Lâm Thanh An đứng bên ô cửa sổ, đôi mắt suy tư nhìn lên bầu trời lấp lánh sao. Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh Sở Thiên Minh bị đám người kia mắng là đại ma đầu mà trong lòng cô lại xót xa. Lần này đến đây, bằng mọi giá cô nhất định phải thay đổi kết cục.
Bên ngoài cửa sổ, ở trong hoa viên, Sở Thiên Minh đang chăm chú luyện kiếm. Lâm Thanh An nhẹ nhàng đi về phía y, đôi mắt dịu dàng nhìn từng đường nét trên gương mặt lạnh lùng ấy.
"Sở Thiên Minh, nếu như có thể ta thật sự hy vọng chàng chưa từng quen biết Lâm Uyển Nhi. Như vậy thì chàng sẽ mãi mãi là một Sở Thiên Minh hào hoa phong nhã, anh tuấn dịu dàng."
Một vệt sáng loé lên, mũi kiếm của Sở Thiên Minh nhằm vào hướng cô đang đứng mà lao tới. Lâm Thanh An bị doạ cho giật mình, cô hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất.
Ngẩng mặt lên nhìn y, cô tức giận nói.
"Sở Thiên Minh chàng đang làm gì vậy hả?"
Y không trả lời, đôi mắt ẩn chứa một tia phức tạp nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt. Lâm Thanh An thấy y không trả lời, cô liền dùng sức muốn tự mình đứng dậy. Chỉ là không ngờ lại động đến vết thương khiến nó rỉ máu.
"Ưm..."
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, y ngồi xổm xuống, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Nói đi! Ai sai cô đến đây? Là Lâm Uyển Nhi hay là Tần Khởi Hoành?"
"Chàng...Aaaa. Đau quá."
Lâm Thanh An khổ sở đặt tay lên vết thương. Sở Thiên Minh im lặng nhìn cô một lúc, đôi mắt lạnh lùng cuối cùng cũng có một tia ấm áp.
"Không sao chứ?"
" Hay chàng thử để ta đâm chàng một nhát xem thử có đau không!"
"Cũng cứng miệng lắm."
"Hừm!!"
"Đứng dậy, ta đưa cô về phòng."
"Không đứng được!"
"Vậy thì cô cứ ngồi ở đây đi."
"Sở Thiên Minh! Hức... Ta vì chàng nên mới bị thương... Hức hức... chàng, chàng vậy mà lại bỏ mặc ta. Chàng đúng là không có lương tâm mà... hức..."
Sở Thiên Minh nhìn cô khóc lóc mà trong lòng không khỏi tức giận. Dám giở trò này với y, Lâm Thanh An cô là chê mình sống đủ lâu rồi sao?
"Sở Thiên Minh... hức hức..."
"Cô câm miệng cho ta. Cô muốn thế nào đây?"
"Ta muốn chàng cõng ta."
"Cô..."
"Hức hức... chàng lại hung dữ với ta... hức..."
"Đủ rồi! Cô mà còn khóc thêm tiếng nào nữa thì đừng có trách ta."
Lâm Thanh An đưa gương mặt ủy khuất lên nhìn y. Cô cắn chặt môi, dùng một tay chống xuống đất,. muốn mượn lực cánh tay để đứng dậy. Chỉ là cô còn chưa làm gì thì đã có một cánh tay đưa ra ôm lấy eo nhỏ rồi bế bổng cô lên khỏi mặt đất.
Sở Thiên Minh mặt không đổi sắc mà lên tiếng nói với cô.
"Ta nể tình cô vì cứu ta mới bị thương cho nên ta không chấp nhặt cô. Cô cũng đừng có suy nghĩ gì khác."
"Ai có suy nghĩ khác chứ? Hử!!!"
Cô bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng đôi mắt của cô lại không biết nói dối. Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, khoé môi không nhịn được mà lộ ra một nụ cười.
[Hoá ra cảm giác được người trong lòng ôm chính là như vậy. Thật hạnh phúc.]
"Sở Nhi! Cô ấy là ai, tại sao lại đến được đây?"
"Tỷ tỷ à! Tỷ hỏi muội thì muội hỏi ai đây?"
"Cô ấy là người của thế giới song song với thế giới này. Làm cách nào lại có thể..."
Dung Hoa im lặng, đôi mắt chăm chú nhìn về phía Lâm Thanh An.
Dung Hoa và Sở Nhi là chủ nhân của không gian chủ thần, nơi quản lý trật tự của không gian và thời gian. Tất cả những người dù ở trong bất kỳ một thế giới nào, muốn du hành hoặc xuyên qua thời không đều phải kí một bản khế ước với Dung Hoa thì có thể xuyên qua thế giới khác. Vậy nhưng Trần Tuệ Linh lại làm cách nào mà có thể tùy ý xuyên qua thời không một cách dễ dàng như vậy?
"Tỷ tỷ! Tỷ có nghĩ tới..."
"Cũng không phải là không có khả năng đó. Nếu như cô ấy vì Sở Thiên Minh mà tới vậy thì chi bằng ta cho cô ấy một cơ hội, xem thử cô ấy có thể gây ra sóng gió gì để thay đổi kết cục của Sở Thiên Minh."
Dung Hoa đưa tay lên, một chùm tia sáng xuất hiện. Cảnh vật xung quanh bỗng dưng quay nhanh đến chóng mặt. Chớp mắt một cái liền quay về bảy ngày trước khi bi kịch xảy ra.
"Tỷ tỷ! Bảy ngày trước... hình như hai người họ chưa hề gặp nhau."
"Yên tâm! Ta đã giữ lại một đoạn kí ức khi Lâm Thanh An cứu hắn. Hắn sẽ vẫn nhớ cô ấy."
"Ưm... Hồi hộp ghê, không biết Trần Tuệ Linh này sẽ gây ra được chuyện động trời gì đây."
Dung Hoa đưa tay chỉ vào đầu Sở Nhi. Ánh mắt nheo lại tỏ ý cảnh cáo.
"Sở Nhi! Ta cảnh cáo muội, tốt nhất là không được giở trò sau lưng ta."
"Ây da... Muội có làm gì đâu mà."
"Được rồi! Đi thôi."
Hai người xoay một vòng liền biến mất. Mọi chuyện lại lần nữa quay về thời điểm bắt đầu...
Sở Thiên Minh đưa Lâm Thanh An về phòng, đặt cô xuống giường y quay người bước đi.
"Sở Thiên Minh..."
Nghe tiếng cô gọi, y liền dừng bước. Giọng nói lạnh lùng trả lời cô.
"Lại có chuyện gì?"
"Ta... Ta không quen ngủ ở chỗ lạ. Chàng... Chàng ở lại với ta một đêm được không?"
Y xoay người, đôi mắt phức tạp nhìn nữ nhân trước mặt. Môi mỏng khẽ cười, y lạnh nhạt hỏi:
"Nam nữ thọ thọ bất thân. Lâm nhị tiểu thư muốn ta ở lại đây chẳng hay là có ý gì?"
"Ý... Ý... Ta thì có thể có ý gì chứ? Chẳng qua là... ta... ta không cần nữa,. chàng đi đi."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, y lại thấy buồn cười. Xoay người bước ra khỏi phòng, y cuối cùng vẫn để lại một câu.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, ta ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi ta."
"Được! Đa tạ!"
[Ta còn tưởng là nhân tính của chàng bị Lâm Uyển Nhi đánh rớt hết rồi chứ. Xem ra vẫn còn may nha.]
Lâm Thanh An nằm trên giường, xoay mặt nhìn ra cửa sổ. Trên bậc thềm, Sở Thiên Minh ngồi đó, dáng vẻ phong lưu, khí thế tao nhã.
"Sở Thiên Minh! Nếu như có thể ta thật hy vọng bản thân đến bên cạnh chàng sớm hơn một chút."