Tuy lúc đối mặt với Diệp Lan, biểu hiện của Lâm Thư rất canđảm, nhưng mà trên thực tế, Lâm Thư hiểu, chẳng qua chỉ là cô phùng má giả làmngười mập mà thôi
Mấy ngày gần đây, sau khi về nhà, đối diện với Tô Mặc, LâmThư vẫn không tự chủ mà cúi đầu
Lấy Tô Mặc ở giữa, những lời nói của Diệp Lan và những câu ởtrong lòng cô có sự chênh lệch lớn, đó là tồn tại khác quan, còn nhưng câu an ủicủa Tô Mặc là ý thức chủ quan. Ý thức chủ quan vĩnh viễn không thể thai đổi đượcsự tồn tại khách quan (Câu này hơi tối nghĩa nhỉ? Nhưng các nàng thông cảm tanghĩ mãi không biết diễn đạt như nào hết, ngoài để như vậy)
Tô Mặc quá xuất sắc, cho dù Diệp Lan không nói, trong lòngLâm Thư cũng biết. Chẳng lẽ, cô thật sự muốn cả đời này giống như con chim bịnuôi nhố trong lồng tơ vàng như vậy haysao?
Không sai, cô không phải là người đảm đang việc nhà, cũngkhông thể giúp đỡ Tô Mặc trong công việc, nhưng mà, cô luôn bên cạnh anh, luônluôn cố gắng....
Lâm Thư nhìn bản thảo phỏng vấn trên bàn, lặng lẽ bấm bấmtay.
Mấy ngày nay, Amy đối với cô càng ngày càng nghiêm khắc, thỉthoảng còn kéo cô đi làm phỏng vấn, đối với Lâm Thư mà nói, chuyện phỏng vấn"Không có đầu mối lúc đầu" đã biến thành truyện cảm thấy hứng thú nhấtrồi
Có lẽ, cô có thể nỗ lực trên phương diện này cũng không tồi,đợi qua một thời gian nữa, nếu như thuận lợi, có thể ở lại Hoa Vinh, nhưng vậy....ít nhất có thể hùng hồn mà nói: "Em cũng có thể nuôi sống bản thânmình"
Đang suy nghĩ, đột nhiên chị Lee gõ bàn một cái, ý bảo LâmThư đi theo cô ấy vào phòng làm việc
"Gần đây có cô có cảm giác có gì đó không đúngkhông?" khép cửa chớp lại, chị Lee nói thẳng
"Có gì không đúng ạ?" Lâm Thư nghiêng đầu suy nghĩtrong chốc lát: "Mấy ngày trước công ty đổi một loại cà phê rất khó uống...việc này có được tình không ạ?"
Chị Lee: #@&%..... đồ ngốc này!
"Cô có cảm giác hay không, ừ..." chị Lee châm chầmchậm tìm từ: "Trong công ty có mấy đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt kỳquái?"
Nói đến việc này.... Lâm Thư đột nhiên phát hiện, bình thườngcó mấy đồng nghiệp rất tốt, gần đây hình như lại có chút ít muốn tránh cô,không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ gần đây trên mặt cô có mấy hột đậu nhỏ đã đạt đêntrình độ khiên cho người ta không thể nào chịu được"
"Cao hơn người, người không ưa. Đạo lý này, tại sao côkhông hiểu?" Chị Lee thở dài
Lâm Thư trầm mặc:.........
Một lúc lâu sau, Lâm Thư mới hỏi: "Cái gọi là 'cao hơnngười, người không ưa' là ý gì?"
Nhất thời chị Lee có cảm giác máu tươi tràn lên cổ họng
Chuyện này cũng không thể trách Lâm Thư, ai bảo cô tốt nghiệpchuyên ngành ngoại ngữ, tất nhiên sẽ không bác đại tinh thâm giống như người tốtnghiệp chuyên ngành tiếng trung như chị Lee
Vì vậy đến tránh cho việc Lâm Thư vẫn không hiểu chút nào ýnghĩa vấn đề rối rắm trên, chị Lee quyết định nói những lời đơn giản nhất:"Gần đây có ai ghen tỵ với cô không?"
Thì ra là ghen tỵ sao? ;âm thư chợt hiểu gật đầu một cái:"Nhưng mà - em có gì để cho bọn họ ghen tỵ chứ?"
"Cuối cùng ở lại trong danh sách chỉ có ba người, chonên, trong lúc này các sinh viên thực tập tự nhiên sẽ cạnh tranh rất kịch liệt.Hơn nữa gần đây, Amy đem nhiều việc giao cho cô như vậy, theo bọn họ nghĩ,trong danh sách này, không thể nghi ngờ là sẽ có tên của cô...."
"Thật sao? Em có thể ở lại sao? Lâm Thư rất vui mừng
Chị Lee im lặng nhìn trời, Lâm Thư, chỉ có lúc nào cô bận rộnnhiều công việc mới có thể đem sự tập trung đặt đúng chỗ quan trọng thôi sao?
"Trước mắt mặc kệ năng lực của cô thế nào, nếu cô khôngthể xử lý tốt các quan hệ với đồng nghiệp, như vậy, tôi sẽ không thể để cho cô ởlại" chị Lee lạnh mặt nói, không để để lại chút sĩ diện nào
(⊙o⊙) ôi trời ơi?!
Lâm Thư khó khăn rồi. . . . . .
"Đồng nghiệp, có đôi lúc cũng cần phải lấy lòng"trước khi chị Lee rời đi, không mặn không nhạt nhắc nhở Lâm Thư một câu.
"Nói đến.... chị Lee, cuối cùng tôi hiểu được, chị đãgiúp em có quá nhiều công việc bận rộn" đây là sự hoang mang lớn nhất củaLâm Thư
Chị Lee dừng lại: "Tôi chỉ cảm thấy cô có thể trở thànhngười tài"
Nghe những lời này xong, tâm trang Lâm Thư rất tốt, đắc chímột lúc. Xem ra, mình cũng không tồi lắm, không phải sao?
Lâm Thư không hề ngốc, có chị Lee nhắc nhỏ, tự nhiên như cágặp nước
Về phương diện năng lực tất nhiên là một vấn đề quan trọng,nhưng mà, ẩn mình trong ánh sáng, làm người khiêm tốn, cũng là một việc rấtquan trọng
Thỉnh thoảng, nên mang một chút quà nho nhỏ tặng cho mọi người,làm kho mọi người trong công ty không ngớt lời khen ngợi, mặc dù chỉ là mộtchút lợi ích nhỏ, nhưng nó cũng ngăn chặn được không ít miệng người
Cách ứng xử làm người, Lâm Thư cảm thất, ít nhất về mặt này,cô học được không ít
**************
Có lẽ là vì được chị Lee thừa nhận, khiến mấy ngày nay LâmThư về nhà cũng rất vui vẻ, ôm Bánh Bao nằm trên thảm trải dưới sàn lăn qua lănlại, không khỏi vui mừng
Mỗi lần Tô Mặc về nhà, nhìn thấy bức tranh "thế giớihài hòa" - Lâm Thư và Bánh Bao ngồi ở trên sofa, cùng ăn chung một túi đồăn vặt, nhìn chằm chằm ti vi, Lâm Thư cười "ha ha", Bánh Bao kêu"gâu gâu"
Tô Mặc chỉ biết làm một động tác, day trán....
Nghe Lâm Thư lên mặt đắc ý với anh chuyện công việc, Tô Mặcluôn luôn mỉm cười, vuốt vuốt tóc Lâm Thư: "Làm tốt lắm sao"
Về phần Tô Mặc, tới bây giừo đối với chuyện công việc đều ngậmmiệng không nhắc tới, Lâm Thư hỏi cũng chỉ trả lời: "Em không cần thiết biếtnhững chuyện này", khiến cho Lâm Thư rất hậm hực
Thật ra, thì Tô Mặc cũng chỉ là không muốn để cho Lâm Thư tiếpxúc với những chuyện lục đục đấu đá người lừa tôi gạt, nhưng đoạn ruột congcong này, Lâm Thư làm sao có thể biết được
Lâm Thư lại nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mặc khôngtin vào năng lực của cô
Có chút ít rầu rĩ không vui, nhưng mà, nghĩ lại công việcthuận lợi của mình, lại cảm thấy bản thân được an ủi rồi
Cứ như vậy, đối với thời gian trong công ty, tự nhiên càngthêm mong đợi
Nhưng mà.... thực tế có đôi khi, không có người muốn biết,hoàn toàn là vì nó quá mức phũ phàng
Có câu nói, bát quái là kênh truyền tin nhanh nhất, mà địađiểm truyền tin tốt nhất, không nơi nào có thể hơn ở toilet được!
Lâm Thư đang ngồi trong toilet, vừa định đi ra, liền nghe thấyhai người nói chuyện, lại là hai người khá quen thuộc - chị Lee và Amy
Chậm rãi rụt cánh tay định mở cửa lại, Lâm Thư quyết địnhhèn hạ một lần để nghe lén
"Lâm Thư này rốt cuôc có gì tốt, khiến cho chị phải chechở cô ta như vậy?" trong giọng nói của Amy tràn đầy nghi hoặc: " Emthấy nhà cô ta cũng không phải là gia đình giàu có gì?"
"Gia đình của cô ta không có gì nổi trội, nhưng mà côbiết không, ngày cô ta tới phỏng vấn, tôi nhận được một cú điện thoại
Amy rất tò mò: "Của ai?"
Nhưng chị Lee lại ra sức thắt nút: "Cô nói xem, Người đứngđầu trong giới tài chính gần đây là ai?"
"Tất nhiên là tổng giám đốc Tô thị - Tô Mặc" Khôngchú do dự trả lời
"Nhưng quá đáng tiếc, không có tạp chí nào lấy được tintức độc nhất vô nhị của anh ta, biết chũng chỉ là chít tài liệu từ phía chínhphủ thông báo ra mà thôi Amy thở dài một tiếng, tất nhiên biết rõ có bao nhiêutạp chí ngấm ngầm để ý tới người này
chị Lee nhẹ nhàng cười: "Nếu tôi nói với cô, nếu sănsóc Lâm Thư thật tốt, thì có thể lấy được tin độc nhất vô nhị từ Tô Mặc thìsao?"
Amy hít vào một hơi, không thể tin: "Chị nói là- Ngườichống lưng cho Lâm Thư là Tô Mặc sao?Làm sao có thể?"
"Có một số việc, đúng là không thể khiến người ta tinđược" Giọng điêu nghiêm túc của chị Lee cuối cùng cũng khiến Amy tin, thìra cái người Tô Mặc được bên ngoài cho là "Người đàn ông độc thân hoàngkim" đã sơm bị kẻ ngốc nghếch như Lâm Thư bắt rồi"
"Chẳng trách, chị lại tha cho Lâm Thư nhiều lần như vậy,thì sa là có Tô thị chống lưng phía sau" Amy nở nụ cười khanh khách:"Giao dịch này, rất có lời"
"Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, thật ra LâmThư....." Hai người dần dần đi xa, Lâm Thư cũng không nghe thấy hai ngườibọn họ nói chuyện nữa
Từ từ đẩy cửa toilet ra, trong lòng Lâm Thư thật sự có hàngtrăm tư vị
Hóa ra, ầm ĩ ở trước mặt Tô Mặc một thời gian dài như vậy chẳngqua cũng chỉ là là truyện cười. Cô tự cho là cố gắng là đúng, đối với Tô Mặc mànói, cũng chỉ là chi phí cho một tin tức độc nhất vô nhị, thật là....
Lâm Thư che mắt - quá buồn cười
Một chút xíu chất lỏng sánh lóng lánh chảy ra.
Đương nhiên, Lâm Thư tuyệt đối sẽ không thừa nhận thứ nước mằnnặm nào đó là nước mắt, đây chẳng qua là nước vừa rửa mặt đọng lại thôi.
***************
Ở trong mắt Tô Mặc, rốt cuộc cô vô năng đến mức nào? Trong mộtbuổi chiều, Lâm Thư nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này
Không nghĩ ra, không nghĩ ra, không nghĩ ra
Nhưng mà, lần này không thể tùy tiện ném đi
Nếu như vậy, vậy thì tìm Tô Mặc để hỏi cho rõ đi, Lâm Thưnghĩ là làm ngay, tới công ty tìm Tô Mặc....
So sánh với Hoa Vinh, thì quy mô của Tô thị lớn gấp mất mấylần, Lâm Thư đứng ở trước tòa cao ốc, chợt trong lòng sinh ra một chút tự ti
Nhưng mà, không đợi Lâm Thư lên lầu, đã nhìn thấy bóng dángquen thuộc
Bỗng nhiên trong lúc đó trống ngực đập thình thịch, không thểđộng đậy, Lâm Thư cũng muốn rời tầm tầm nhìn đi, nhưng lại phát hiện một bướccũng không thể động được, sững sờ nhìn người phía trước, không biết phải làm thếnào cho phải
Mặc dù từ nhiều lần tự nói với bản thân, Diệp Lan chỉ là quákhứ, Tô Mặc sẽ không thích cô ta nữa, nhưng mà, động tác vỗ nhè nhẹ đầu DiệpLan thân mật như vậy - Tô Mặc đã từng làm như vậy với cô vô số lần, khiến chocô thiếu chút nữa tự cho đó là động tác làm với riêng cô
Trong nháy mắt đó, nhìn thấy hai người lên xe, Lâm Thư chỉ cảmthấy chung quanh hoàn toàn yên tĩnh
Một giây tiếp theo, chiếc xe như gió lướt qua bên cạnh, mộtlần nữa những tiếng huyên náo phồn hoa trở lại, giống như cảm giác hít thở khôngthông vừa rồi, là xẩy ra ở một thế giới khác, chỉ thuộc về thế giới môt mìnhLâm Thư
Rõ ràng, không muốn nhìn thấy điều này... rõ ràng, còn muốnlừa mình dối người... rõ ràng, không muốn nhìn thấy dáng vẻ vô lực của bản thânmình....
Một người bảo vệ mặc đồng phục cách đó không xa dường như đểý tới Lâm Thư đang ngu nư, đi tới quan tâm hỏi: "Tiểu Thư, cô không sao chứ?Có cần giúp gì không?"
Lâm Thư thẫn thờ lắc đầu một cái, nhìn xuyên qua cửa sổ thủytinh bên cạnh, lúc này nhìn thấy được chính mình