Một Màu Xuân

Chương 82



Rất nhiều năm sau, khi người trên giang hồ nhớ lại đại hội anh hùng võ lâm núi Thiên Bình thì chuyện mà người ta kể say sưa nhất vẫn là cảnh minh chủ Mục cầu hôn Tiêu Mãn Y.

Gió rất to mang theo hoa bay lá rụng. Khi tất cả mọi người đứng dậy khom người, thật lòng bái phục gọi một tiếng “thiếu chủ”, Mục Diễn Phong lại lấy tên tuổi anh hùng đời này để đổi lấy một tờ hôn ước với Tiêu Mãn Y.

Mục Diễn Phong cho rằng rất đáng giá, mà sau đó sự thực chứng minh, thật sự đáng giá.

Trăm năm trôi qua, trên giang hồ có một thuật sĩ quái đản, viết một quyển “sử giang hồ”, sử giang hồ này là chính sử, việc nhi nữ tình trường duy nhất trong đó chính là minh chủ Mục và phu nhân của hắn.

Một câu nói trong Sử giang hồ đã hình dung tình cảm của họ thế này: lá bồ dẻo như tơ, đá vững chẳng chuyển dời.

Trận quyết đấu giữa hai mươi vị trí đầu đã xong hết. Cuối cùng còn lại năm trận là tổ giáo quyết đấu tổ ất lúc trước.

Nhưng sau khi trận tỉ thí vừa rồi của Mục Diễn Phong kết thúc, trong lòng người giang hồ đã có ứng cử viên cho chức minh chủ võ lâm nhiệm kì kế tiếp. Tiêu Mãn Y vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lúc Mục Diễn Phong dịu dàng nói ra những lời chấn động võ lâm, nàng ấy sửng sốt thật lâu, đáp một câu:

– Được. – Lát sau, nàng ấy lại nuốt nước miếng, nói – Ban đầu tôi đã muốn lấy chàng rồi.

Hoa đào Nam vui vẻ, không ngừng cười tủm tỉm.

Mục Diễn Phong cũng cười, sau đó người của trang Lưu Vân đều cười mãi.

Vu Hoàn Chi nhếch khóe miệng:

– Thiếu chủ nóng lòng như vậy, không phải là muốn từ giờ trở đi để tôi gọi cô nương Mãn Y là thiếu phu nhân đấy chứ?

– Trời ơi… – Mục Diễn Phong sửng sốt, lấy tay vỗ vai Vu Hoàn Chi – Cậu Vu đừng khách sáo như vậy, ngày sau gọi Mãn Y là chị dâu, đúng vậy, gọi chị dâu.

Lúc này, có một trận tỉ võ đã bắt đầu trên đài quyết thắng: Âu Dương Vô Quá quyết đấu Cát Đồng Dao phái Thương Ngô.

Trừ Đinh Nhụy ra thì Cát Đồng Dao là cô gái duy nhất nằm trong hai mươi hạng đầu.

Âu Dương Vô Quá đã tỏa sáng rực rỡ trong trận tỉ thí lúc trước. Nhất là chiêu thắng Vạn Hồng Như Vũ cuối cùng trong buổi sáng của hắn ta, ánh đao bóng kiếm đầy trời khiến người ta khó mà phòng bị, cùng với lộ võ công bí hiểm của hắn đã khiến mọi người ngồi đó phải trợn mắt há mồm.

Trên đài tỉ võ vang leng keng. Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đùa giỡn rồi lại dồn sự chú ý lên đài quyết thắng, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Âu Dương Vô Quá luôn được xem trọng lại bị Cát Đồng Dao chế trụ mỗi chiêu. Bởi vì thân pháp không địch lại, đao pháp Vạn Hồng của Âu Dương Vô Quá thi triển không bằng một nửa ngày thường.

Nam Sương thấy Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều tập trung chú ý lên đài quyết thì cũng nhìn theo. Nhưng vừa nhìn, nàng liền vô cùng kinh ngạc:

– Công tử Hoàn! – Hoa đào Nam khẽ la lên – Cát Đồng Dao này…

Vẻ mặt Vu Hoàn Chi trầm tĩnh, Mục Diễn Phong lại tiếp lời:

– Bảy thức Mộ Tuyết.

Nam Sương sững lại, ngoảnh lại nhìn Mục Diễn Phong hỏi:

– Anh cũng nghĩ vậy ạ?

Mục Diễn Phong gật đầu:

– Âu Dương Vô Quá dung nhập chiêu thức của bảy thức Mộ Tuyết vào trong đao pháp Vạn Hồng, còn Cát Đồng Dao cũng dung nhập chiêu thức của bảy thức Mộ Tuyết vào trong roi chín khúc. Sở dĩ nàng ta có thể khắc chế Âu Dương Vô Quá, nguyên nhân rất đơn giản…

Vu Hoàn Chi đột nhiên nói:

– Không sai, nàng ta đã luyện đến thức thứ sáu trong bảy thức Mộ Tuyết, mặc dù không tính là thuần thục nhưng đã đủ để khắc chế Âu Dương Vô Quá. – Nói rồi, Vu Hoàn Chi ngừng lại, trầm giọng bảo – Sương, nàng từng đấu với nàng ta, nàng thấy thế nào?

Nam Sương ngây ra một lúc lâu mới ngẩng mặt lên nói:

– Lúc đó tôi đã không phải đối thủ của nàng ta rồi.

Cát Đồng Dao này chẳng phải ai khác, chính là Trữ Khinh Yến đã đấu với Nam Sương ở các Vạn Hồng lúc bấy giờ.

Trữ Khinh Yến là bà ba của Âu Dương Nhạc, bề ngoài nhu nhược, trong tối thì võ công của nàng ta rất khó lường. Mùa đông năm ngoái, Vu Hoàn Chi dẫn Nam Sương đến các Vạn Hồng cướp quyết Thần Sát đã nhìn ra sự kì quặc của Trữ Khinh Yến.

Bề ngoài Trữ Khinh Yến giả vờ câu thông với Âu Dương Vô Quá nhưng trong tối, nàng ta là nội gián mà kẻ khác cài vào bên cạnh Âu Dương Vô Quá.

Trước đại hội võ lâm, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đã vẽ quan hệ giữa mấy nhân vật quan trọng do bảy thức Mộ Tuyết dẫn tới trong một năm qua. Một là Âu Dương Vô Quá và đám Sư Nhai, mục đích của đám người này rất rõ ràng, không mấy tài giỏi nên vẫn chưa đủ để sợ hãi; còn mấy người khác chính là thế lực ẩn núp trên giang hồ luôn ngáng chân trang Lưu Vân.

Đỗ Niên Niên mượn kế lẻn vào trang Lưu Vân, Trữ Khinh Yến hay chính là Cát Đồng Dao mang hai thân phận, cùng với người áo đen đả thương Đỗ Niên Niên để thăm dò quan hệ giữa phổ Chuyển Nguyệt và khúc Kinh Loan.

Thế nhưng rốt cuộc ba người này đang làm việc cho ai thì vẫn chưa biết được.

Tất cả manh mối đểu bị cắt ở đây, như đá chìm đáy biển, không có dấu vết.

Thấy chiêu thức của Cát Đồng Dao trên đài quyết thắng lúc này, Vu Hoàn Chi như ngộ ra điều gì, y khẽ gọi:

– Thiếu chủ.

Tay Mục Diễn Phong dừng lại, tập trung lắng nghe.

– Anh còn nhớ mấy bữa trước tôi phái người ẩn núp trong trấn Vân Thượng, thăm dò được hành tung của một đám người giang hồ khả nghi không?

Mục Diễn Phong nghe vậy, trong lòng chợt căng thẳng, lát sau trả lời:

– Sao thế?

– Có lẽ… – Vu Hoàn Chi sững lại – Thất sách rồi.

Roi dài trên đài quyết thắng chấn động không trung, quất trúng bụng Âu Dương Vô Quá. Âu Dương Vô Quá kêu lên một tiếng đau đớn, chân đạp đất bay lùi lại, bóng người lóe lên trên không, thình lình xuất hiện ở một bên khác.

Mục Diễn Phong ngơ ngẩn:

– Đây là…

Đây là thức thứ hai Lạc Tuyết Vô Thanh trong bảy thức Mộ Tuyết mà Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phòng từng dùng lúc tỉ võ. Nhưng thiếu chủ Mục, ma đầu Vu biết chiêu này chẳng có gì lạ. Tỷ thí đến nay, Âu Dương Vô Quá vẫn là không muốn người khác biết chuyện mình tu bảy thức Một Tuyết. Mà giờ khắc này ở trên đài, Cát Đồng Dao lại ép Mục Diễn Phong phải dùng Lạc Tuyết Vô Thanh, làm lộ bí mật.

Tay Mục Diễn Phong chợt nắm chặt ở góc bàn, hắn thấp giọng nói:

– Tôi hiểu rồi. – Ngừng một chút, hắn lại bảo – Yên lặng theo dõi kỳ biến.

– Mùa đông tôi với Sương ở các Vạn Hồng, tình cờ vào một phòng sách. – Vu Hoàn Chi kể lại – Chỗ vách tường phòng sách bày bình sứ đồ ngọc, lạnh lẽo thấu xương. Mặc dù ngọc thạch vốn tính lạnh nhưng lạnh như băng thì thật kỳ quặc. Tôi bận lòng chuyện này nên khi về đã lấy tập tranh ảnh tư liệu của ba viện trong các Vạn Hồng ra xem.

Vu Hoàn Chi cụp mắt, rót chén trà nóng hổi vào cái chén không trong tay.

– Bên cạnh phòng sách đó là một mảnh trống, bây giờ nghĩ lại, chắc là phòng băng. Sát một phòng băng nên tất nhiên đồ ngọc sẽ lạnh.

Nghe Vu Hoàn Chi nói xong, lòng Mục Diễn Phong cũng lạnh theo.

Hắn vẫn biết đại hội võ lâm sẽ xảy ra chuyện, vì vậy trước đó đã bắt đầu đề phòng nhiều hơn.

Vài ngày trước, họ đã phái người thăm dò đá người có hành tung bí hiểm trong trấn Vân Thượng, để không đánh rắn động cỏ nên Vu Hoàn Chi đã sắp xếp những người này dưới chân núi.

Từ khi đại hội võ lâm bắt đầu đến nay, đám người kia bày binh bố trận, dự định sẽ đến đỉnh núi Thiên Bình vào hôm cuối cùng quyết định thắng bại.

Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi từng nghĩ, rất có thể đám người kia là để tung hỏa mù, nhưng những ngày này, họ chưa tra ra được điểm gì kì lạ của những người tỉ võ ở đỉnh núi Thiên Bình nên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lúc đầu, thế lực trên giang hồ mà Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong vẫn chưa dò ra chính là người biết bảy thức Mộ Tuyết. Còn hôm nay, Cát Đồng Dao, hay còn gọi là Trữ Khinh Yến, âm thầm lấy bảy thức Mộ Tuyết đẩy Âu Dương Vô Quá tới mức không chống đỡ nổi đã chứng minh nàng ta chính là người bên trong nguồn thế lực kia, cũng chứng minh đám người giang hồ dưới chân núi đúng là hỏa mù, dù Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đề phòng thế nào cũng không ngăn được đám người kia lên núi.

Mục Diễn Phong vừa nói “yên lặng theo dõi kỳ biến” là quyết định án binh bất động, dù sao người biết bảy thức Mộ Tuyết quá ít, nếu đã có đầu mối thì hợp lực mọi người trong võ lâm là có thể tiêu diệt được.

Nhưng xem ra sự việc hôm nay không đơn giản như đã nghĩ.

Vu Hoàn Chi nói “thất sách”, thật ra không phải “thất sách” thật, chỉ là y cho rằng: hổ dữ còn không ăn thịt con.

– Phòng sách đó là của Âu Dương Nhạc. – Vu Hoàn Chi nói – Vì vậy phòng băng đó cũng để chú anh, Âu Dương Nhạc sử dụng.

Đồng tử Mục Diễn Phong co lại, lãnh đạm nói:

– Chú cả đời ở ẩn trong các Vạn Hồng, chỉ ra ngoài hai lần, một lần là đến phái Thiên Thủy, cầu hôn vì Âu Dương Hi, một lần chính là đại hội võ lâm lần này.

– Ông ta đến phái Thiên Thủy cầu hôn, đồn rằng là vì gương nước. Thiếu chủ còn nhớ gương nước khắc chế cái gì không?

– Phù Hóa Hỏa? – Mục Diễn Phong giật mình.

– Không sai, phù Hóa Hỏa. – Vu Hoàn Chi đáp – Phù Hóa Hỏa là pháp bảo có thể giúp người ta vượt qua hai tầng băng hỏa của bảy thức Mộ Tuyết nhưng uy lực của phù Hóa Hỏa rất mạnh, cũng dễ phản phệ. Người bị phản phệ phải quanh năm ở trong phòng băng, hoặc là có gương nước trung hoà lực lượng.

Nói đến đây, ý của Vu Hoàn Chi đã quá rõ ràng rồi.

Sở dĩ cả đời Âu Dương Nhạc chưa từng bước ra khỏi các Vạn Hồng là vì lúc ông ta tu luyện bảy thức Mộ Tuyết đã mượn lực phù Hóa Hỏa dẫn đến phản phệ, cần ở lại trong phòng băng nhiều năm.

Nếu tất cả thực sự là do Âu Dương Nhạc gây nên thì việc này đã rơi vào đường cùng rồi.

Vu Hoàn Chi luôn cho rằng người trong các Vạn Hồng đều nghe lệnh Âu Dương Vô Quá, nào ngờ Âu Dương Nhạc đúng là chưởng môn thực thụ.

Giờ khắc này, Cát Đồng Dao đã đẩy Âu Dương Vô Quá vào đường cùng, làm cả võ lâm đều biết hắn ta học trộm võ công chính là muốn hắn ta bị cô lập.

E rằng trụ cột phía sau khi thành lập cung Mộ Tuyết mới trước đây không phải Âu Dương Vô Quá mà là cha hắn ta, Âu Dương Nhạc.

Cung Mộ Tuyết mới cộng thêm các Vạn Hồng, thế lực khổng lồ, dù mọi người trong võ lâm hợp lực cũng phải lưỡng bại câu thương.

Gió nơi chân trời vẫn man mác, song lòng Vu Hoàn Chi không thả lỏng được nữa.

Y ngước mắt nhìn về góc của các Vạn Hồng, Âu Dương Nhạc ngồi bên trong, vẻ mặt bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ. Mà chính người này lại đẩy con trai ruột của mình ở trên đài vào bước đường cùng.

Thu năm ngoái, Nam Cửu Dương đã gả Nam Sương vào các Vạn Hồng nhờ gương nước.

Mưu trong mưu, kế trong kế. Lấy gương nước dụ Âu Dương Vô Quá, từ đầu đến cuối chỉ là một cái biển hiệu, một cái lá chắn. Còn người thật sự nghịch cái lá chắn này một cách khoái trá lại là Âu Dương Nhạc, cha Âu Dương Vô Quá.

Người võ lâm xung quanh giận dữ nhao nhao mắng mỏ Âu Dương Vô Quá, lúc người giang hồ lí luận võ công vì chính nghĩa, vì tôn nghiêm, Âu Dương Nhạc lại lén nở nụ cười.

Việc đời biến hóa rất nhanh. Vu Hoàn Chi đột nhiên nhận ra: thì ra trên đời có rất nhiều chuyện không chịu nổi một gợn sóng, thì ra có rất nhiều việc chúng ta cho là có thể nắm trong tay có thể xoay chuyển càn khôn, long trời lở đất chỉ trong phút chốc.

Không thể đợi thêm một khắc nào nữa.

Nếu Cát Đồng Dao đã đẩy Âu Dương Vô Quá vào đường cùng, nếu mình đã nhìn ra âm mưu của Âu Dương Nhạc thì Âu Dương Nhạc sẽ không cho mình thời gian thong dong ứng phó.

– Thiếu chủ. – Vu Hoàn Chi đứng phắt dậy, gật đầu với Giang Lam Sinh đang nhìn mình một cách kinh ngạc ở phía đông – Anh bảo vệ Sương và cô nương Mãn Y đi đi.

Trên mặt Mục Diễn Phong là biểu cảm ngạc nhiên, hắn ngoảnh lại thấy Giang Lam Sinh đã đi tới bên này, còn Âu Dương Nhạc lại vòng ra sau lều che nắng.

Trên dưới đài quyết thắng đã khá rồi loạn, nhưng cục diện vẫn chưa mất khống chế.

– Đi. – Vu Hoàn Chi lại nói nhỏ một tiếng thật kiên quyết.

Hoa đào Nam nghe vậy cũng không khỏi ngây ra, nàng kéo tay áo Vu Hoàn Chi, hỏi:

– Quả thực đã xảy ra chuyện rồi ư?

Tiếng Nam Sương rất êm tai, mặc dù không trong trẻo bằng Tiêu Mãn Y nhưng bất kể lúc nào cũng đầy vẻ vui mừng, luôn làm lòng người ta trở nên ấm áp.

Mục Diễn Phong cũng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Vu Hoàn Chi:

– Cậu đi đi, tôi ở lại. Tôi chặn giúp hai người.

Bên ngoài hơi ồn ào, mỗi bang phái đều đang bàn tán sôi nổi, không ai chú ý tới dưới lều che nắng của trang Lưu Vân mưa gió sắp tới.

– Diễn Phong, hai người làm sao thế? – Tiêu Mãn Y cũng đứng dậy hỏi.

Mục Diễn Phong lại nói:

– Ngày đó cậu nói nhận tôi làm anh, hôm nay nghe anh một câu thì đã sao? – Hắn bình tĩnh nhìn Vu Hoàn Chi – Huống hồ nơi đây nhiều người như vậy, nếu tôi đi rồi thì ai sẽ bảo vệ?

– À. – Vu Hoàn Chi chợt cười khẩy – Tới lúc này rồi, lo tính mạng người khác làm gì?

Y dừng một lát rồi nói tiếp:

– Làm hết sức là được rồi. Anh là thiếu chủ, tương lai sẽ lên chức minh chủ, phải bảo vệ mình trước. – Trong lúc nói, Vu Hoàn Chi đã kéo tay Nam Sương, đẩy nàng đến bên cạnh Mục Diễn Phong – Nàng ấy là Sương của tôi, cũng là em của anh.

Vừa dứt lời, Vu Hoàn Chi đã tung người lao về hướng đài quyết thắng.

– Ôi, hai người… – Giang Lam Sinh mới đi tới trước lểu che nắng của trang Lưu Vân, hắn ta nhíu mày nhìn bóng dáng hối hả của Vu Hoàn Chi, giơ quạt chỉ họ một cái.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng nổ bùm xé rách không trung, bụi bay mù trời.