Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 52



Đối với Tô Mặc mà nói, khi biết được Tiểu Bạch Thỏ nhà mìnhbị một tên lão già đứng tuổi nhúng chàm, không thể nghi ngờ là lửa giận ngập trời

Một mặt, đối với lão già đứng tuổi kia, hiển nhiên sẽ tàn nhẫnra tay, dứt khoát tiến hành đánh đập; mặt khác, đối với Lâm Thư, Tô Mặc vẫn dodự thật lâu, mới gọi điện thoại

"Chuyện gì vậy? em đang làm việc...." đầu bên kiađiện thoại, phát ra những tiếng động đang đánh bàn phím "Cạch, cạch",Tô Mặc yên lặng nghe một lúc, mới chậm rãi nói một câu:

"Tiểu Thư, thực xin lỗi"

Bàn tay đang đánh bàn phím của Lâm Thư dừng lại: "Làmsao vậy?"

Hôm nay Tô Mặc có cái gì đó không đúng, nhưng Lâm Thư lạikhông biết không đúng ở chỗ nào, chỉ nghe thấy Tô Mặc nói một câu: "Buổi tốivề nhà sớm một chút" sau đó là tiếng "tút tút...."

Thật là kỳ quái?

"Ném~" tính cánh Lâm Thư chính là như vậy, khôngnghĩ ra, vậy thì đừng nghĩ, trực tiếp đem phiền não ném đi cho rồi!

Vì vậy, khi chị Lee vừa đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấykhông phải là một Lâm Thư nằm nhoài trên bàn hai mắt vô hồn.

"Lâm Thư, sửa soạn một chút, đi phỏng vấn cùng vớiAmy" Quả thật, câu nói kia không sai mà, cấp trên nhìn thấy bạn, thườngthường đều là lúc bạn đang phân tán không tập trung, còn lúc bạn vùi đầu tronggian khổ, thì cấp trên sẽ lựa chọn không nhìn thấy....

Chị Amy là tổng biên tập của tạp chí Hoa Vinh, một mái tóc cắtngắn, nhìn qua khiến cô ấy cực kỳ giỏi giang, đối với người "gây trở ngại"như Lâm Thư, có vẻ cực kỳ bất mãn.

"Lát nữa, cô chỉ việc ngồi ở bên cạnh, đừng nói chuyệnlàm hỏng buổi phỏng vấn, biết không?"

Lâm Thư gật đầu một cái, cô luôn luôn là người biết khiêm tốt,chuyện tranh giành nổi bật như này, không phải phong cách của cô.

Đối tượng phỏng vấn lần này, theo như Amy nói, là một doanhnhân khá khó trị, nếu không, cũng không cần đích thân chị ta xuất chính.

Nhưng Lâm Thư cảm thấy mặc dù thân phận cái người tên Viên Ýnày là hiển quý, nhưng mà cũng không khó nói chuyện lắm, ít nhất khi gặp các côđã dùng lễ nghi đón tiếp, cười híp mắt, rất giống con mèo nhỏ trên tủ sách củachị Lee.

Amy ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu phỏng vấn, còn Lâm Thư ngoanngoãn ngồi bên cạnh, đọc tài liệu của chị Amy. Viên Ý năm nay hơn bốn mươi tuổi,gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến bây giờ đã trở thành nhân vật chèochống trong giới IT, được coi là nhân vật truyền kỳ.

Amy phỏng vấn rất chuyên nghiệp, từ việc gây dựng sự nghiệptới việc thành công, từ thành công nói tới những kế hoạch mở trộng trong tươnglai, đáng tiếc, mặc dù Amy cố gắng muốn nói tới những mặt về phương diện cuộc sốngcá nhân, nhưng dáng vẻ Viên Ý giữ kín miệng như bưng, thế nào cũng không chịutiết lộ

Khi cuộc phỏng vấn rơi vào tình thế lúng túng, thư ký củaViên Ý gõ cửa đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện: "Viên tổng, ngài cókhác"

Viên Ý thoáng áy náy nhìn các cô: "Mời hai cô ngồi ở đâychờ một chút, Tôi đi một chút sẽ trở lại"

Amy cũng giống như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái:"Được". Đợi đến khi Viên Ý ra ngoài, sắc mặt lại lập tức xụ xuống

"Không phải rất thuận lợi sao?" Lâm Thư tò mò hỏi

"Thuận lợi ở chỗ nào?" Amy lắc đầu thở dài mộtcái: "Những câu ông ta vừa mới trả lời, cũng giống như ấy tạp chí khác,không lấy được tin tức độc nhất vô nhị, tất cả đều là uổng phí" Viên Ý làmột ngươi rất cẩn thận, chỉ cần hơi hỏi về vấn đề riêng tư một chút liền lắc đầumỉm cười, thật sự là tiến vào cũng không thể, mà rút ra cũng không xong

Theo tin tức tiết lộ Viên Ý đã có vợ có con, chỉ có vậykhông biết gì hơn. Nếu có thể biết thêm một chút tin tức, dù chỉ là một tin nhỏthôi, cùng có thể trở thành điểm sáng của tạp chí

"Phải biết rằng, bát quái là bản tính của con người"

Tổng kết xong, Amy vừa quay đầu, liền phát hiện Lâm Thư cănbản không có nghe, mà đang cầm một tờ giấy chơi trò gấp giấy rất vui vẻ, nhấtthời nộ hảo công tâm, chỉ vào Lâm Thư, tay run lên run lên: "Cô,cô...."

Con chưa bắt đầu nổi bão, Viên Ý đã đẩy cửa đi ào: "Thậtngại quá, vừa nãy nói đến đâu rồi?"

Amy đành phải che giấu sự tức giận, nhanh chóng khôi phục vẻmặt tràn đày ý cười: "Vừa rồi đang nói đến chỗ đối với công ty trong tươnglai năm năm tới ngài mong đợi gì"

Thật không ngờ, Viên Ý lại đem tầm mắ nhìn lên tờ giấy gấptrên tay Lâm Thư: "Đây là hoa hồng?"

Lâm Thư gật đầu một cái: "Vâng, nhìn thấy trên bàn ngàicó môt bông, liền không nhịn được cũng muốn gấp một bông"

"Chỗ này cần phải gấp lại" Nhìn Lâm Thư chậm chạpkhông gấp tiếp, Viên Ý nhắc nhở

"Cái này lúc đầu là do cha tôi dậy tôi, bây giờ cũngquên mất rồi" Lâm Thư ngượng ngùng gãi đầu

Viên Ý cười "Ha ha": "Tôi cũng vậy đã dậy chocon gái mình gấy hoa hồng giấy, ừ, bông trên bàn ta nó tặng cho tôi trong ngàylễ tình nhân đó"

Lúc này Amy mới đem tầm mắt nhìn về bông hoa hồng giấy đặttrên bàn làm việc cảu Viên Ý, nhìn qua thì có vẻ đã gập rất râu rồi, nhưng laiđược giữ gìn cẩn thận. Trong bụng thầm nghĩ, chẳng lẽ, Lâm Thư này lại có chúttài mọn?

Nhìn lại Lâm Thư thì trong ánh mắt Amy có chút khen ngợi

Có lẽ vì bông hoa hồng giấy, nên ngược lại Viên Ý như vửa mởmáy hát, không không ít chuyện lý thú xẩy ra giữa con gái và ông ta, Lâm Thư vẫnmỉm cười nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, Amy nhất thời cảm thấy không khítrở nên dịu lại

Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, Viên Ý mới day trán cười:"Hôm nay tôi nói nhiều quá rồi" Nhưng trong lúc đó vẻ mặt lại tràn đầythoải mái, không có gì bất mãn.

Amy yên lặng ở trên bàn nhớ lại ghi chép: "Phía sauthành công của một người là sự dịu dàng" Không thể không nói, Lâm Thư kiacũng không tồi, trong cái khó ló cái khôn

Đợi đến khi hai người ra khỏi cửa tòa nhà, Amy khích lệ nói:"Làm thế nào mà cô nghĩ ra cách dùng hoa hồng giấy để mở cánh cửa tronglòng Viên Ý vậy?"

Nhưng Lâm Thư lại ở trong trạng thái mù mở trả lời:"Tôi chỉ là muốn nhớ lại cách gấp hoa hồng giấy thôi, không ngờ Viên Ý lạiđột nhiên bu lại...."

Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều quá? thật ra Lâm Thư cũnglà một tay mơ không hơn không kém? Amy không ngừng toát mồ hôi lạnh

"Vận may của cô cũng không tồi"

*****************

Kết quả của vận may tốt, liền là

"Lâm Thư, bài viết về Viên Ý giao cho cô" Amy bỏxuống một xấp tài liệu, chuẩn bị rời đi

"Hả?" nhưng, nhưng.... không phải Tôi chỉ là mộtngười "Phục chế dán" chỉ giả bộ đánh đấm thôi sao, cái gì mà viết bảnthảo cô không hề có kinh nghiệm?

Amy, chị đang nói đùa với tôi sao?

Cô kéo.....

Amy vừa quay đầu lại. liền nhìn thấy Lâm Thư lệ rơi đầy mặtdán chặt vào vạt áo mình sống chết không rời: "Tôi không biết"

Amy hoa lệ hất Lâm Thư ra, trở lại chỗ ngồi, cầm một xấp tàiliệu lên ném cho Lâm Thư: "Đây là bản thảo trước đây tôi viết khi phỏng vấn,cô xem thử xem, ngày mai phải nộp bản thảo cho tôi"

Lâm Thư nhìn bài bản thảo phỏng vấn giống như "từ điểnTân Hoa", chết rồi....

Một làm tốt một chuyện chưa từng làm, sự khó khăn của việcnày đối với lâm sư mà nói, giống như so sánh với việc khó sinh vậy

Nhìn qua màn hình máy tính trống trơn, lại nhìn nhìn đồng hồbáo thức chỉ năm giờ, Lâm Thư lệ rơi đầy mặt. Nhớ tới ánh mắt khích lệ của chịAmy cùng với vẻ mặt uy hiếp của chị Lee, Lâm Thư "Phù phù" một tiếng,nằm nhoài lên bàn phím

Giả chết không giải quyêt được vấn đề, cho nên, vẫn phải tiếptục

Cháp vá lung tung, cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ viết rahai nghìn chữ, Lâm Thư nhìn lên, đã gần mười giờ rồi

Nguy rồi

Trong lúc giật mình tớ tới trước đó hình như Tô Mặc gọi điệnthoại tới bảo cô về nhà sớm, Lâm Thư tìm điện thoại, quả nhiên có đến mười mấycuộc gọi lỡ

***************

Lúc vội vội vàng vàng trở về nhà, Lâm Thư chỉ thấy vẻ mặt cóchút tối đen của Tô Mặc

"Tại sao không nghe điện thoai?"

"Em để ở chế độ im lặng, nên không nghe thấy....."

"Tại sao muộn như vậy mới về"

"Em phải viết bản thảo" Tại sao những lời hỏi đápnày nghe qua giống như lời đối thoại giữa con gái đang trong thời kỳ trưởngthành với cha mình thế nhỉ?

Tô Mặc cau mày: "Viết bản thảo? không phải là em phụtrách trang web sao, tạo sao lại chạy tới chỗ viết bài của tạp chí?"

Lâm Thư liền xoa xoa tay, kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay,kết quả, Tô Mặc nghe xong mặt càng đen hơn

Trầm mặc một lúc lâu, Tô Mặc mới chậm rãi nói: "LâmThư, hay là em đến chỗ anh thực tập đi?"

"Tại sao?" Lâm Thư nghi ngờ liếc nhìn Tô Mặc

"Cảm giác, em ở bên cạnh anh, sẽ làm anh yên tâm hơn mộtchút"

"Vậy sau này công việc của em làm thế nào?" Chânmày Lâm Thư cũng khẽ nhíu lại

"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn luôn, đến lúcđó, anh nuôi em sống qua ngày, thế nào?" Tô Mặc xoa xoa đầu Lâm Thư mỉm cườinói

Lâm Thư hất tay Tô Mặc ra, giọng nói có chút mất tự nhiên:"Ý của anh là.... để cho em ở nhà biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng?"

"Làm sao có thể là thiếu phụ luống tuổi có chồng đượcchứ? Nếu như em rảnh rỗi nhàm chán, thì có thể đến công ty làm thư ký cho anh,được không?"

"Không cần.... muốn tự mình tìm việc làm, tự nuôi sốngbản thân" Lâm Thư ngập ngừng nói, cảm giác Tô Mặc có chút dã man không hiểuchuyện

"Anh sẽ lo lắng cho em...." Tô Mặc nhắm chặt mắt,trong giọng nói có chút uể oải: "Em không nói cho anh biết, việc em bị quấyrầy ở công ty, không có nghĩa là anh không biết"

"Hơn nữa như tối nay chẳng hạn, em có biết anh lo đến mứcnào không? Chạy khắp nơi mà không tìm thấy em...."

"Nếu em không thể tùy thời tùy chỗ nhìn thấy em, thìanh rất không yên tâm"

Ánh mắt của Tô Mặc quá mức kiên định, Lâm Thư lùi về phíasau mấy bước, thậm chí quên hỏi Tô Mặc tại sao anh biết chuyện của cô xảy ra ởcông ty, nhưng mà, chỉ một việc này thôi, cô không muốn lùi bước

"Tô mặc, anhkhông thể giúp em cả đời được, có rất nhiều chuyện em muốn tự mình học cách đốimặt"

"Tại sao anh không tin rằng em có thể làm được? Trongsuy nghĩ của anh, lúc nào em cũng làm sai"

Anh có hiểu không, em muốn có một ngày, sẽ trở nên xuất sắc,trở nên suất sắc một chút

"Tiểu Thư, anh không hề nghĩ rằng em làm sai điều gì hết,chỉ là...." Tô Mặc nở nụ cười bất đắc dĩ không biết làm sao: "TiểuThư, bây giờ vị trí của em ở trong lòng anh, quan trọng hơn so với bất cứ thứgì, em hiểu không?"

"Tiểu Thư, em có thể trở nên dũng cảm, em có thể trởnên không sợ hãi, nhưng mà, em nên hiểu, anh mãi mãi đứng ở phía sau của em,tùy thời tùy chỗ em đều có thể dựa vào, em không cần thiết phải kiên cường nhưvậy"

Thật lâu sau Lâm Thư không nói gì nữa

Có mấy lời, một khi đã nói ra khỏi miệng, liền thay đổi

Ý của Tô Mặc, Lâm Thư có thể hiểu, nhưng mà, Tô Mặc lại quênhỏi một câu chính là cảm nhận của Lâm Thư.

Có đôi khi, cái tình yêu cần phải sự đối mặt, chứ không phảilà - tự cho bảo vệ là đúng.