Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 55: Vĩ cầm (1)



Vài ngày trước Navarre đã lái xe đến ngoại ô, dừng lại trước một xưởng chế tác.

Bên trong xưởng tràn ngập mùi thơm của gỗ.

Vừa bước vào, ánh mắt anh ngay lập tức bị cuốn hút bởi những cây đàn violin và những mảnh gỗ xung quanh.

Một ông lão tóc bạc ngồi trước bàn gỗ, khi nhìn thấy Navarre liền đứng dậy đi vào trong và mang ra một cây violin.

Navarre lịch sự chào hỏi, rồi cùng ông lão đi đến bàn, “Hy vọng việc chế tác thuận lợi.”

“Đương nhiên, rất thuận lợi.” Ông lão đặt cây violin mới lên bàn, cẩn thận đặt cây đàn vào trong hộp mà Navarre mang tới, “Thật ra tôi đã định gợi ý sử dụng gỗ từ dãy Alps miền Bắc nước Ý cho phần mặt đàn, nhưng cậu yêu cầu phải giống hệt với cây violin cũ…”

“Đúng vậy, tôi cần một cây đàn giống hệt.”

“Được thôi, hy vọng tôi không làm cậu thất vọng.”

Navarre đưa ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt bên của đàn, “Ngài là nghệ nhân chế tác violin nổi tiếng nhất nước Áo, đã giành được giải thưởng quốc tế trong lĩnh vực này, những tài năng trẻ trong ngành đều đã qua tay ngài. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào kỹ thuật của ngài.”

Nói xong ánh mắt anh dừng lại trên bề mặt bóng loáng của cây đàn, “Tuy nhiên, dù cho cây đàn có giống đến mấy, một nghệ sĩ violin vẫn quen thuộc với cây đàn cũ hơn, đúng không?”

“Tất nhiên, chẳng ai muốn thay đàn mà không có lý do cả.” Ông lão quay lại bàn làm việc, “Con người khi đã dùng lâu một cây đàn sẽ có cảm tình với nó, cảm giác ấy rất vi diệu, giống như nỗi nhớ quê hương của một lữ khách vậy. Nhưng cậu yên tâm, từ vật liệu cho đến từng chi tiết nhỏ của cây đàn này tôi đều đã làm hết sức mình — mặc dù trên đời không có hai cây violin nào giống hệt nhau, nhưng từ khi tôi nhận được bức ảnh của cây violin cũ cậu gửi đến, suốt ba tháng qua tôi đã chăm chú mài dũa từng chút một. Mong rằng cây đàn này có thể hợp ý của quý cô và giúp cô ấy chơi những bản nhạc tuyệt vời nhất.”

Navarre đóng hộp đàn lại và cất đi, “Cảm ơn. Tôi chỉ mong cô ấy vẫn muốn chơi nhạc.”

Suy nghĩ của cô ấy rất khác người.

Có ai như cô ấy không? Là người chịu tổn thương, mà lại tự cô lập mình trước.

Navarre nhớ lại ngày đó khi gặp lại cô ở quán cà phê, phản ứng đầu tiên của cô là quay lưng bỏ chạy.

Cái dáng vẻ hoảng loạn và né tránh ấy, dường như nếu ai không phối hợp giả vờ như không thấy thì sẽ rất bất lịch sự. Nhưng khi anh ngồi vào ghế sau của xe lại thấy cô gái đứng ngây người.

Cô gái đứng đó, biểu cảm cứng đờ cùng đôi môi hơi hé mở và đôi má tái nhợt vì bối rối mà ửng đỏ đôi chút.

Khi xe từ từ chạy đi, qua gương chiếu hậu, anh vẫn nhìn thấy cô. Lúc đó, anh đã nghĩ tới việc kéo cô vào lòng, thực tế thì, anh đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi.

*

Nửa tháng trước, vào một buổi tối ở Bordeaux, Navarre trở về lâu đài từ vườn nho khi đã quá khuya.

Trong khu vườn hoa linh lan, màn sương lạnh của đêm thu lơ lửng trong không khí. Bóng người thoáng qua dưới ánh đèn, rồi ngồi xuống trước chiếc bàn gỗ sạch sẽ.

Những bông hoa trắng tỏa ra hương thơm lạnh lẽo trong đêm, thanh khiết và dễ chịu, khiến người ta tỉnh táo.

Ánh sáng mờ chiếu qua khuôn mặt nghiêng lạnh lùng, khiến cả ánh trăng trong vườn cũng trở nên buồn bã hơn.

Léa vẫn chưa nghỉ ngơi, ngồi xe lăn đến gần, quan tâm hỏi: “Bằng chứng về Michel Dupont đã tìm thấy nào rồi? Laurent dường như đã nhận ra cậu đang chuẩn bị gì đó…”

“Đừng lo.”

Navarre thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng dậy, cầm lấy áo khoác, vẻ mặt không rõ cảm xúc, “Nhận ra cũng chẳng ích gì. Những gì sắp xảy ra vào ngày mai, chẳng khác nào một thiên thạch đã băng qua tầng khí quyển, ngay lập tức sẽ đâm vào mặt đất tạo ra một hố sâu, ai có thể khiến thiên thạch quay trở lại không gian ngoài kia?”

Nghe giọng nói chắc chắn và bình tĩnh của anh, Léa an tâm hơn, gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: “André, khi mọi chuyện sắp xong xuôi, em nên nghỉ ngơi sớm. Thời gian qua em đã quá bận rộn.”

Khi cả hai đang đi vào trong lâu đài, Léa ngập ngừng hỏi nhỏ: “Chị nghe nói em đã đặt vé máy bay?”

Léa biết thông thường Navarre rất ít khi đi máy bay trong phạm vi châu Âu.

Trừ khi phải đi đến một nơi rất xa.

Navarre không trả lời.

Léa thở dài, “Tội nghiệp Liliane, cô ấy vốn không nên bị cuốn vào chuyện này. Nếu lúc đó chị phát hiện và ngăn cản sớm hơn…”

Navarre đứng lại phía trước, quay đầu, dưới ánh sáng ngược chiều biểu cảm của anh thật u ám.

“Đừng lo, cô ấy sẽ sống rất thoải mái ở Trung Quốc. Sẽ có người chăm sóc tốt cho cô ấy. Ca phẫu thuật lần trước rất thành công, chỉ cần đợi xương lành lại.”

Anh dừng lại một lát, rồi như thể tự nói với mình: “Điều đó không liên quan đến chị. Lỗi là ở em, vì ngay từ đầu em không nên mời cô ấy đến Bordeaux.”

*

Trong phòng làm việc đêm khuya, trên kệ bàn gần cửa sổ, một chiếc đèn bàn bằng đồng kiểu châu Âu tỏa ra ánh sáng màu cam dịu dàng.

Những cuốn sách chuyên ngành về ngôn ngữ chất đầy trên bàn trông có phần lộn xộn. Ở góc bàn có một chiếc chai rượu đã được lau chùi kỹ lưỡng và một chiếc bình sứ màu xanh thiên thanh từ Trung Quốc. Dưới ánh sáng ấm áp của đèn bàn, cả hai đều được phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại.

Những ngón tay thon dài kéo ngăn kéo ra, cầm lên một con dao quân đội, từ từ nghịch phần chuôi dao.

Khi ánh mắt vô thức dừng lại ở ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao, Navarre nghĩ ngay đến ánh mắt của một cô gái.

Trước nụ hôn nồng nhiệt đầu tiên, anh không hề nhận ra hành động cô đưa dao hướng về phía anh thực sự là một dấu hiệu của số phận.

Sau một lúc lâu, anh đặt con dao trở lại ngăn kéo.

Ngước mắt lên, tầm nhìn của anh lại chạm phải cái tên “Liliane” trên nhãn chai rượu.

Dường như cô ấy hiện diện khắp mọi nơi.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc, một lần nữa bước vào căn phòng trống.

Trên chiếc bàn trống không vắt bừa bãi một chiếc váy hai dây kẻ ô đen trắng.

Ngoài mùa đông cô thường mặc quần áo tông màu ấm, còn lại dường như trang phục của cô luôn xoay quanh hai màu đen và trắng, khiến người ta liên tưởng đến khuông nhạc.

Chiếc váy caro này thật đẹp.

Navarre nhớ lại vào đêm tiệc nướng bên bờ sông, cô gái lặng lẽ bước đến một góc để ngồi một mình cũng mặc chiếc váy này. Cô ấy quá xinh đẹp, đến mức anh muốn ngắm cô ấy mãi, cho đến khi cô quay sang nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.

Liliane, em không phải là một người rời đi một cách dứt khoát.

Những thứ cô để lại: chiếc váy caro trắng đen, đôi giày Martin, chiếc mũ beret, nhựa thông, chai rượu rỗng… thậm chí dọn riêng một phòng chứa đồ cho cô cũng không đủ chỗ để đặt hết.

Anh đứng bên cạnh kệ, hồi lâu mới đưa tay lên, từ từ chạm vào chiếc váy caro.

Chiếc váy nằm xiêu vẹo trên bàn, như thể dáng người u sầu của một ai đó.

Ngón tay dài rõ từng đốt chạm vào bề mặt vải ngay lập tức chìm vào cảm giác mượt mà và mềm mại.

Chất vải này có một lực hút kỳ lạ. Khi anh đặt tay lên phần eo bó của chiếc váy, tay từ từ siết chặt lại, lòng bàn tay hoàn toàn bị lực hút đó chi phối.

Mỏng manh, mềm mại, màu sắc thuần khiết.

Chiếc váy nằm gọn trong lòng bàn tay, anh nhấc lên, hai đầu váy buông thõng trong không trung.

Thật sự rất dễ dàng.

Nếu việc chiếm hữu một người cũng dễ dàng như vậy…

Ánh mắt nâu của anh hơi thay đổi, giống như bầu trời khi màn đêm vừa buông xuống, càng lúc càng u ám.

Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến những dòng chữ trong bức thư, nhớ đến những từ ngữ sắc bén như lưỡi dao.

Trái tim như sắp bị rượu mạnh thiêu đốt đến phát điên.

Ngoài cửa sổ trăng tròn treo lơ lửng trên ngọn cây cổ thụ, lũ quạ rít lên bay qua, làm lay động bóng cây mờ ảo. Dòng sông lặng lẽ trôi. Cánh đồng nho dưới ánh trăng tĩnh mịch. Những đóa hoa hồng trên bậu cửa sổ tỏa hương thơm quyến rũ. Trong thời khắc yên tĩnh nhất của đêm khuya, cô ấy đang cuộn mình ngủ say trong vòng tay của một người khác.

*

Trang thư mà Bạch Nhung để lại được viết trên giấy in, dường như viết vội vàng. Thoạt nhìn, có lẽ sẽ không nhận ra điều gì bất thường, tuy nhiên —

Nếu một bức thư là một tảng băng trôi trên biển, khi đọc đi đọc lại hàng chục lần, người ta sẽ dần dần nhận ra phần ẩn giấu dưới mặt nước.

Vào một ngày chuẩn bị khởi hành, Navarre cuối cùng đã bất ngờ phát hiện ra vấn đề về logic ẩn trong nội dung của bức thư.

*

Bên ngoài quán cà phê ở góc phố Vienna, hàng người xếp dài.

Navarre dặn dò trợ lý: “Nino, chiều nay cậu đến xưởng làm việc lấy giúp tôi nhựa thông và các thứ khác như cung đàn được đặt làm riêng.”

“Vâng, thưa ngài.”

Anh bước vào quán cà phê, gặp Otto.

Cả buổi chiều, người đàn ông tóc vàng đối diện nói không ngừng, liên tục than phiền về thói quen xấu của bạn gái luôn mang chuyện chia tay ra để đe dọa.

Navarre nghe đủ rồi, nhếch mép cười lạnh: “Vậy lần này kết quả ra sao?”

“Không chia!” Otto đập mạnh chiếc cốc cà phê xuống bàn, giọng điệu hằn học, “Cô ấy muốn quay lại thì quay lại, muốn chia tay thì chia tay, chẳng lẽ tôi chỉ là giải thưởng hạng ba trong trò rút thăm miễn phí của cô ấy sao?”

Navarre cúi đầu nhấp một ngụm Schwarzbier, đầu lưỡi chẳng cảm nhận được hương vị gì, biểu cảm cũng thờ ơ: “Nghe vậy thì đúng là cậu khá rẻ mạt.”

Người bị mỉa mai lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ, chậm rãi nói: “Sao không nói về cậu nhỉ? Cậu biết không, bình thường một cô gái lừa dối cậu, trốn tránh cậu, rõ ràng là vì không muốn gặp cậu, vậy mà giờ cậu còn muốn chủ động níu kéo cô ấy?”

Otto không ngờ đối phương lại gật đầu ngay lập tức, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, có phải giống như cậu với bạn gái của cậu không? Cả sĩ diện cũng không cần nữa.”

“…”

Otto lười tiếp tục nhắc đến chuyện của Lý Huệ.

Lúc này, anh ta chợt nhớ ra điều gì, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: “Cô gái đó thật sự có chút đáng thương. Cậu nói cô ấy chỉ hồi phục một phần trí nhớ, phải không?”

“Trong thư là vậy.”

Otto xoa cằm, suy nghĩ: “Những người mất trí nhớ thường dễ cảm thấy bất an… Tôi nhớ cậu từng nói sau khi mất trí, tính cách cô ấy thay đổi rất nhiều. Nếu cô ấy cũng nhận ra sự thay đổi này nhưng lại không hiểu rõ bản thân mình, hẳn là sẽ rất khó khăn.”

Navarre ngẩn ngơ nhìn vào cốc cà phê trong chốc lát.

“Vậy nên… nếu là một người tốt, ai cũng sẽ mong cô ấy phục hồi trí nhớ, nhớ lại ba năm đã qua ở Trung Quốc, đúng không?”

“Đương nhiên. Ai mà không muốn hiểu về quá khứ của chính mình? Chỉ có hiểu được mới sống tốt hơn, nếu không cuộc sống sẽ luôn thiếu sót.”

“Xem ra, tôi là một kẻ xấu.”