Một Mối Lương Duyên

Chương 5: Đau lòng cho cô



Câu nói thốt ra thành công chọc giận hắn ta rồi. Hắn không chút thương tiếc mà ban cho cô một cái tát trời giáng khiến cho dấu tay in hằn lên gương mặt trắng nõn kia trông thật chói mắt. Hắn tức giận đứng dậy, ra lệnh cho đám huynh đệ của mình.

"Các huynh đệ, mang cô ta đến nơi nào đó vắng vẻ, chúng ta vui vẻ một đêm".

Tiếp sau câu nói đó là một tràng cười lố lăng, kinh tởm khiến đầu óc cô trở nên tê dại. Lần này chắc cô không xong rồi.

Một tên trong bọn chúng vác cô lên vai, mang đi. Lâm Thanh An bị thương, đau đến mức không thể cử động được, toàn thân cô lúc này đều đã ê ẩm, đến cả việc kêu cứu cô cũng chẳng làm được.

Bọn chúng đưa cô đi sâu vào trong rừng, đến lúc không còn nghe thấy tiếng người trực đêm báo canh nữa,. chỉ còn lại tiếng lụp xụp dưới chân, tiếng gió đêm âm lãnh thổi đến, tiếng côn trùng rỉ rít trong đêm thì mới bỏ cô xuống.

"Sao rồi...? Lúc nãy còn cứng miệng lắm kia mà. Hahaha..."

Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, bàn tay thô bạo nắm tóc kéo cô ngước lên đối diện với ánh mắt dơ bẩn của chúng. Lâm Thanh An cắn chặt môi dưới, sự tức giận cùng tủi nhục cứ xen lẫn nhau mà xuất hiện. Nếu như đêm nay, nếu như đêm nay cô bị chúng vấy bẩn thì cô chẳng thà chết đi còn hơn.

Gã cầm đầu lật cô nằm ngửa, ánh mắt bẩn thỉu của hắn nhìn chăm chú từng bộ phận trên cơ thể cô. Hắn cúi người xuống, đôi tay thô bạo xé rách chiếc áo mỏng manh kia. Lâm Thanh An đưa tay lên che chắn đi phần nhạy cảm, đôi mắt nhắm nghiền bất lực, đôi môi nhỏ nhắn cứ thế bị cô cắn đến chảy máu.

"Ngoan...hầu hạ ông đây cho tốt, ông sẽ tha cho cô...hahaha".

Một tràng cười lố bịch vang lên trong đêm đen tĩnh lặng, trái tim Lâm Thanh An đau đớn vô cùng. Nhìn thấy sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt yêu kiều kia, cả đám người lại càng nôn nóng muốn vũ nhục cô.

Bàn tay to lớn thô ráp của tên cầm đầu đưa lên, vuốt ve bầu má hồng của cô, hắn vén vài sợi tóc đen dính trên gương mặt thanh tú kia, trong lòng liền nổi lên ham muốn kịch liệt. Bàn tay hắn lần xuống dưới, toang xé đi hết những lớp vải trên người cô thì đột nhiên...

Bụp...

Một tiếng vang lên giòn giã, hắn liền ngã nhào ra đất, sắc mặt đau đớn miệng thốt ra lời nói thô tục. Cả đám huynh đệ của hắn thấy thế liền hùng hổ xông đến muốn xử lý kẻ không biết điều kia thì...

Trong nháy mắt, đám người bọn chúng đã bị bắt hết. Gã cầm đầu chưa kịp phản ứng thì gương mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu. Hắn sợ hãi quỳ xuống dập đầu liên hồi trước người kia. Người này hắn ta không đắt tội nổi.

Người kia đứng đó, cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt hung tàng nhìn hắn, tên cầm đầu kia liền thầm than một tiếng, cái mạng nhỏ này của hắn... không xong rồi.



Sở Thiên Minh cởi áo choàng trên người mình ra, phủ lên thân thể đầy thương tích của Lâm Thanh An, ánh mắt y nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn kia, trong lòng liền giận dữ, đám người khốn kiếp này lại dám ức hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm như cô, thật không thể tha.

Sở Thiên Minh đỡ lấy cơ thể nhỏ bé kia, cánh tay rắn chắc ôm chặt cô vào lòng ngực ấm áp của mình, y cảm nhận được một dòng nước ấm nóng đang chảy tràn trong lòng ngực mình. Lâm Thanh An đang khóc.

"Đưa bọn chúng về phủ, dạy cho chúng biết thế nào là địa ngục trần gian".

Giọng nói âm lãnh thốt ra mang theo sự tức giận, sự căm phẫn và cả sự hung tàng đầy chết chóc. Đám thuộc hạ của y nhìn nhau, ánh mắt xẹt qua tia ngỡ ngàng đầy ngạc nhiên. Thành chủ của bọn họ, từ lúc nào lại trở thành như thế? Y đang đau lòng sao, đang tức giận sao? Không đâu, sao có thể chứ!

Cả Thiên an môn này ai mà không biết, Sở Thiên Minh chỉ yêu duy nhất một mình Lâm Uyển Nhi, y chỉ đau lòng cho duy nhất một mình cô ta, chỉ duy nhất là vị đại tiểu thư Lâm gia - Lâm Uyển Nhi kia thôi. Nhưng lúc nãy, người ở đây bị đám côn đồ này làm nhục chẳng phải là Lâm nhị tiểu thư - Lâm Thanh An sao?

Hay...Sở Thiên Minh đổi tính rồi...

Đám thuộc hạ nhanh chóng xua tan đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, dù cho y có yêu ai, có đối tốt với ai đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có tư cách để hỏi, không có tư cách để đánh giá và cả không có tư cách để xen vào. Nhiệm vụ của họ bây giờ là áp giải những tên vô lại này trở về, sau đó cho chúng cảm nhận cảm giác sống không bằng chết.

_________

Sở Thiên Minh đặt Lâm Thanh An xuống giường, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ có chút đau lòng. Cuối cùng là cô đã đắt tội ai mà lại khiến bản thân ra nông nỗi này?

Y xoay người đi ra ngoài, một lát sau thì trở về, trên tay mang theo một lọ thuốc. Đây là lọ thuốc mà y hay dùng sau những lần bị thương, hiệu quả vô cùng tốt,. chỉ là không biết cô gái nhỏ ở trước mặt có chịu đựng được dược tính của nó hay không.

Y cúi người, đưa tay định lấy chiếc áo choàng ra để bôi thuốc thì cánh tay bị một bàn tay nhỏ giữ lại. Ánh mắt y nhìn lên gương mặt Lâm Thanh An, đôi mắt tinh nghịch kia giờ đang nhắm chặt, lặng lẽ rơi nước mắt, cô nhăn mặt khổ sở, thanh âm phát ra yếu ớt đến cùng cực.

"Đừng mà...xin các người đừng làm vậy mà".

Trong giọng nói có chút run rẩy và sợ hãi. Bàn tay còn lại của Sở Thiên Minh vô thức siết chặt, ánh mắt đau lòng nhìn Lâm Thanh An đang khổ sở trong cơn ác mộng kinh hoàng.

Y đang đau lòng cho cô...