Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 26: Memory (4)



Lúc tỉnh dậy, Bạch Nhung phát hiện trán mình bị sưng một cục. Nhìn vào gương đã thấy góc trái trên trán đỏ ửng, cô nhẹ nhàng chạm vào, đau đến nỗi phải nhăn mặt.

Cô cố nhớ lại điều gì đã xảy ra, nhưng những hình ảnh trong đầu mờ nhạt không rõ.

Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Ban đầu cô đoán liệu có phải việc cô ăn hết miếng bánh khiến cho Navarre “âm thầm trả thù, cầm một cái búa nhỏ nửa đêm trèo cửa sổ vào để gõ vào đầu cô một phát” hay không. Nhưng cô cũng biết ý nghĩ này quá vô lý… Navarre đã làm gì sai để cô lại nghĩ như thế?

Dù sao thì việc cô nghĩ như vậy chứng tỏ đầu cô có vẻ đã bị va chạm mạnh.

Cô ngồi xuống, bắt đầu hồi tưởng lại cơn ác mộng đêm qua.

Nó có liên kết với cơn ác mộng ngắn ngủi lần trước trên tàu hỏa, đều là cảnh đoàn tàu chạy trên đường ray “kịch — kịch”, nhưng lần này, đoàn tàu trong giấc mơ băng qua một đường hầm ẩm ướt và tối tăm rồi đột ngột dừng lại trong màn đêm u ám mà không có bất kỳ diễn biến tiếp theo.

Cô xác định mình đã phản ứng quá mạnh trong giấc mơ nên vô tình ngã khỏi giường.

Cô còn nhớ mơ hồ vào lúc trời vừa sáng đã nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề, nhưng vì quá mệt mỏi, sau cú ngã cô lại mơ màng bò về giường để tiếp tục ngủ.

May mắn thay, bên cạnh giường có một tấm thảm dày và mềm, có lẽ nó đã làm giảm thương tích, chỉ gây ra vài vết trầy xước nhỏ. Một bên vai cô cũng hơi đau nhức, thế cũng tốt, hôm nay không cần luyện đàn để chuẩn bị thi đấu nữa.

*

Trong hai ngày không khí lạnh bao trùm khu vực này, Navarre không thấy đâu, nghe nói anh đã đi đến thành phố khác. Người hầu nói anh thường xuyên vắng mặt, có khi phải qua cả tuần mới thấy thoáng qua một lần.

Vậy cũng tốt, Bạch Nhung nghĩ, thỉnh thoảng khi cô dẫn Opale ra ngoài học cũng không cần lo lắng Navarre sẽ cho rằng cô dạy học không nghiêm túc.

Chiều hôm đó, sau khi dạy xong, Bạch Nhung khoác áo bước ra ngoài.

Bên ngoài trời u ám, rừng cây ven sông và bầu trời đều tối tăm không ánh sáng.

Cô cảm thấy nhàm chán, dự định sẽ lén lút đi dạo quanh một hầm rượu gần đó, không tiện làm phiền tài xế nhà Navarre nên cô quyết định đi bộ.

Chỗ đó nhìn qua thì chỉ cần đi bộ khoảng nửa tiếng là đến. Dù hơi lười biếng nhưng với những thứ liên quan đến rượu cô vẫn có năng lượng.

Bạch Nhung vừa đi vừa vội vã đội mũ của chiếc áo khoác gió, thắt chặt dây lưng, co ro trong gió, đi ngang qua khu vườn thì thấy những người hầu bận rộn hơn thường lệ.

Sau khi hỏi, cô mới biết hôm nay là “ngày dọn dẹp” hàng tháng của lâu đài, từ trong ra ngoài, từ đầu đến cuối đều phải sửa sang, bảo trì và quét dọn một lần, không lạ gì mà mọi người đều bận rộn.

Sau khi hiểu ra, cô vô tình nhắc nhở một người hầu gái: “Milian, mặc dù cây ăn quả trong thời kỳ sinh trưởng thực sự thiếu nước nhưng không cần phải cầm ống nước tưới mãi như vậy đâu. Ý tôi không phải là để vòi nước chảy tràn trên mặt đất mà là cô hoàn toàn có thể kẹp vòi vào bụi cây bên cạnh, canh thời gian rồi đổi hướng là được.”

“Cảm ơn, lời khuyên của cô nghe rất hợp lý, nhưng làm như vậy lại trông có vẻ không giống như đang làm việc…”

“Làm xong việc là được, cần gì phải quan tâm xem có phù hợp không? Hoặc cô có thể cầm vòi nước như thế này, nhìn xem, ngón cái đặt vào giữa, rồi nhấc nó lên một chút, sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Bạch Nhung nghiêm túc chỉ cách.

Người hầu gái kinh ngạc nhìn cô.

Khi ở trong nước, đôi khi Bạch Nhung cũng bị cha gọi ra vườn nhỏ để tưới cây, làm như thế này thực sự dễ dàng hơn nhiều.

Không tin vào kinh nghiệm của một người lười sao?

Bạch Nhung lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, lúc này cô lại liếc thấy một người hầu gái khác đang tưới hoa, cô không nhịn được mà hỏi: “Này, Manon, tôi hơi tò mò, trời hai ngày nay mưa nhiều thế, sao cô vẫn tưới nhiều nước cho hoa như vậy?”

Manon phụ trách chăm sóc hoa.

Người hầu gái có chút bối rối, “Quý cô, đây là công việc của tôi, mỗi ngày đến giờ cố định tôi phải mang vòi nước đi tưới, không có ngoại lệ.”

“Tôi biết.” Bạch Nhung nhìn lên bầu trời xám xịt, do dự nói: “Đúng là như vậy, nhưng không cần thiết đâu. Mặc dù tôi không nên ảnh hưởng đến công việc của cô, nhưng việc phải tưới hết cả khu vườn này gần như mất hai tiếng, hôm nay đất vốn dĩ đã ẩm rồi, cô không thấy tưới hơi nhiều sao? Hoa không cần chăm sóc kỹ lưỡng đến vậy…”

Không khí đột nhiên yên lặng.

Ai nấy đều có chút biểu cảm khác lạ, khóe miệng như đang nén cười, một lúc sau họ lại tiếp tục công việc của mình.

Bạch Nhung không hiểu, kéo chặt cổ áo để tránh gió quay người chuẩn bị tiếp tục bước đi.

“Quý cô nói rất có lý.”

— Navarre đang đứng ngay trước mặt cô.

Bạch Nhung: “……”

Có vẻ như anh vừa về, dừng lại ở đó, vẻ như đang suy ngẫm: “Không ngờ suy nghĩ của cô lại linh hoạt đến vậy.”

“……”

Cô đâu có ý định truyền bá sự lười biếng cho người khác.

Ánh mắt Navarre thoáng lướt qua miếng băng dán trên trán cô dừng lại một lúc. Miếng băng dán không được dán cẩn thận, một góc bị cuộn lên, treo lơ lửng trên trán mà cô còn không hề hay biết.

Mới không gặp hai ngày cô đã “bị thương”.

Anh chọc ghẹo: “Chỉ là, hoa thực sự không cần chăm sóc kỹ lưỡng sao?”

*

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, đầu của Bạch Nhung bị giữ cố định.

Lúc này người hầu vẫn đang tập trung bên ngoài dọn dẹp, chỉ có Navarre ở đây để bôi thuốc cho cô. Anh tiện tay đưa cho cô một cuốn sách ảnh, “Đây là sách hướng dẫn du lịch mà cô đã hỏi quản gia hôm qua.”

Nói xong, anh nhìn bầu trời mây đen, “Trời sắp mưa rồi, cô còn muốn ra ngoài không?”

“Tạm thời không.”

Bạch Nhung ngồi khoanh chân ở đó, ngửa đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế trước mặt, chờ anh xử lý vết thương trên trán đúng cách.

Có vẻ như anh đang cố nhịn cười về lý do cô bị ngã.

Một lúc sau, anh nghiêm túc chuyển chủ đề: “Sau này nếu muốn ra ngoài, nhớ bảo tài xế đưa cô đi. Cô không quen thuộc với khu vực này, nơi này không tiện như trong thành phố…”

Cô không động đậy mà nhìn ống tay áo trắng tinh chỉnh tề lướt qua trước mắt. Ánh sáng mờ mờ chiếu lên cổ tay và các đốt ngón tay lạnh lẽo. Mùi thuốc mang theo cảm giác lạnh buốt nhức nhối khiến cô nhắm mắt chịu đựng.

Nhưng động tác của anh có chút chậm, làm cô cảm thấy quá trình này hơi dài.

“Vừa rồi cô định đi đâu vậy?”

“Nhà máy rượu Tour Eiffel. À, tôi chỉ đi dạo thôi, tôi không định làm gì khác ở nhà máy đó cả.”

Anh đổi tăm bông, thản nhiên nói: “Cô còn nhớ tôi từng nói nhà máy rượu của tôi luôn gặp rắc rối không? Trong số đó không ít chuyện là do Laurent, người thừa kế nhà máy rượu Tour Eiffel, gây ra. Hai nhà máy rượu của chúng tôi đã có mối quan hệ cạnh tranh nhiều năm rồi.”

“Ồ, tôi không biết. Vậy, chuyện nến cũng là do ông ta sắp xếp người làm sao? Thật quá đáng.” Bạch Nhung tỉnh táo không giống lúc say rượu, cô biết rất rõ khi nào nên nói gì — “Yên tâm, tôi sẽ không đến hầm rượu đó nữa. Chỉ nghĩ thôi là tôi đã có thể đoán được chất lượng rượu của họ thế nào rồi.”

Navarre cười khẩy, nhìn cô.

Lúc này, tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ kính sát đất vang lên.

Bạch Nhung quay đầu nhìn thế giới bên ngoài cửa kính đã bị những hạt mưa cắt thành từng mảnh vỡ rời rạc. Mưa đột ngột trút xuống, những bóng người trên thảm cỏ trở nên mờ ảo, vội vã chạy nhanh trong cơn mưa.

Nhìn xem, Manon vẫn không chịu nghe lời khuyên, trong thời tiết này rõ ràng không thiếu nước mưa.

Gió thổi mạnh, mưa rơi tầm tã, bầu trời càng trở nên u ám hơn, ánh sáng trong phòng cũng trở nên tối tăm. Tòa lâu đài dần bật sáng đèn, ánh đèn ấm áp phản chiếu hai bóng người lặng lẽ trên tấm kính.

Navarre bắt đầu dán băng gạc mới cho cô.

Thế giới ẩm ướt bên ngoài bị ngăn cách bởi bức tường gạch cổ kính, bên trong phòng lại càng thêm ấm áp và yên tĩnh, Bạch Nhung có thể tưởng tượng ra cảnh vào mùa đông co ro trong một góc của tòa lâu đài cổ này để thưởng thức ánh lửa bập bùng từ lò sưởi sẽ mang lại cảm giác an toàn như thế nào.

Ánh mắt của Navarre lướt trên gương mặt cô, không biết vì sao, một bầu không khí kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong không gian.

Anh đột ngột đề nghị cả hai không cần sử dụng kính ngữ nữa.

Bạch Nhung hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu, “Tất nhiên là được, điều đó rất hợp ý tôi. Tôi không quá coi trọng nghi thức. Từ giờ anh có thể gọi thẳng tên tôi.”

Anh thu tay lại, đóng hộp thuốc.

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, chậm rãi và nhịp nhàng, khi gọi “Liliane”, sự chuyển đổi từ nguyên âm sang phụ âm mang theo một cảm giác mượt mà, khiến cách gọi của anh trở nên đặc biệt hơn so với người khác.

“Được rồi, Liliane.”

_

Tác giả nói:

Yeah, từ giờ cuối cùng cũng không cần dùng kính ngữ nữa rồi! Dù sao cũng thật khó tưởng tượng cảnh họ lịch sự nói kính ngữ với nhau khi ở trên giường mà.