Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 41



"Em nói cái gì?" Tô Mặc nghe thấy Lâm Thư nói nhưvậy, ánh mắt sáng long lanh lúc đầu trong nháy mắt trở nên u ám, nghiến răngnghiến lợi có chút mùi vị rồi.

Từ trước đến giờ một Lâm Thư không hề có khí chất, lúc này lạiđang nhìn thẳng Tô Mặc không hề có ý định lùi bước.

Tô Mặc nhăn mày, đôi mắt hẹp dài đào hoa nhúi lại, tức dận dầndần lộ ra: "Nói rõ ràng cho anh" Rõ ràng hơn mười phút trước còn rấttốt đẹp, tại sao đột nhiên liền lật lọngtrở mặt?

Được rồi, mặc dù anh không biết Lâm Thư gặp phải chấn động bấtngờ gì, nhưng mà, cô cũng không nên lấy chuyện "chia tay" này ra nóiđùa chứ, trừ phi là thật sự đã xẩy ra chuyện gì .....

Lâm Thư đưa điện thoại di động cho Tô Mặc, vẻ mặt cổ quái,Tô Mặc định thần nhìn lại, là trang web diễn đàn của trường học, mà bị đưa lênđầu là một Topic đã có hàng nghìn hồi âm, xem ra vô cùng nóng hổi, nhưng màtiêu đề là

Trong lòng cả kinh, nhưng Tô Mặc mặt vẫn không biết sắc, kéoLâm Thư vào trong thư phòng, bật máy tính lên, nhìn kỹ cái topic đó.

Thực ra, chuyện tình yêu giữa giáo viên và sinh viên trongtrường đại học không quá mức cấm đoán, dù sao mọi người đều là người lớn, nhưngmà những lời nói của cái người LZ này tương đối sắc bén, hơn nữa vai nam chínhlại là Tô Mặc một nhân vật phong vân, luôn luôn thu hút những ánh mắt long lanhcủa đám "Hoa si" trong trường học. Cho nên, cái topic này nghiễmnhiên trở thành đề tài của năm.

Ở trong thiếp, LZ nói rõ, có bằng chứng chứng minh Tô Mặc vàLâm Thư qua lại với nhau.

Vốn dĩ, Lâm Thư không thi qua môn học tự chọn, vậy mà, saukhi cô đi đến nhà Tô Mặc một chuyến, điểm số liền được chữa lại. đây là bằng chứngthứ nhất.

Trong kỳ nghỉ đông năm thứ 3 đại học, có người từng nhìn thấyLâm Thư và Tô Mặc cùng nhau bước ra khỏi một căn nhà trọ, đây là bằng chứng thưhai

Lúc khoa tiếng anh đi chơi xuân, có người trong lúc vô tìnhchụp đúng đã chụp được dáng vẻ thân mật của Tô Mặc và Lâm Thư, đây là chứng cứthứ ba.

Trong cuộc thi giữa kỳ năm thứ ba đại học, Lâm Thư dưới sựgiúp đỡ của Tô Mặc, đã qua cuộc thi lại, đây là chứng cứ thứ tư.

Trong một buổi tối mập mờ không rõ, có người chụp ảnh LâmThư ngồi trên xe Tô Mặc, đây là bằng chứng thư năm.

Bên dưới còn có ảnh kèm theo, Lâm Thư nhìn kỹ hai tâm hình,quả thực là khóc không ra nước mắt. Mặc dù cả hai bức ảnh chỉ chụp được nửa mặt,nhưng mà, chỉ cần người hơi quen thuộc với bọn họ một chút lập tức có thể nhậnra được.

Huống chi, phần lớn những lời của người LZ này đều là sự thật,cho dù muốn phản bác cũng là không có lời nào để nói.

Có lẽ bởi vì trong trường học hiếm khi xuất hiện một tin bátquái kình bạo như thế này, nên có khá nhiều người qua đường vây lại xem, cànglúc càng thêm ác ý.

Lúc Tiếu Đồng gọi điện thoại tới, phẫn nộ không thể khống chế:"Những kẻ đó chính là thứ người không ăn được nho nói nho xanh, dòm ngó dòxét Tô Mặc lâu như vậy, bây giờ biết anh ta đã bị cậu thu phục, một đám ghen tị,mới không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy!"

Quả thật, rõ ràng là không biết phân biệt nặng nhẹ!

Lấy đạo đức, lương tri, quy tắc ngầm, YD, loại từ ngữ dùngít cần suy nghĩ, loại cảm giác đó, giống như là bị nước lạnh rội từ đầu xuốngchân, càng xem, trong lòng càng cảm thấy hốt hoảng.

Lâm Thư chưa bao giờ biết, thì ra, lời đồn đại, có thể khiếnngười ta sợ hãi như vậy

Tuy rằng cũng có người có thái độ ủng hộ, nói các câu nói"Chân thành" nhưng mà, lại nhanh chóng bị dìm ngậm trong hàng loạt nhữnglời chửi mắng.

Việc này đối với người trẻ tuổi mà nói, cuộc sống đã trở nênbuồn tẻ chán nản, dựa vào một thứ chính nghĩa tự cho là đúng, đối với nhữngchuyện tình không phù hợp với lẽ thường của xã hội như này sẽ lấy phê phán vàtrào phúng để đáp trả.

Có lẽ cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn tiếnthân làm một "Người bình thường" mà thôi.

Những người khiến người ta không thích sống chung thường thườngsẽ nhận kết thúc bi kịch, mà Lâm Thư lúc này, chính là người "Không thíchsống chung"

Nếu như chỉ là như vậy, Lâm Thư cũng sẽ không dễ dàng nóichia tay, lời đồn đại chỉ dừng ở đồn đại mà thôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngàynhững thứ này sẽ từ từ biết mất, nhưng mà....

Lâm Thư thấy người nào đó viết trên thiệp, Tô Mặc lợi dụngchức quyền tiến hành hành vi quy tắc ngầm, đứng trên phương diện trường học chắcchắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, đoán rằng, bãi miễn chỉ là sớm muộn?

Đây mới là nguyên nhân chính khiến cho Lâm Thư lui bước. NếuTô Mặc bị xa thải vì lý do như vậy, thì sẽ không còn có trường học nào đồng ýtuyển dụng anh?

Nếu như nói, mối tình này cần lấy tương lai của Tô Mặc làmcái giá phải trả, phải chăng quá mức thê thảm.

Tô Mặc nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Thư, gần như khổ sở đến sắpkhóc lên rồi.

Cái cô bé ngốc nghếch này, một chút tâm tư đó, Tô Mặc làmsao có thể không hiểu. Thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Lâm Thưkhông suy nghĩ gì nhiều, chỉ là do lo lắng ch anh, điều này khiến cho anh cảmthấy vui mừng, nhưng mà cô đối với mối tình của hai người không kiên định như vậy,lại khiến đáy mắt Tô Mặc âm u lạnh lẽo như băng.

Thở dài một tiếng. Không đợi Lâm Thư phản ứng kịp, Tô Mặckéo cô vào trong lòng, dùng lực giữ cằm cô, hung hăng che lên môi Lâm Thư.

Hơi thở của Lâm Thư dần dần rối loạn, một lúc lâu sau, Tô Mặcmới lưu luyến không rời buông cô ra. Sau đó, còn chưa đủ liếm liếm khóe miệng củacô, con người đen nhánh giống như một loại vẩy mực thâm thúy (Vẩy mực là mộtcách vẻ tranh thủy mặc) bên trong tràn đầy tình ý.

Trong lúc đó Lâm Thư giật mình, cảm thấy giữa hai hàng lôngmày của Tô Mặc như có yêu khí chuyển động.

"Yên tâm đi, giao cho anh" Tô Mặc xoa xoa đầu LâmThư, lời nói đặc biệt dịu dàng. Không biết vì sao, giọng nói của Tô Mặc có thểkhiến trong lòng Lâm Thư trở nên yên bình.

Sự thấp thỏm lúc đầu của Lâm Thư cứ như vậy bị chặn lại từngchút xíu một.

Nế như, có thể không phải rời khỏi Tô Mặc, thì thật tốt biếtbao.

*******

Mặc dù ở trong điện thoại Tiếu Đồng khuyên cô, thời gian nàynên tránh đi một chút, tội gì phải "Ngược dòng mà lên", hơn nữa, bâygiờ rất nhiều sinh viên năm thứ tư đang bận rộn tìm chỗ thực tập không ở trongtrường học, về tình cũng có thể tha thứ thôi! Chi bằng, nhân cơ hội này nghỉngơi thật tốt một chút.

Nhưng mà, Lâm Thư thật sự rất là bất an, nói thế nào cũng muốntrở về trường học xem tình hình một chút. Tô Mặc mỗi ngày về nhà luôn luôn mangtheo dáng vẻ nhàn tản tươi cười, làm Lâm Thư nhìn không ra, lo lắng đề phòng, sợcó một ngày anh mang tin dữ về nhà.

Đội cái mũ vào, lại đeo thêm một cái kính mắt, Lâm Thư cẩnthận trở về ký túc xá.

Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng ngồi đối diện máy vi tính nhỏ giọngnói thầm, bỗng nhiên trong không gian yên lặng không một tiếng động, bị sự xuấthiện của Lâm Thư làm hoảng sợ.

"Cậu trang bị đầy đủ như vậy, ai không biết còn tưởng rằngcậu muốn tham gia hoạt động khủng bố gì cũng nên" Tiếu Đồng liếc Lâm Thư mộtcái

Lâm Thư bỏ mũ ra khẽ gắt: "Tớ đây như vậy là đề phòng bịném trứng chim đó?"

"Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Lâm Thư lại gầnmáy vi tính, nhìn cái thiệp lại nhiều hơn so với trước hai trang, trong lòngkhông khỏi bi ai.

Liễu Yên Nhiên liền vuốt tay: "Thế nào được nữa, tốt nhấtcậu nên cẩn thận một chút mới tốt, ngộ nhỡ bị tấn công tập thể"

@[email protected] Lâm Thư bàu tỏ ưu thương sâu sắc.

"Ơ, Tiểu Băng đâu?" nhìn bốn phía xung quanh, LâmThư nghi ngờ hỏi han

"Cô ấy ra ngoài tìm chỗ thực tập rồi....." Tiếu Đồngdo dự một lúc, kéo Lâm Thư sang một bên: "Tớ hỏi cậu đây, có bao nhiêu ngườibiết chuyện cậu và thầy Tô?"

Trải qua thời gian phân tích của Tiếu Đồng và Liễu YênNhiên, cuối cùng có kết luận, người đăng topic này chắc chắn có quan hệ thânthiết với Lâm Thư, nếu không, thì làm sao có khả năng biết tường tận sự việcnhư vậy.

"Ngoại trừ các cậu ra, lần trước không cẩn thận bị TiểuThẩm bắt gặp....." Lâm Thư tự nhận là bí mật này luôn được giấu rất tốt.

"Không phải chứ, tiểu thầm làm sao có thể thông minhkhông khéo đến mức đó?" Tiếu Đồng rơi vào trầm mặc. (Tiểu Thẩm căn bánhbao nghi ngờ nghĩ: Tại sao Tôi cảm giác những lời này không giống như đang khenTôi vậy?)

Nói đến đây, thì cái người LZ kia sau khi đăng topic liền biếnmất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại những lời lảm nhảm của người quađường Giáp Ất Bính Đinh. Tra theo địa chỉ IP, đều là mạng trong trường học,cũng không tra được gì.

Thật sự có thể nói là giọt nước không lọt

"Bình thường tớ cũng không đắc tội với người nào, tạisao lại rơi vào thảm cảnh bị người ta đào bới như này?" Lâm Thư suy nghĩ,có phải là do ngày trước cô trộm mất pho mát của người nào đó, bây giờ đến đểtrả thù.

Tiếu Đồng khinh thường: "Tớ nghĩ, Tô Mặc chính là miếngpho mát kia, chắc là người phụ nữ kia không chiếm được liền hủy diệt, còn ghentỵ với cậu"

Lúc nói đến đây, Tiếu Đồng giật mình sửng sốt một chút, đángtiếc Lâm Thư không thể nhìn ra.

Vào ký túc xá ngồi còn chưa ấm chỗ, Lâm Thư nhận được một cúđiện thoại, nhìn điện thoại, không phải là thầy chỉ đạo Tiểu Bàn ca sao! Nếu tớitrốn cũng không được, Lâm Thư đoán chắc không có gì tốt đẹp, rơi lệ chia tay TiếuĐồng và Liễu Yên Nhiên

*****

"Cái đó, Lâm Thư, em ngồi đi" Tiểu Bàn ca xoa xoatay, dáng vẻ rất khó khăn, so sánh với dáng vẻ "Hiên ngang lẫm liệt, khẳngkhái chịu chết" của tiêu thư, làm cho người ta cảm thấy người phạm phảisai lầm trong chuyện này là anh ta thì mới đính.

"Về việc gần đây trên diễn đàn của trường học có mộttopic, Tôi nghĩ em cũng nhìn thấy rồi?" Tiểu Bàn ca vừa nói, vừa khéo léoquan sát ánh mắt Lâm Thư, sợ cô kích động.....

Không ngờ lâm thu chỉ bình tĩnh gật đầu: "Em nhìn thấyrồi"

"Trong trường học vẫn rất coi trọng chuyện này, dù saocũng liên quan đến vấn đề danh dự của trường học, cho nên, anh muốn hỏi em mộtchút, việc viết trong topic kia, có phải là sự thật không?"

"Ngoại trờ mấy chi tiết nhỏ, về cơ bản thì đều khôngsai" Lâm Thư nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Tiểu Bàn ca, trong nháy mắtnhìn trời không nói gì.

Căn nhằn một lúc, Tiểu Bàn ca cũng không nói bất cứ điều gìvề sự việc, cuối cùng, mới hiện vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Thư: "Em lên lầu4 đi, thầy chủ nhiệm muốn nói chuyện với em một chút"

"Tiểu Bàn ca, thầy nói xem em có bị đuổi họckhông?"

"Vẫn chưa biết, nhưng mà, chắc khó có khả năng cả em vàthầy Tô đều được ở lại?" lúc này Tiểu Bàn ca cũng không quản vấn đề xưnghô, an ủi Lâm Thư: "Không sau đâu, sau này con đường của em vẫn còn dàimà"

"Nhưng mà, em thật sự thích Tô Mặc "Lâm Thưnghiêng đầu, nhìn Tiểu Bàn ca bằng ánh mắt kiên định

"Này....." thật lâu Tiểu Bàn ca không nói gì nữa

Đi lên lầu 4, Lâm Thư cảm thấy trong lòng không hiểu sao cómột tia rét lanh, toàn thân nổi da gà.

Lúc mở cửa bước nào, tiếng động náo nhiệt bên trong phút chốcim bặt, mấy người thầy giáo vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Thư

Lâm Thư ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Tô Mặc bình tĩnhngồi ở bên trong, cười híp mắt uống trà.

Nhất thời, Lâm Thư có cảm giác rối loạn..