Một Mối Lương Duyên

Chương 38



Một tháng sau…

Sở Thiên Minh rất nhanh đã có thể thích nghi với cuộc sống ở thế giới hiện đại này. Từ ngày anh thay đổi diện mạo, xung quanh liền xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ vây lấy anh. Phải nói là anh có số đào hoa, hay nên nói là anh quá đẹp trai nên mới được nhiều người ưa thích.

Buổi chiều hôm đó, anh đến trường đón cô tan học. Tuệ Linh vừa bước chân ra đến cổng thì đã nhìn thấy một đám nữ sinh chen chúc vây lấy anh. Chẳng hiểu tại sao trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó chịu. Cô cứ thế mà đứng đó, ánh mắt nhìn anh có pha lẫn một chút tức giận.

Qua kẽ hở của cái “vòng tròn” ấy, Sở Thiên Minh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô. Đôi môi mỏng kéo ra một đường cong đẹp đẽ, trái tim của mấy cô nữ sinh đó đều rơi xuống đất hết cả rồi.

“Xin lỗi! Cho qua.”

Lạnh nhạt nói một câu với đám nữ sinh đó, anh lách ngủ thoát khỏi cái vòng vây kia rồi bước về phía cô. Lúc đó, Tuệ Linh nhìn thấy, trong đôi mắt háo sắc của đám nữ sinh ấy, rõ ràng là có ghen tị.

“Tiểu Linh! Em ra lâu chưa?”

“Đủ lâu để thấy anh được bọn họ yêu thích như thế nào.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhìn với biểu cảm không được vui cho lắm. Sở Thiên Minh im lặng, đôi mắt dịu dàng quan sát biểu cảm của cô. Môi mỏng khẽ cười, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.

“Ghen hả?”

Giống như kẻ trộm bị người ta bắt gặp, Tuệ Linh lập tức đỏ hết cả mặt lên. Cô chớp chớp mắt rồi cố gắng tự bào chữa cho mình.

“Ghen… Ghen gì chứ? Tránh ra đi.”

“Hừm… Biểu cảm đó… không ghen thật sao?”



“Tất nhiên!”

“Ừm… Vậy em tự mình về đi. Lúc nãy bọn họ muốn mời anh đi uống nước.”

“Anh dám đi thử xem.”

Tuệ Linh trừng mắt nhìn anh. Sở Thiên Minh nhìn thấy bộ dạng đó của cô, trong lòng liền cảm thấy rất vui vẻ.

“Đương nhiên là không dám.”

“Hừm… đồ điên.”

“Được rồi! Đừng tức giận nữa, về nhà thôi.”

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô. Trước sự ghen tị của đám nữ sinh kia, anh nắm chặt tay cô rồi cứ thế mà rời khỏi đó. Tuệ Linh im lặng nhìn anh, đôi môi nhỏ giấu đi nụ cười e thẹn. Người đàn ông này thật tốt. Giá như…

Nghĩ đến điều gì đó, cô khẽ cụp mắt xuống, giấu đi những biểu cảm bên trong. Người ta nói, thứ gì của mình thì sẽ là của mình. Nếu đã không là của mình thì có tranh giành cũng là vô ích mà thôi.

Anh đã có người trong lòng, cô lại chẳng phải là cô gái đó. Vậy nên… cô không thể có suy nghĩ khác, suy nghĩ tranh đoạt đồ thuộc về người ta.

Về đến nhà, Tuệ Linh cất hết đồ vào phòng. Chọn cho mình một bộ quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh chảy trên cơ thể khiến cô cảm thấy có chút thoải mái. Trong đầu lại xuất hiện gương mặt của ai đó với nụ cười ấm áp và đôi mắt dịu dàng. Cô khẽ mỉm cười, nghẹn ngào tự nhủ với bản thân mình rằng.

“Anh đến đây là vì muốn tìm người con gái mà anh yêu. Trần Tuệ Linh, mày không phải là cô ấy… mày cũng không thể cướp đi thứ không thuộc về mày được.”

Mấy ngày qua sống cùng nhau, từng cử chỉ và hành động của anh đối với cô quá đỗi dịu dàng. Nhiều lúc, cô còn nghĩ, anh đến đây là để ở bên cạnh mình. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Cô không thể phủ nhận, càng không thể lừa mình dối người.

Với tay tắt vòi nước, cô khẽ thở dài một hơi. Tình cảm chính là điều khó nói nhất trên đời, cô không thể tự ngăn bản thân mình được. Hơn nữa, cô vẫn luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc đối với anh.

Lau khô nước trên người, cô thay quần áo rồi bước ra ngoài. Sở Thiên Minh loay hoay trong bếp, anh đã dọn sẵn thức ăn để chờ cô.

“Ra đây! Ăn cơm đi.”

“Vẫn chưa đói. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Ừm!”

Tuệ Linh nhìn anh một lúc rồi xoay người đi lên tầng. Sở Thiên Minh đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô mà trong lòng lại có chút đau.

“Phải đến lúc nào… em mới nhận ra anh?”

Cả căn nhà đang mở sáng đèn bỗng nhiên chớp mắt một cái lại trở nên tối mịt. Tuệ Linh đứng trên bậc thang không dám nhút nhích, cô sợ tối…

“Sở Thiên Minh… Sở Thiên Minh… anh đang ở đâu vậy?”

Nghe tiếng cô gọi anh vội vàng lên tiếng trả lời.

“Anh ở đây! Em đứng yên đó, đừng sợ.”

“Anh nhanh tới đây đi… Tôi… Tôi sợ lắm…”

Trong bóng tối mù mịt, Tuệ Linh ngồi trên bậc cầu thang, cơ thể nhỉ nhắn khẽ run lên. Cô sợ… Thật sự rất sợ…

Ở bên dưới tầng xuất hiện ánh sáng. Sở Thiên Minh lấy điện thoại trong túi ra rồi bật đèn lên. Cũng nhờ vào đó mà anh dễ dàng đi về phía cô.

Nhìn thấy anh cùng với chút ánh sáng đó, cô cũng thấy yên tâm hơn.

Sở Thiên Minh đi đến bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy.

“Đi thôi! Anh đưa em về phòng.”

“Ừm!”

Cảm giác có người bảo vệ, thật tốt.

Đưa cô vào trong phòng ngủ, anh đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Vừa xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn anh.

“Sao vậy?”

“Sở Thiên Minh… Đừng tốt với tôi như vậy nữa. Nếu không… tôi sẽ không kiềm lòng được mất.”

“Không kiềm lòng được… Là như thế nào?”

“Là… Chính là tôi sẽ động lòng đó.”

“Vậy thì sao?”

,“Vậy thì… tôi sẽ có lỗi với cô ấy, có lỗi với Lâm Thanh An.”

Sở Thiên Minh im lặng, đôi mắt u sầu nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Bước về phía cô, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình. Vòng tay của anh siết chặt, như thế muốn mang cô hoà vào trong cơ thể của mình vậy.

“Tại sao tới bây giờ em vẫn không chịu hiểu, Lâm Thanh An là em, Trần Tuệ Linh cũng là em. Từ trước đến nay, người anh yêu cũng chỉ có một mình em thôi mà.”

“Không phải… Em không phải là cô ấy. Em…”

Chưa nói hết câu, môi nhỏ đã bị anh hôn xuống. Nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại mang theo cả sự tức giận. Tuệ Linh nhìn anh, để mặc cho anh hôn mình như thế. Cô khẽ nhắm mắt, hai giọt nước ấm nóng chảy ra, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Nụ hôn của anh đột ngột dừng lại. Rời khỏi môi cô, anh đau lòng nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy. Bàn tay to lớn đưa lên lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng nói.

“Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng.”

“Anh đau lòng vì em hay đau lòng vì cô ấy?”

“Là vì em nên mới đau lòng.”

Hai bàn tay cô siết chặt lấy vạt áo anh. Đôi mắt ngấn lệ cứ nhìn anh thật lâu. Nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, cô nói trong nuớc mắt.

“Nếu sau này anh tìm được cô ấy, đừng quên em có được không?”