Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 9: Memory (1)



Bạch Nhung có thói quen ngủ khi đi xe, nếu hành trình dài thì cô sẽ ngủ suốt chặng đường. Nhưng lần này cô ngại không dám làm vậy nên đành cầm tạp chí trên xe để giết thời gian.

Người lái xe là trợ lý, nữ tài xế bế một bé gái ngồi ở ghế phụ. Khi xe khởi động, đứa trẻ quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhấp nháy nhìn Bạch Nhung, khiến cô nhận ra đó là “công chúa nhỏ” mà cô đã gặp ở phòng khách.

Bé gái đội một chiếc mũ beret đỏ, quàng chiếc khăn dày che nửa khuôn mặt, trông khá mũm mĩm: “Xin chào, Liliane.”

“… Xin chào, công chúa nhỏ.”

Navarre bên cạnh nhìn cô một cái. Bạch Nhung quay mặt đi.

Cô không có gì để nói với người này.

Những tạp chí trên xe anh ta toàn là về chính trị, đầu tư kinh doanh, học thuật chuyên nghiệp, rất cũ kỹ, chẳng có quyển nào thuộc loại thời thượng dành cho giới trẻ. Bạch Nhung không hứng thú đọc tiếp. Còn về bản thân vị quý ông này, bề ngoài anh ta trông cũng giống kiểu người sống trong thập niên 50. Tưởng tượng xem, nếu ai đó cùng người như vậy đi xem phim, chắc chắn sẽ có cảm giác bộ phim mới ra rạp không phải là “Quartet” của Adjani, mà là “Singin’ in the Rain” hay “Roman Holiday” – toàn những phim cổ điển cũ kỹ.

Vì tạp chí không thú vị nên Bạch Nhung để ý nhiều hơn đến những thứ khác. Cô cảm thấy chiếc xe này rất đẹp. Hình dáng thanh lịch, đường nét mượt mà, thân xe dài và thẳng, phù hợp với phong cách hiện đại. So với những chiếc xe cổ kiểu bọ rùa của thập niên 50, chiếc này rõ ràng phù hợp hơn với gu thẩm mỹ ngày nay.

Khi cô đang mải ngắm, từ hàng ghế trước bất ngờ vang lên tiếng ho nhẹ. Dường như âm thanh phát ra từ bé gái, cô bé còn quay lại nhìn Navarre.

Nhưng anh đang chăm chú đọc cuốn tạp chí nhàm chán nên không ngẩng đầu lên.

Tiếp theo, Opale bắt đầu ngọ nguậy không yên trên ghế phụ. Tuy nhiên, trợ lý và nữ tài xế vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như đã quen với những hành động kỳ quặc của đứa trẻ.

Bạch Nhung không thể không chú ý. Cô bé thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, ra hiệu cho Navarre bằng đôi mắt tròn xoe như những quả nho.

Navarre đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Opale ho càng dữ dội hơn, dường như sắp nhảy bật khỏi ghế.

Navarre quay mặt lại, nhanh chóng và hời hợt hỏi Bạch Nhung: “Cô Bạch, không biết cô đã bao giờ nhận học trò chưa? Tôi muốn hỏi liệu cô có sẵn sàng dạy vĩ cầm cho cháu gái tôi không? Ý tôi là thuê cô làm giáo viên dạy nhạc vào kỳ nghỉ hè. Chúng tôi sống ở Bordeaux — vâng, đúng là hơi xa Paris.”

Bạch Nhung ngớ người.

Cô còn chưa trả lời, Opale đã tỏ vẻ không hài lòng nhìn Navarre.

Navarre nhắm mắt lại, nói thêm: “Cô có biết Bordeaux không? Nơi đó có rất nhiều rượu vang ngon. Nếu cô chưa từng đến miền Nam nước Pháp, cô có thể coi đây là một chuyến du lịch hè. Ăn ở đều không cần lo lắng, ngoài giờ dạy học cô sẽ có thời gian tự do để khám phá.”

Bạch Nhung nghĩ: Thật kỳ lạ.

Tại sao giọng điệu của anh ta lại tỏ vẻ hào phóng như vậy…

Bạch Nhung nở một nụ cười nhã nhặn, lắc đầu: “Ngài Navarre, tôi chưa từng nhận học trò. Tôi rất vinh dự với lời mời của ngài, nhưng tôi đã có kế hoạch khác cho kỳ nghỉ hè này, xin lỗi.”

“Được thôi.” Anh ta nói ngay lập tức.

Bạch Nhung nhận ra ngay khi cô từ chối biểu cảm của anh ta thoáng hiện sự hài lòng.

Dường như việc mời cô chỉ là một hình thức xã giao.

Trời ơi, ai cần anh ta khách sáo như vậy chứ?

Cô còn đang bối rối, Opale đã quay sang đối diện cô và hỏi: “Chị không muốn làm giáo viên của em sao?”

Nhìn vẻ mặt ấm ức của cô bé, Bạch Nhung bối rối một chút rồi xoa đầu cô bé, “Không phải vậy đâu, xin lỗi, chị có buổi biểu diễn nhạc hội rồi.”

— Không, thật ra là vì chị quá lười biếng.

— Nghỉ hè thì phải thoải mái chơi chứ.

“Nhưng mà…”

Navarre lên tiếng, cắt ngang lời cô bé: “Opale, đủ rồi, cháu không nên làm phiền cô ấy nữa.”

Opale chu môi, xụ vai xuống, co mình vào lòng nữ tài xế không nói gì nữa.

Bạch Nhung cười nhẹ, nói với cô bé: “Trước đây em có học vĩ cầm rồi à? Có lẽ sau khi chị tốt nghiệp, thời gian của chị sẽ thoải mái hơn, lúc đó chúng ta có thể tính lại? Công chúa nhỏ, em nên biết, học vĩ cầm không thể tùy tiện đổi giáo viên trong thời gian ngắn được, vì mỗi giáo viên đều có phương pháp —”

Đột nhiên, không còn âm thanh nào nữa.

Tại sao câu nói lại dừng lại ở đây? Navarre đang định quay đầu lại thì cảm nhận được một sự nặng nề trên vai.

*

Lần này, không ai cần tốn thời gian để đoán xem chuyện gì đã xảy ra.

Ai cũng biết trời mưa dễ khiến người ta buồn ngủ.

Nhưng không đến mức ngủ ngon đến thế chứ?

Huống chi, nhìn ra ngoài đường, người đi bộ đều không còn che ô nữa, rõ ràng mưa đã tạnh.

Opale nhìn chằm chằm vào Bạch Nhung, khóe miệng khẽ cong lên.

Navarre cúi đầu liếc một cái.

“Cô Bạch?”

Anh giơ tay thử vỗ vai cô, nhưng không có phản ứng. Anh lại vỗ thêm một cái, vẫn không có động tĩnh gì.

Opale nói: “Cô ấy lại ngủ rồi!”

Navarre im lặng một lúc rồi hỏi tài xế: “Nino, cô ấy có nói địa chỉ cụ thể chưa?”

“Ồ, chưa, thưa ngài.”

“Nhưng có vẻ như cậu nhớ địa chỉ nhà cô ấy? Lần trước chúng ta đã đưa cô ấy về…”

“Không, tôi không nhớ. Tôi chỉ biết là ở quận Năm.” Tài xế lắc đầu một cách ngơ ngác.

“……”

Navarre vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nhìn cô gái đang nhắm mắt tựa vào vai mình, ánh mắt rơi xuống chiếc túi màu trắng của cô.

Anh cầm lấy túi, do dự một lát rồi mở ra.

Lục lọi mãi nhưng không thấy địa chỉ hay thông tin liên lạc của người thân.

Nhưng từ trong túi rơi ra một lọ thuốc.

Cạch!

Navarre nhặt nó lên, thấy chai đã rỗng, bao bì cũ kỹ, dường như đã hết thuốc từ lâu, chỉ là theo thói quen được để ở ngăn trong cùng. Đó là một nhãn hiệu của Mỹ, bề mặt dán đầy những mảnh giấy nhỏ bằng tiếng Trung đã che khuất nhãn gốc.

Anh không hiểu tiếng Trung.

Ban đầu anh lo lắng cô gái này có thể mắc bệnh tim, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đã lo lắng quá mức.

Sau cơn mưa, ánh hoàng hôn cuối cùng của buổi chiều tà chiếu qua cửa sổ xe phủ lên chiếc đầm dạ hội màu vàng rực bên trong chiếc áo khoác kaki của cô, cũng phủ lên khuôn mặt yên bình của cô gái. Dưới ánh sáng ấm áp có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mỏng manh và tự nhiên trên đôi má mềm mại cùng làn da hồng hào khỏe mạnh của cô. Hơi thở của cô đều đặn, cơ thể không có dấu hiệu bất thường nào.

“……”

*

Trong cơn mơ màng, Bạch Nhung không biết đây là mơ hay thực, chỉ có thể chắc chắn mình đang ở trong nước.

Tháng Tám, sông Tiền Đường dâng cao, cô chạy theo đám đông chen chúc đến bên bờ sông sau một buổi học. Cô đeo hộp đựng đàn violin, loạng choạng đứng bên bờ những cơn sóng dữ dội, mắt nhìn bức tường nước khổng lồ và nguy hiểm trào tới từng đợt như thể quái vật dưới nước, muốn cuốn trôi tất cả mọi thứ trên thế gian.

Mọi người hét lên liên hồi, cô lẫn vào trong đám đông, chen chúc một cách khổ sở, cố gắng ném cây đàn violin vào dòng nước dâng cao, để nó mãi mãi trôi theo dòng, biến mất trong biển cả mênh mông. Những du khách bên cạnh phát hiện hành động kỳ lạ của cô đã kịp thời ngăn lại: “Này! Cô bé, cháu đang làm gì thế? Đừng làm thế, có chuyện gì không vui à? Có gì thì nói với cô, nhưng cũng đừng ném đàn chứ… như vậy không bảo vệ môi trường đâu!”

“……”

Tỉnh dậy, Bạch Nhung khó nhọc thở gấp, không hiểu tại sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Cô mở mắt ra liền cảm thấy một sự quen thuộc.

Ơ, sao trên trần nhà lại có hoa văn nghệ thuật tinh tế thế này? Nhà ở Pháp thật là…

Bạch Nhung sững người.

Cô giật mình ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn và mềm mại.

Cảm giác lạ lẫm của chiếc giường nhắc nhở cô đây không phải là căn hộ của cô.

Nhìn quanh, cô thấy hộp đàn violin của mình đang được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh cửa sổ. Rèm cửa đã che chắn ánh sáng, hộp đàn không bị ánh nắng chiếu thẳng vào.

Ồ, cây đàn xinh đẹp và dễ thương đó đã ở bên cô bao lâu rồi, tại sao trong giấc mơ cô lại đối xử tệ với nó như vậy?

Có vẻ như không nên tùy tiện ngủ trong những căn phòng lạ, những cơn ác mộng hư cấu như thế thật đáng sợ.

*

Ngôi nhà này dường như khá lớn. Bạch Nhung đi xuống cầu thang, nhẹ nhàng và lặng lẽ quan sát xung quanh.

Khắp nơi là những cánh cửa vòm, hết cánh này đến cánh khác, khiến cô có cảm giác như đang ở trong mê cung.

Các phòng khách đều trang trí bằng những bức tượng trắng lớn nhỏ, hài hòa với bức tường màu trắng ngà tạo nên một không gian toàn màu trắng. Nhiều cây xanh được đặt ở góc phòng giúp không gian không trở nên đơn điệu. Bên cạnh lò sưởi có một tấm gương lớn chiếm nửa bức tường, khiến không gian trông rất rộng rãi. Trừ hành lang lát gạch đen trắng kiểu bàn cờ, còn lại sàn nhà đều được lát gỗ kiểu xương cá, từ ghế sofa đến rèm cửa đều được làm từ loại vải mềm mại, mang đến cảm giác ấm cúng. Vì vậy, mặc dù ngôi nhà yên tĩnh nhưng nó không hề mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Bạch Nhung đẩy cửa đôi màu trắng ở góc, cuối cùng bước vào phòng khách.

Bên phải, ở một góc phòng ăn, cô bé mặc áo len tím quay đầu lại vì nghe thấy tiếng động nở một nụ cười rạng rỡ.

Thấy cô bé, Bạch Nhung suýt tưởng mình đã thực sự bước vào “lâu đài cổ” mà cô bé đã nhắc đến. Chẳng lẽ cô vẫn chưa tỉnh? Cô nhìn lại nội thất của căn phòng, tiện thể liếc qua khu vườn và cảnh quan bên ngoài cửa sổ để xác nhận đây thực sự chỉ là một căn biệt thự hiện đại trong thành phố.

“Coucou!”

Cô bé ngồi một mình ở đó vui vẻ chào cô, khi nhận ra Bạch Nhung đã tỉnh táo sau khi rửa mặt sơ qua liền hỏi: “Chị ngủ ngon chứ?”

Bạch Nhung bước tới, ngồi xuống và đề nghị không nói chuyện bằng kính ngữ nữa, cô bé lập tức gật đầu.

Bạch Nhung ngập ngừng, sau đó hạ giọng hỏi: “Chị… chị có phải đã ngủ quên trên xe hôm qua không?”

“Chloe, chị có thể mang một bánh cuộn caramel hạt dẻ cười và một ly sữa lại đây được không?” Opale gọi người hầu trong bếp, sau đó trả lời Bạch Nhung: “Đúng vậy, Liliane, chị đã ngủ rất lâu, từ chiều hôm qua đến bây giờ là chín giờ sáng. Chị không đói sao?”

Bạch Nhung xoa đầu thở dài.

“Ngài Navarre có ở đây không?”

Opale hờ hững chỉ về phía cuối hành lang, vừa ăn bánh sừng bò vừa nói lấp lửng: “Chú André đang họp ở phòng khách. Nghe nói có chút chuyện với vườn nho ở nhà tụi em.”

Khi người hầu mang bữa sáng lên, một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia cũng bước tới, giới thiệu bản thân một cách đơn giản với Bạch Nhung và giải thích về chuyện tối qua.

Bạch Nhung hiểu mọi chuyện là như vậy.

Người quản gia mời cô chờ một chút, ngài Navarre sẽ đến ngay khi cuộc họp kết thúc.

Bạch Nhung gật đầu, bắt đầu ăn sáng và hỏi Opale: “Em vừa nói đến vườn nho, vườn nho gì vậy? Nhà em có vườn nho à?”

Khi hỏi câu này, Bạch Nhung tưởng tượng đó là một vườn nho nhỏ, vì ở Bordeaux có hàng ngàn vườn nho, điều đó khá phổ biến.

“Vườn nho Chanson.”

Khụ khụ, Bạch Nhung cố gắng nuốt hết sữa.

Đó chẳng phải là vườn nho mà cô từng nếm thử rượu cùng các nhà đầu tư Trung Quốc trong bữa tối lần trước sao? Vườn nho rộng hàng trăm hecta ở miền Nam nước Pháp đó…

Bạch Nhung ngẩn người, suy nghĩ nhanh chóng quay trở lại.

Hôm qua, cuộc trò chuyện trên xe về việc mời giáo viên dạy nhạc vào kỳ nghỉ hè, nếu cô nhớ không nhầm…

Những câu nói rời rạc ấy bỗng chốc ùa về trong đầu cô.

Tóm lại điều kiện là: Bao ăn ở.

Vậy nên, có phải cô đã từ chối một vườn nho lớn không?