Diễn Phong vẫn là ưng non, có thể giương cánh bay liệng hay không hoàn toàn dựa vào sự rèn luyện sau này. Tôi không biết Hoàn Chi muốn làm gì nhưng tôi hy vọng, bất kể gặp phải điều gì, nó đều có thể tự mình kiên cường vượt qua. Mà giang hồ vốn hiểm ác đáng sợ, nếu ông muốn Diễn Phong kế thừa vị trí minh chủ, uy chấn giang hồ thì nó nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tám năm trước, cung Mộ Tuyết gió tanh mưa máu, đại hội võ lâm năm năm trước bị hủy vô cớ, chốn giang hồ bình tĩnh mấy năm, có biết bao kẻ đang giấu tài, vận sức chờ phát động.

Rốt cuộc đại hội anh hùng võ lâm năm nay nguy hiểm rình rập cỡ nào đã không thể phỏng đoán được nữa. Có lẽ Vu Kinh Viễn nói đúng, nếu việc đã đến nước này, không bằng coi như một lần rèn luyện.

Mục Chiêu bỗng chán nản thở dài một tiếng:

– Có lẽ ông nói đúng, tôi đến Tô châu không chừng còn làm Phong và Hoàn Chi thêm phiền. Nhưng tôi không sao yên lòng về chúng nó được. Tôi nhìn hai đứa bé ấy lớn lên, mặc dù thi thoảng làm điều ác nhỏ nhưng bản tính vô cùng chân thành thiện luong.

Nam Cửu Dương vỗ vai Mục Chiêu.

– Tôi cũng rất lo lắng. – Ông nói – Hoa đào cũng là đứa con quý báu của tôi, là máu mủ của tôi và Hoa Nguyệt. Còn đứa bé Tiêu Tiêu cực kì ngoan ngoãn kia là học trò duy nhất của Hoa Nguyệt nữa.

– Nhưng tôi cũng tin Hoàn Chi. – Nam Cửu Dương dừng một lát, còn nói thêm – Dù sao tôi cũng không thể che chở hoa đào cả đời. Nay Hoàn Chi là chồng hoa đào, Diễn Phong là anh kết nghĩa của nó, nếu chúng nó không thể bảo vệ nó thì ngày sau chẳng còn ai có thể bảo vệ nữa.

Mục Chiêu nghe vậy, thở dài liền ba tiếng, một lát sau ông bỗng nói:

– Không được, tôi phải gửi thư cho Phong. Năm đó Hồng Ảnh viết bí mật của phổ Chuyển Nguyệt vào mấy quyển sách cũ chồng chất trong kho sách. Tuy tôi không giải được, chưa biết chừng thằng nhóc thông minh Hoàn Chi có thể giải được.

Nam Cửu Dương liếc ông, lười biếng nói:

– Thôi đi, năm đó Hồng Ảnh và Hoa Nguyệt chia bí mật ra ghi ở hai nơi, chỉ giải nửa bí mật của Hồng Ảnh thì có ích gì? Hoa Nguyệt… – Nói đến đây, Nam Cửu Dương kinh ngạc dừng lại.

– Hai người nói cái gì? – Vu Kinh Viễn chợt quay đầu lại kinh ngạc nhìn họ – Phổ Chuyển Nguyệt mà Hồng Ảnh cho tôi năm đó không phải bản duy nhất ư?

Vu Kinh Viễn trầm tư chốc lát:

– Tôi có nghe đồn bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt liên quan tới khúc Kinh Loan. Lẽ nào Hồng Ảnh sợ phổ Chuyển Nguyệt thất truyền từ đó mới cùng Hoa Nguyệt chia bí mật thành hai, tách ra ghi lại?

Nam Cửu Dương lại ngơ ngác nhìn Mục Chiêu:

– Sao tôi lại quên mất hoa đào và Tiêu Tiêu đang ở trang Lưu Vân nhỉ?

Mục Chiêu cũng vỗ bàn nói:

– Đúng vậy, Tiêu Tiêu biết múa khúc Kinh Loan, Hoa Nguyệt đã đưa cho hoa đào nhà ông một nửa bí mật của phổ Chuyển Nguyệt, còn Hồng Ảnh thì ghi lại một nửa bí mật lên sách cũ trong kho. Nếu thằng nhóc Hoàn Chi thông minh có thể giải được từ những đầu mối này, có được phổ Chuyển Nguyệt luyện thành thức thứ bảy của bảy thức Mộ Tuyết thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Tôi, tôi phải mau viết thư thôi.

Lúc này, một gã sai vặt bỗng nhiên chạy vào từ ngoài cửa:

– Lão gia lão gia, vương gia Giang tới rồi.

– Anh Giang? – Nam Cửu Dương vui vẻ – Mau mau mời vào.

– Không không không phải vương gia Giang, là tiểu vương gia Giang, Cửu vương gia Giang Lam Sinh. – Gã sai vặt vội vàng nói – Người mà lão gia không muốn gặp ấy.

– Giang Lam Sinh, thằng ranh này tới làm cái gì? – Nam Cửu Dương nhíu mày lại, cực kì không vui.

– Lẽ nào chú Cửu Dương không chào đón tôi? – Chẳng chờ người báo lại, Giang Lam Sinh đã vào thẳng trong sân, thấy Vu Kinh Viễn, Mục Chiêu và Nam Cửu Dương đều ở đây, hắn ta chắp tay, cười nói – Xin ra mắt tiền bối.

Vu Kinh Viễn nhíu mày lại, ra khỏi đình mà không nhìn Giang Lam Sinh, đi trở về phòng. Mục Chiêu gọi người nghiền mực lấy giấy bút, cũng chẳng đoái hoàng đến Giang Lam Sinh.

– Cậu tới làm gì? – Nam Cửu Dương hỏi.

Giang Lam Sinh cười:

– Cuối hè năm ngoái, vãn bối đến phủ cầu hôn cô nương Nam, chú Cửu Dương cũng khá nhiệt tình, bảo vãn bối cứ việc đuổi theo. Sau đó tôi đến Phượng Dương, mới phát hiện đầu óc của chú Cửu Dương thật thông minh, lấy lời đồn cô nương Nam có gương nước trong người để dò xét các Vạn Hồng, lại âm thầm khiến thiếu chủ Mục và công tử Hoàn mang cô nương Nam ra khỏi các Vạn Hồng. Thậm chí, chú Cửu Dương đã chọn Vu Hoàn Chi làm con rể từ lâu vẫn dày vò vãn bối một trận, làm một vai tiểu tốt nhảy nhót.

“Cạch” một tiếng, Mục Chiêu đặt bút lên bàn, bút mực văng khắp nơi:

– Mấy năm trước công tử Như Ngọc chưa tìm được phổ Chuyển Nguyệt, không ngờ hôm nay vẫn chưa hết hi vọng?!

Giang Lam Sinh nhướng mày nhìn Mục Chiêu, nho nhã lễ phép khom người:

– Minh chủ Mục cần gì nổi giận. Không phải Giang tôi muốn tìm phổ Chuyển Nguyệt mà là thánh thượng mong mỏi, nếu không năm đó chú Cửu Dương đậu trạng nguyên, sao phải vô duyên vô cớ từ quan? – Hắn ta dừng lại, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng – Ắt chú Cửu Dương cũng phát hiện phổ Chuyển Nguyệt có liên quan tới khúc Kinh Loan, muốn bảo vệ mẹ cô nương Nam nên mới từ quan che giấu tai mắt người khác đúng không?”

Nam Cửu Dương nhíu mày, không nói gì nữa.

– Nói đi, cậu tới làm gì? – Ở góc sân, không biết Vu Kinh Viễn lại vòng ra từ lúc nào, lạnh nhạt hỏi.