Một Mối Lương Duyên

Chương 11: Ta yêu chàng...



Lời đó vừa hay lại bị Sở Thiên Minh nghe được. Y nhíu mày nhìn nàng, lại nghe không hiểu nàng đang nói gì. Gì mà cửu biệt phân ly, chẳng hẹn ngày tái ngộ... Toàn mấy lời chẳng đâu ra đâu.

Đi tới trước mặt cô, y nhỏ giọng hỏi.

"Cô đang nói nhảm cái gì vậy?"

Lâm Thanh An bị giọng nói của y làm cho giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt của y.

"Cha... Không phải chàng đã đi rồi sao?"

"Sao vậy? Sợ ta nghe thấy chuyện gì sao?"

"Không! Không có. Ta... Ta còn có việc đi trước, cáo từ."

Nói rồi, nàng liền vội vã chạy đi.

Sở Thiên Minh nhìn theo bóng lưng nàng, tự dưng lại thấy rất buồn cười. Trên gương mặt lạnh lùng kia hiện lên một nụ cười. Tô Nhiễm Thanh nhìn thấy, nàng ấy dường như đã hiểu được vài chuyện.

"Sở ca ca! Cha của ta đang đợi huynh."

"Được! Đi thôi!"

Sở Thiên Minh cùng Tô Nhiễm Thanh rời đi. Ở phía xa xa, Lâm Thanh An lặng lẽ nhìn theo bóng y, đôi mắt xinh đẹp lại thấm đượm một nỗi buồn.

Nhớ lại bức mật thư ban sáng, nàng liền đi tới địa điểm mà kẻ kia đã chỉ định. Không nằm ngoài dự đoán của nàng, người gửi đến chính là Tần Khởi Hoành.

"Tần bang chủ! Ngài lại hẹn ta tới đây chẳng hay là lại muốn giở trò gì?"

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại mang nặng tính mỉa. Tần Khởi Hoành nghe thấy liền biểu lộ sắc mặt không vui. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt toàn sát khí.



"Chẳng phải trong thư ta đã nói rất rõ rồi sao? Là vì chuyện của Sở Thiên Minh."

"Được rồi! Không dài dòng nữa. Nói đi, chuyện gì liên quan đến chàng ấy?"

"Nếu như cô muốn biết thì đi theo ta."

Tần Khởi Hoành xoay người đi. Lâm Thanh An nhìn theo bước chân hắn, chần chừ một lúc rồi cũng đi theo phía sau. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Sở Thiên Minh thì nàng tuyệt đối không xem nhẹ. Bởi vì... lí do nàng đến thế giới này là vì bảo vệ cho Sở Thiên Minh.

Tần Khởi Hoành đưa nàng đi đến một tửu lâu ở trong Tiêu Giao thành. Lâm Thanh An bắt đầu có chút lo lắng, hắn đưa nàng đến đây để làm gì vậy, không phải là lại muốn...

"Ngươi đưa ta tới đây làm gì?"

"Dĩ nhiên là để tiết lộ những chuyện bí mật. Nếu cô không muốn biết thì có thể quay lại."

Nàng không trả lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn đầy hoài nghi. Tần Khởi Hoành nhếch môi cười, hắn để nàng đứng đó, một mình đi vào bên trong. Đắn đo một lúc, nàng vẫn là đi theo hắn. Đã phóng lao thì nhất định phải theo lao.

Theo hắn đến một căn phòng ở lầu trên, Lâm Uyển Nhi đã đợi sẵn ở đó. Vừa nhìn thấy nàng, ả ta đã vội vàng lên tiếng.

"Muội muội! Muội đến rồi?"

"Lâm Uyển Nhi?"

"Nào! Tới đây, ngồi xuống trước đã."

Lâm Uyển Nhi đứng lên, kéo tay nàng ngồi xuống. Thanh An nhìn nụ cười trên môi nàng ta, càng nhìn càng thêm chán ghét.

[ Diễn xuất tốt như vậy, chẳng trách Sở Thiên Minh lại bị cô lừa. Để ta xem, các người muốn giở trò gì.]

"Tỷ tỷ! Tỷ cũng ở đây sao?"

Lâm Uyển Nhi mỉm cười, nhìn nụ cười giả tạo của ả, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng vì cái bí mật đó, nàng nhất định phải nhịn.

"Muội muội! Ta nhờ Khởi Hoành đưa muội đến đây là vì lo cho an nguy của muội."

"An nguy của ta?"

"Đúng vậy! Muội có biết, Sở Thiên Minh là người như thế nào không?"

"Thế nào? Tỷ tỷ, tỷ nói cho ta nghe thử đi."

"Được! Chúng ta cạn một ly đã."

Thanh An nhìn ly rượu trên bàn, nàng vẫn chưa dám động. Lâm Uyển Nhi đương nhiên nhìn ra được, nàng đang sợ điều gì. Ả vội cười cười mà giải thích.

"Đừng sợ! Ta không hại muội đâu. Nào, để ta nâng ly trước."



Ả nâng ly lên, một hơi uống cạn. Nàng nhìn ả ta thật lâu rồi mới cầm ly lên uống.

Đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, nàng hỏi.

"Bây giờ tỷ nói được chưa?"

"Muội muội! Muội hãy tránh xa hắn ra, nếu không muội sẽ hối hận..."

Nàng im lặng chăm chú nghe ả nói. Càng nghe lại càng thêm tức giận.

"An nhi! Muội nghe lời tỷ đi, hắn không phải là người tốt đâu. Sở Thiên Minh hắn là một tên ngụy quân tử..."

Choang...

Lâm Thanh An tức giận, nàng đứng lên cầm ly rượu trước mặt đập mạnh xuống sàn. Chỉ tay vào mặt ả, nàng tức giận gằn lên từng chữ.

"Lâm Uyển Nhi! Cô đừng có ngậm máu phun người. Ta thấy, các người mới là ngụy quân tử."

Lâm Uyển Nhi đứng lên, ả đưa mắt nhìn Tần Khởi Hoành rồi nói với nàng.

"Ta đã nói hết lời mà muội không nghe thì ta cũng không thể làm gì khác. Muội có thể đi rồi."

Thanh An lườm hai người họ một cái rồi liền bỏ đi. Lâm Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng nàng rồi hỏi.

"Cách này có được không?"

"Yên tâm! Thứ mà cô ta uống là loại thuốc cực mạnh."

"Lỡ như Sở Thiên Minh hắn..."

"Nếu hắn không động thì ả ta sẽ bị dày vò đến chết."

Trời đã bắt đầu khuya, gió thổi mỗi lúc một lạnh hơn. Thanh An trên đường trở về, nàng cảm thấy cơ thể mình cực kỳ khó chịu. Hình như là có cảm giác nóng, đầu lại có chút đau.

Loạng choạng đi trên con đường vắng, nàng cuối cùng cũng về tới phủ của Sở Thiên Minh. Giờ này, tất cả mọi người đều đã yên giấc, chỉ còn mỗi mình nàng là vẫn còn lang thang ở đây. Đầu có chút say, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng. Tiến tới một căn phòng, nàng đẩy cửa đi vào.

"Ai!"

Sở Thiên Minh đang ngâm mình trong nước thảo dược, nghe thấy tiếng mở cửa liền lớn tiếng hỏi. Kết quả y nhìn thấy, Lâm Thanh An loạng choạng đi vào.

"Cô sao lại vào đây? Cút ra ngoài!"

"Sở Thiên Minh..."



Mặc kệ cho y đang tức giận, nàng vẫn đi vào. Lúc này đây, y mới nhìn thấy, nàng có gì đó rất lạ. Cả gương mặt đều ửng đỏ, đôi mắt cũng có chút mơ màng. Hình như...

Đưa tay ra bắt lấy cổ tay cô, y gằn giọng hỏi.

"Cô đã đi đâu?"

"Ta... Đi gặp Lâm Uyển Nhi và Tần Khởi Hoành."

"Bọn chúng đã làm gì cô?"

"Không làm gì... Chỉ mời ta một ly rượu. Sở Thiên Minh... Ả nói chàng là ngụy quân tử."

"Vậy sao? Nếu cô đã biết ta là ngụy quân tử, tại sao còn trở về đây? Chẳng lẽ cô không sợ sao?"

"Không... Ta không tin! Ta biết chàng không phải là người như ả nói. Sở Thiên Minh... Ta nóng..."

Không cần nàng nói, y cũng đã cảm nhận được nhiệt độ trên cổ tay nàng. Dựa theo tình hình này thì chắc chắn là nàng đã uống phải thứ đó... xuân dược.

"Sở Thiên Minh... Tay chàng thật lạnh."

"Cô tỉnh táo lại cho ta, lập tức cút ra ngoài."

"Ưm... Không... Ta rất nóng."

Vừa dứt lời, nàng nhảy vào bồn nước thảo dược của y. Còn chưa kịp phản ứng, y đã bị nàng ôm chặt lấy, đôi môi đỏ hồng hôn lên môi y...

Nhẹ tay đẩy nàng ra, y im lặng nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng mà không biết phải nói gì. Thanh An mơ mơ màng màng đưa tay lên chạm vào gương mặt anh tuấn ấy. Nàng mỉm cười, giọng nói lúc này lại có chút mê người.

"Ta yêu chàng..."