Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 49: Tokyo Drift19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trương Hằng lần nữa nhìn thấy Takeda Tetsuya là ở trước khi trận đấu bắt đầu mười phút cuối cùng.

Ông chú cùng tên lùn đứng ở một bên đường cao tốc, vẻ mặt lộ ra rất ngưng trọng, trừ cái đó ra, Trương Hằng còn nhìn thấy Ameko, cô gáu ở trong xe Toyota Voxy màu lam, tay chân bị trói, còn bị băng dính che lại miệng.

Lúc nhìn thấy Trương Hằng, nàng giãy giụa.

Nhưng mà rất nhanh người bên cạnh liền đóng cửa xe lại.

" Tiên sinh Tsuchiya, ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi để ngươi nhìn thấy con gái, tiếp theo chúng ta có thể bắt đầu được rồi." Tên lùn nói.

Tsuchiya Yosuke không nói hai lời, chui vào trong xe Dodge Viper, tên lùn cười cười, hướng Trương Hằng nói:

"Ngươi không phải hỏi ta trận đấu đêm nay mấy người tham gia, ở nơi nào, quy tắc là cái gì sao? Ta hiện tại nói cho ngươi biết, đêm nay tham gia trò chơi chính là ba người chúng ta, địa điểm ngay ở chỗ này, ở trên đoạn đường cao tốc, quy tắc thi đấu tử vong, xét thấy khả năng ngươi đối với việc 22 năm trước không hề hiểu rõ, ta lại vì ngươi giải thích một chút.

Ba người chúng ta sẽ chạy ngược chiều trên đoạn đường cao tốc này, người tới đầu tiên là người chiến thắng, đương nhiên nếu như chỉ là như vậy mà nói quá trình quá nhàm chán, bởi vậy, ta quyết định lại tăng thêm một điều quy định nho nhỏ kèm theo, kính chắn gió của ba chiếc xe đều trải qua cùng một mức xử lý độ bóng, đồng thời không cách nào lại tự do lên xuống."

Tên lùn vừa nói vừa cầm một chiếc cờ lê không lồ, dùng sức nện ở trên xe Nissan 180SX.

"Ta cảm thấy đèn xe không có tác dụng, vẫn là bỏ đi tương đối tốt." Hắn vừa dứt lời, đèn xe L300 cùng Dodge Viper cũng bị người đập vỡ, tiếp theo tên lùn mở cửa xe, hướng Trương Hằng nhếch nhếch miệng:

"Sau cùng, nếu như ngươi muốn đi nhà vệ sinh tốt nhất bắt lấy thời gian, bởi vì chờ ngươi sau khi lên xe cửa xe sẽ bị hàn chết, chỉ có đến điểm cuối mới có thể lại mở ra."

Kỳ thật ở thời điểm bên trong nhà xưởng, Trương Hằng cũng đã có suy đoán tương tự.

Nhưng khi đáp án thực công bố, hắn vẫn cảm thấy tên lùn này điên rồi, nhất là khi hắn ngồi trên ghế lái, phát hiện phía trước kính chắn gió hình ảnh mờ mịt, ngay cả bóng người ngoài 2 mét đều thấy không rõ.

Người đã bắt đầu dùng hàn điện khóa cửa xe, ngay cả tên lùn điều khiển Nissan 180SX cũng không ngoại lệ, tiếng của hắn từ bộ đàm trên ghế lái phụ truyền tới:

Thế nào, có gợi lên hồi ức vui vẻ của ngươi hay không, tiên sinh Tsuchiya?"

Ông chú mặc dù không trả lời, nhưng từ hô hấp có thể nghe ra hắn không hề bình tĩnh như vậy, một lát sau Takeda Tetsuya nói ra, chỉ có đơn giản một câu:

"Theo sát ta." Trương Hằng biết rõ lời này là nói với hắn, dưới loại hoàn cảnh này, người dẫn đường ở phía trước không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất, mức độ nguy hiểm của hoàn cảnh hiện tại chỉ sợ còn hơn 22 năm trước.

Nhưng mà bởi vì lời thề, Takeda Tetsuya đã hơn 20 năm chưa từng động vào tay lái, tình trạng của hắn tuyệt đối không thể so sánh với 22 năm trước.

Trên thực tế chỉ là vừa lăn bánh 3 phút đồng hồ, Takeda Tetsuya đã va vào một chiếc xe Buick , cũng may hắn cầm ổn tay lái, Dodge Viper mới không bị ngã lật, nhưng mà cách không tới nửa phút đồng hồ, hắn lại suýt chút nữa ở đụng vào vành đai cách ly ở chỗ rẽ.

Tiếng giễu cợt của tên lùn từ trong bộ đàm vang lên:

"Như thế nào tiên sinh Tsuchiya, chỉ là như vậy đã không được sao, chúng ta chạy còn không tới một phần mười."

Takeda không nói gì, hiện tại liền ngay cả sức mở miệng hắn cũng không có, mồ hôi từ trên chóp mũi của hắn chảy xuống, rơi trên quần jean của hắn.

Thị giác thực tế là quá kém, vốn là đêm khuya, lại không có đèn xe, kính xe bị đánh bóng mờ mịt không rõ, hắn chỉ có thể từ đèn xe phía đối diện chiếu tới phán đoán vị trí xe, mà đây là vô cùng tiêu hao sức lực, trong chốc lát ánh mắt của hắn cùng đại não đều đã đến cực hạn.

Takeda Tetsuya không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, tại thời điểm hô hấp của hắn càng ngày càng hỗn loạn xe L300 vẫn luôn đi sau hắn đột nhiên tăng tốc vượt qua hắn.

Tiếng Trương Hằng từ trong bộ đàm truyền ra:

"Để ta dẫn đường cho, ngươi nghỉ ngơi đi, sau 4 phút chúng ta lại đổi."

Takeda Tetsuya vốn muốn từ chối, nhưng thực tế hắn đã quá mệt mỏi, mà âm thanh tỉnh táo của Trương Hằng trong trận đấu điên cuồng này lại rất đáng tin.

Hắn cũng không phải là tùy tiện đứng ra khoe khoang, dưới hoàn cảnh như đều là dựa vào quan sát cùng phán đoán mà ở phương diện này người trẻ tuổi không thể nghi ngờ càng chiếm ưu thế.

Quan trọng hơn chính là đêm nay may mắn hẳn là đứng ở bên phía hắn.

Trương Hằng lấy【 Bàn chân thỏ 】 từ trong túi, treo ở trước kính chiếu hậu.

Bàn về kỹ thuật lái xe hắn có lẽ là hạng chót trong ba người, nhưng cách thi đấu đêm nay, may mắn mới chính thức nổi lên tác dụng mang tính chất quyết định.

Ròng rã 2 phút đồng hồ, Trương Hằng vậy không gặp một chiếc xe nào.

Mà đúng lúc này tiếng tên lùn lại là lại lần nữa từ trong bộ đàm truyền ra:

“Trận đấu kia, tiên sinh Tsuchiya cũng là như vậy luôn chỉ biết núp ở sau lưng đồng đội sao?"

Takeda Tetsuya nghe vậy ánh mắt lộ ra xấu hổ, Trương Hằng từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe Dodge màu vàng bắt đầu trái phải lay động, điều này nói rõ lái xe Takeda Tetsuya tâm đã loạn.

Ông chủ cửa hàng thuỷ sản đau thương cười một tiếng:

"Các ngươi muốn vì Asano Naoto báo thù thì trực tiếp ra tay với ta, vì sao còn muốn liên luỵ những người khác."

Tê lùn hừ lạnh một tiếng:

"Năm đó ân oán của ngươi cùng Asano Naoto không phải cũng liên lụy đến những người khác sao?"

Trương Hằng nghe vậy trong lòng hơi động, nút thắt trong lòng hắn cuối cùng cũng tìm ra.

"Ngươi...!Căn bản không phải vì báo thù cho Asano Naoto, mà là tới báo thù vì Kobayashi đúng không?"

Bên kia bọ đàm rơi vào trong im lặng.

Một lát sau, tiếng tên lùn lại vang lên:

"Không tệ lắm, vậy mà có thể đoán được mục đích đến của ta."

"Các ngươi ngụy trang thành người của Oni Hitomi lại bắt Ameko, chẳng qua là vì thúc ép hắn tới tham gia trận đấu này, năm đó biết rõ trận đấu kia không hề chỉ có ba người, Kobayashi đem chuyện này nói cho mẹ của mình? Không, không có khả năng, không có người sẽ đem chuyện này nói với mẹ của mình, cho nên là em gái của hắn...!Ngươi cùng em gái của hắn là quan hệ như thế nào?"

Ba chiếc xe cải tiến ở trên đường cao tốc lao vùn vụt mà qua, ở thời điểm 2p 42s, Trương Hằng gặp phải chiếc thứ nhất lao tới, hắn chuyển động tay lái, vung vẩy đuôi xe, L300 hiểm lại càng hiểm sát đối phương lay động qua.

Vào thời khắc này đầu óc Trương Hằng phá lệ tỉnh táo, hắn nghĩ tới một khả năng vô cùng hoang đường.

"Chờ một chút, ngươi...!Chính là em gái Kobayashi?"

Lần thứ nhất nhìn thấy tên lùn hắn đã cảm thấy trên người đối phương có chút không được tự nhiên, trừ chiều cao cùng dáng vẻ bên ngoài có chút nữ tính, cũng bởi vì hắn là người duy nhất không lộ hình xăm.

Vì ngụy trang thành người của Oni Hitomi, nhóm người này tốn không ít công sức, tên lùn sở dĩ không lộ ra hình xăm giống như những người khác, là bởi vì hắn càng sợ bị nhìn ra hắn không có hầu kết.

Còn âm thanh ngược lại là đơn giản nhất, bọn họ đều đeo theo khẩu trang, chỉ cần có máy đổi giọng.