"Đừng như vậy...... Ừm........ Đau.........A........."
Giọng nói mềm mại như nước truyền đến, cả người Lâm Thư chấnđộng, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong cuốn tiểu thuyết, cô đọcngày hôm qua.
Chính là cảnh một cô gái rên rỉ đầy ham muốn, kiều mị ướtát, chỉ tiếc người đàn ông phúc hắc kia hình như đã hiểu lầm, anh ta làm đau côgái.Thât là ngược tâm ngược thân, cô đọc đến hai mắt lưng tròng, mãi đến ba giờsáng mới mang theo đôi mắt nặng trĩu sưng lên như trái đào, tê tâm phế liệt đingủ.
Vậy nên, ngay ba giây sau khi thức giấc Lâm Thư liền sử dụngtrí tưởng tượng mơ mộng của mình, quyết định thức dậy để đón ánh mặt trời đầutiên, mở mắt ra, nằm nhoài trên giường nhìn xuống.
"Mới sáng sớm, người nào gào thét nhộn nhạo vậy?"
Bạn cùng phòng cô, Tiếu Đồng hung hăng quăng cái nhìn hìnhviên đạn vào người Lâm Thư: "Cậu mới nhộn nhạo, cả nhà cậu đều nhộn nạo!"
Lâm Thư chớp mắt, lúc này mới nhìn lên, đúng lúc thấy LiễuYên Nhiên đang tạo kiểu tóc cho Tiếu Đồng, tạo thành đủ loại kiểu dáng. Còn cô ấymặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, đi cùng với nó là một đôi giày nhỏ, trong nhữngngày mùa đông như thế này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Tiết Băngđang đứng bên cạnh, đối diện với chiếc gương, cẩn thận cài chiếc gim cài áo lấplánh lên trên bộ đồ màu đen của mình.
"Các cậu........ Không lẽ các cậu định sau khi tan họcsẽ đi xem mắt?" Lâm Thư vò vò cái đầu tổ quạ, nhầu nhĩ giống như một miếngxốp cũ nát bị nhúng nước, lăn ra giường tiếp tục giả chết.
Tiết Băng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu có biếthôm nay là ngày gì không?"
"Thứ sáu, ngày mười tám tháng mười hai". Lâm Thư vừanhảy từ trong ổ chăn ra với lấy điện thoại, vừa suy nghĩ xem hôm nay có phải làngày hoàng đạo gì không, mọi chuyện đều thuận, thích hợp cho việc cưới xin, chonên ba người phụ nữ này mới hưng phấn hơn uống máu gà như vậy.
"Tuần này đã là tuần thứ 13 rồi" Ngay cả ngườitính khí dễ chịu như Liễu Yên Nhiên cũng phải nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Thư biết nghe lời phải: "Ừm, ừm, còn có hơn mộttháng nghỉ đông nữa"
"Được rồi được rồi, cậu thông minh như vậy, các tế bàothần kinh của cậu làm sao có thể hiểu được bọn tớ chứ?" Tiếu Đồng khôngkiên nhẫn nói.
Lâm Thư ôm nỗi căm hận cắn chăn: "Cậu không phải côngkích tớ như thế"
"Tớ đâu có công kích cậu". Tiếu Đồng đặc biệt cốtình khéo léo nhắc đến cái “người" đang cắn cắn chăn.
"Cậu, cậu....." Muốn so sánh sự độc miệng giữa LâmThư và Tiếu Đồng, chẳng khác nào mang bánh bao thịt đi đánh chó, một đi khôngtrở về! Lâm Thư đơn giản "Lướt đi" một cái, chui vào ổ chăn, trốn vàogóc tối trồng nấm.
"Nói chuyện nghiêm túc đi, cậu thực sự không lên lớp tiếtcủa Tô Mặc sao?" Tiếu Đồng luôn cảm thấy việc cãi nhau với Lâm Thư khôngphải là thách thức, bình thường cũng không gây sự.
"Tô Mặc là ai?" sau khi tìm kiếm cái tên này trongđầu không có kết quả gì, Lâm Thư cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tiết Băng nghe thấy cái tên Tô Mặc, hai mắt lập tức sánglên, giống như chó con bị đói bụng vài ngày, đột nhiên nhìn thấy khúc xương,"Tô Mặc thực sự là cực phẩm nhân gian nha".
Mấy kẻ háo sắc này ở trong ký túc xá đã ba năm "Cấu kếtvới nhau làm việc xấu", đối với mỗi một biểu hiện, một động tác của TiếtBăng, Lâm Thư đã quá quen thuộc. Mỗi khi Tiết Băng ở trong trường học phát hiệnra một mĩ nam nào đó, sẽ luôn luôn cảm khái một câu: "XX là cực phẩm nhângian". Mà khiến cho cô ấy có thể dùng đến hai chữ "Thực sự", chođến bây giờ chỉ có một người này.
"Đã qua hơn nửa học kỳ, không ngờ đến bây giờ cậu vẫnkhông biết Tô Mặc" Ánh mắt Tiết Băng tràn đầy trách cứ.
Lâm Thư giật mình, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề,Tô Mặc là nhân vật lớn cỡ nào? Cô đưa ánh mắt hoang mang chưa tỉnh ngủ hẳn nhìnLiễu Yên Nhiên: "Tớ cần phải biết anh ta sao?"
"Tuần sau là tuần thứ 14 của năm học, là tuần thứ ba họcmôn tự chọn, tới bây giờ cậu vẫn tin rằng, cậu chỉ cần gặp qua một người sẽ nhớngay người đó?" Tiếu Đồng phát ra giọng nói lạnh lẽo, khiến mồ hôi lạnh củaLâm Thư túa ra liên tục, sám hối một cách sâu sắc.
"Tô Mặc là thầy giáo môn tự chọn của chúng ta" LiễuYên Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
Lớp học tự chọn..... A! Cô nhớ ra rồi.
Bây giờ đã là học kỳ hai năm thứ ba đại học, đến năm thứ tư,phần lớn thời gian đều là đi thực tập ở bên ngoài, rất ít khi về trường. Vì vậy,môn học tự chọn này coi như là môn học cuối cùng ở đại học.
Lúc chọn môn học, Cô chọn trái chọn phải, do dự mãi, cuốicùng quyết định phải nâng cao cảm xúc của bản thân bằng cách lấy môn nhân vănlàm mục tiêu.
Không ngờ, lúc có kết quả đăng ký môn học, vừa hỏi, ba ngườikia cũng đều nhất trí cùng chọn môn học đó.
Nghe xong tin này, cô liền ngây ra không hiểu gì, trong kýtúc xá ba người này từ trước đến nay đều không thích học môn nhân văn nhạt nhẽonày, trong mắt các cô ấy những thanh niên làm văn nghệ là những người khó hiểunhất thế giới.
Tiếu Đồng từng nói: "Lâm Thư, cậu lại kẻ hai nhị (1)cũng có sắc có hương, còn đám người kia cũng là những kẻ hai nhị, nhưng chỉ biếtlàm bộ làm tịch" Lâm Thư cảm thấy rất an ủi, bởi vì đó là lần đầu tiên TiếuĐồng khích lệ cô.
(1): Tiếng lóng của tiếng Trung ý chỉ sự ngốc nghế, ngu đần.
"Sao các cậu đều chọn học môn này........" Lâm Thưvô cùng kinh ngạc, giương ánh mắt tràn đầy khinh bỉ hỏi.
"Cậu không biết là xác suất đăng ký được môn học này làmột phần hai mươi sao? Tớ đoán chắc toàn bộ vận nay trong học kỳ này của chúngta đều dồn vào lần này, mới có vận cứt chó như vậy." Tiếu Đồng vẫn đang mừngrỡ như điên không thể tự kiềm chế.
Không cần......... cái gì mà xác suất chứ. Lâm Thư hoàn toànkhông để ý tới, nhưng may mắn cần phải dùng trong những lúc quan trọng, cô thựcsự không muốn lãng phí may mắn trong học kỳ cuối như thế này, Lâm Thư tronglòng kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc, ba người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý tới tâmtrạng bi phẫn của cô, khí thế thảo luận sôi nổi ngất trời: "Nghe nói anhta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, mới về nước..."
"Còn nữa, anh ta chưa đầy ba mươi tuổi, mà đã trở thànhgiáo sư rồi"
"Nghe mấy chị khóa trên nói, anh ta chưa bao giờ điểmdanh, nhưng làm gì có ai lại ngốc như thế, đi vắng mặt trong giờ của anh ta"
"Đúng rồi, đúng rồi, phải biết rằng........ Chẹp chẹp".Sau đó các cô ấy nói gì nữa, Lâm Thư một chút cũng không nghe thấy, nhưng mộtcâu: "Chưa bao giờ điểm danh" đã khắc sâu vào trong lòng cô, bỗngnhiên cảm thấy may mắn này dùng hết cũng rất đáng, ở trong đại học gặp được mộtthầy giáo không bao giờ điểm danh thực sự giống như từ trên trời rơi xuống chiếcbánh có nhân vậy.
Lâm Thư chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đi học, trong phòng họcđông nghịt người, các cô đi muộn, chỉ có thể ngồi ở một góc sáng sủa phía cuốicủa phòng học, khoảng cách xa như vậy, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ giáoviên đứng trên bục giảng ra sao, cô liền hết hy vọng, đơn giản nằm bò xuống bàntrong một góc cuối ngủ bù.
Loáng thoáng nghe thấy câu gì đó là "Không điểmdanh", tảng đá trong lòng cô liền rơi xuống đất, sau đó lại nghe thấy đượccác loại như là : "Pháp luật Minhtriều, Lăng trì" gì đó, cũng không có gì vui vẻ, vì thế cô liền yên tâmthoải mái ngủ trong hai tiết học.
Kết quả, từ đó về sau, Lâm Thư không còn nớm nớp lo sợ việcphải trốn tiết, mà đúng lý hợp tình trốn tiết, cho dù thật sự gặp phải cảnh ngộ"Bất trắc” cũng có ba người kia xử lý giúp.
Vốn dĩ cả buổi sáng hôm thứ sáu chỉ có hai tiết học, đối vớiLâm Thư mà nói, ngủ một mạch đến khi tỉnh ngủ, sau đó mở máy tính lên, chìm đắmtrong thế giới tiểu thuyết, đó thực sự là thiên đường của nhân gian.
Lớp tự chọn mỗi tuần có hai tiết, một trăm phút, tất cả mườituần, gần mười sáu tiếng bốn mươi phút, khoảng thời gian quý giá này cô có thểđọc xong ba bộ tiểu thuyết BL (Boy';s love – tiểu thuyết Đam Mỹ) kinh điển, đặcbiệt là BL Anime và phim điện ảnh BL yêu đương thuần khiết, cô cho rằng phải cựckỳ khéo léo tận dụng thời gian để xem những thứ này.
Lâm Thư bắt đầu nhớ lại, thì ra là thế, giáo viên dậy môn tựchọn của các cô. Tên là Tô Mặc, đẹp trai phóng khoáng tài hoa hơn người tuổi trẻđầy hứa hẹn.....( Chỗ này lược bỏ mấy trăm chữ) "Không điểm danh".
"Bây giờ đã là chín giờ một phút, nếu cậu rời giường đihọc cùng bọn tớ, vẫn kịp đấy." Tiết Băng tận tình khuyên bảo, không muốnLâm Thư làm hỏng "Ngày tốt gặp mĩ nam"
"Tớ kiên quyết không rời khỏi ổ chăn ấm áp củamình" Lâm Thư do dự trong 0.1 giây, trả lời như chém đinh chặt sắt.
Trước đó, Tiếu Đồng quay đầu nhìn Lâm Thư đầy hứng thú, côthấy ra đầu run lên sởn gai ốc trong lòng run sợ, nhưng cuối cùng vẫn bị khuấtphục trước cơn buồn ngủ, không quan tâm nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại, cô quấn kín trong chăn bông, bắt chước chuột đồng,lăn lộn trên giường, từ từ mở mắt, cầm điện thoại di động, mười giờ ba mươi.
Giơ ngón tay tính toán, bây giờ còn mười phút nữa là hết tiếtba, nếu bây giờ lên lớp, có thể học tiếp tiết bốn, có thể nhìn thấy "mĩnam" Tô Mặc mà các cậu ấy nói.
Có đi hay không? Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn.
Ọc ọc....
Lâm Thư ai oán xoa xoa bụng: "Mày đói rồi phải không?Tao đi pha mì gói, mày chờ chút"
Ọc ọc, ọc ọc....
"Ái chà? Mày không muốn ăn mì gói? Nhưng trong ký túcxá chỉ có mì gói....." Lâm Thư mặt cau mày có.
Ọc ọc, ọc ọc, ọc ọc........
Đối mặt với "Nhu cầu" mãnh liệt của cái bụng, côthở dài: "Được rồi, tao xuống căn tin cho mày ăn"
Cuối cùng, ham muốn nhìn mĩ nam vẫn không thể thắng đượckhát vọng của đồ ăn.
Đi đôi dép lê gấu mèo bằng nhung vào chân, cùng với một đôimắt thâm đen tương đương với "Quốc bảo" (Gấu trúc), Lâm Thư vật lộn hếtsức lảo đảo từ trên giường xuống đất, xuống lầu mua đồ ăn cho bản thân.
Còn chưa đi xuống lầu: "Lớp trưởng, anh nhìn xem ánh mắttôi kiên định biết bao...." tiếng hát tràn đầy sức sống của Lãnh DươngDương vang lên, Lâm Thư vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, Tiếu Đồngnhắn tin: "Hết sức khẩn cấp, Tô Mặc nói tiết sau sẽ kiểm tra, lên lớpnhanh"
Hả.....Kiểm tra bất chợp? Cái này không phải biến thành điểmdanh sao!
Lâm Thư hiết rõ toàn bộ tiền đề của việc trốn học luôn hìnhthành trên cơ sở là giáo viên khoan dung độ lượng không điểm danh. Vì thế,nhanh chóng chạy vào ký túc xá, thay giầy, cầm lấy túi sách, cô vung chân chạynhư điên ra ngoài.
Lúc chạy tới phòng học, là mười giờ bốn chín phút, chỉ kém mộtphút nữa. cô khom lưng, cẩn thận đi vào từ phía dưới "Phục phục tiếnlên" ( chị ấy bò rạp xuống để vào lớp), cuối cùng thuận lợi ngồi ở hàng thứhai cùng ba người kia.
Kéo kéo góc áo Tiết Băng, cô nhẹ giọng: "Sao lại ngồichỗ này?" Mấy người trong ký túc xá không phải luôn lấy việc ngồi hàng thứba từ dưới lên làm mục tiêu phấn đấu à?
"Chỗ này thì sao? Bọn tớ phải lên lớp sớm một tiếng mớigiành được đó! Phải biết rằng, ngồi chỗ này, ngẩng đầu một góc bốn lăm độ, cóthể nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ anh tuấn nho nhã của giáo sư Tô......" TiếtBăng không khỏi đắc ý.
"Sao đột nhiên lại kiểm tra thế?" Lâm Thư cắtngang, cô nghĩ dù sao chỉ còn một tiết học cũng không tới mức khiến cho cô biai đau khổ.
"Sao.... “ Lâm Thư không nói gì lẳng lặng nhìn về phíaTiếu Đồng. Tiếu đồng cảm giác mấy sợi tóc trên trán giật gật một chút, quay đầulại, vô hại cười cười: "Cá nhân tớ cho rằng, nếu không nhìn qua Tô Mặc mộtlần, cậu sẽ hối hận cả đời. Là người chị em tốt nhất của cậu, tớ sao có thể nhẫntâm để cho nữa đời sau của cậu sống trong sự thống khổ hối hận được, cậu nóiđúng không?"
"Bộp......" Lâm Thư đập bàn, đứng lên, cảm xúctrong lòng đã không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung nữa, bữa sáng của cô, thếgiới đam mỹ của cô, của cô...... Lâm Thư đỏ mắt: "Cậu, cậu......."
"Em sinh viên kia, lúc lên lớp nên kiềm chế sự cuồngnhiệt trong lòng một chút". Phía trước truyền đến giọng nói dứt khoáttrong trẻo, nhàn nhạt, giống như tiếng ngọc vỡ.
Trong chớp mắt, phòng học vừa mới đang sôi trào, liền yêntĩnh trở lại, hơn một trăm ánh mắt cùng lúc quét qua, Lâm Thư nuốt một ngụm nướcbọt, áp lực khổng lồ trên đầu, ngẩng đầu nhìn bục giảng, một góc bốn lăm độ.
Một người toàn thân vàng nhạt cùng với ghim gài của chiếc áogió làm nổi bật lên dáng người thon dài, tao nhã cầm tài liệu giảng dậy, cho dùkhẽ nhíu mày, cũng không mất phong độ. Mái tóc mềm mại trên trán đâu vào đấy,tuy cặp kính che khuất đôi mắt kia, nhưng khóe mắt đuôi mày đen như mực cổ. LâmThư lập tức nghĩ đến những người thư sinh tuấn mỹ có một không hai trong tiểuthuyết cổ đại, mặc dù gầy yếu, nhưng đứng ở chỗ nào, chỗ đó tự nhiên sẽ trởthành phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tích tắc đó Lâm Thư liền hiểu ra vì sao các bạn phòngmình lại "Điên cuồng" như vậy.
Đúng là.....
"Em sinh viên kia, mời em ngồi xuống, mặc dù tôi có thểhiểu tâm trạng phấn khích của em sau khi gặp giáo viên....." Tô Mặc hơinghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi muốn vào học rồi"
Khóe miệng mỉm cười của anh không biết cố ý hay vô tình khiến"thần hồn điên đảo" của cô lần lượt "triệu hồi", cuối cùngtinh thần cũng trở lại, lặng lẽ ngồi xuống, vùi mặt giữa hai cánh tay.
Như thế này, thật là mất mặt, quá mất mặt ....
Lâm Thư ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên, trai đẹp lênlớp, thực sự là không thể tùy tiện trốn, bởi vì sẽ có Sailor Moon đại biểu ánhtrăng trừng phạt bạn!