Đoạn Hiểu Luật không tin, anh ta cười lạnh: " Mắt tao 10/10."
Lâm Tri Tuyển đi tới ngăn cản anh ta: "Thôi thôi, sáng sớm, Tống Thời mới vừa rửa mắt, tròng mắt đảo loạn là bình thường."
"Buổi sáng cậu có tiết đúng không? Tốc độ nhanh lên."
Đoạn Hiểu Luật rất để ý lời Lâm Tri Tuyển nói, ngừng lại không xung đột, đây cũng là một trong nhưng biểu hiện cho thấy Lâm Tri Tuyển là "đặc biệt" của gã ta.
Woa, tha thứ cho người bình thường như tôi, thật là rộng lượng nha ~
Tống Thời chỉ dám nghĩ dị không dám táy máy biểu hiện ra ngoài.
Cậu cùng Lâm Tri Tuyển cùng một khoa, hai đứa vào buổi sáng nay tiết1 không có khóa.
Tống Thời tùy tiện ăn bánh mì, Lâm Tri Tuyển rửa mắt xong đi vào kí túc xá, nhìn thấy vậy, dò hỏi cậu: "Tí tớ đi ra ngoài mua cơm sáng, cậu muốn ăn gì không, tớ mua dùm cho."
" Hoặc là tí nữa mình cùng đi đến căn tin ăn rồi đi học."
Tống Thời nghe xong rất muốn đi cùng.
Cậu cũng muốn đi ăn sáng.
Nhưng còn nhân thiết, nhiệm vụ đáng chết.
Cho nên dù muốn nhưng Tống Thời cứng rắn từ chối: " Không cần, tôi đi học trước."
Trên bàn cậu bày ra một quyển sách chuyên khoa.
Tống Thời lưng ngồi thẳng, một bên gặp bánh mì, một bên mở sách ra bắt đầu học tập.
Cậu chán chết, nhân thiết thật vaichuong, vì sao sáng sớm phải dậy học bài dịiiiii.
Đoạn Hiểu Luật đi vô, nghe vậy, lập tức nói: "Cậu đứng động gì tới nó, tí nữa hai bọn mình cùng đi ăn."
"Cũng không biết dánh thời gian học nhiều như thế, thành tích vẫn không bằng cậu." Đoạn Hiểu Luật trào phúng.
Ở cuốn tiểu thuyết vườn trường này, nhân thiết của Tống Thời chính là bị thương như vậy.
Dù sao đây cũng là trường học của vai chính công thụ, tất nhiên là đại học tốt nhất, có thể thi vào thì đều là học bá.
Nhân thiết của Tống Thời chính là một con mọt sách, liều mạng mà học, mới có thể miễn cưỡng làm học bá, để vô trường đại học này, tất nhiên phải học hết mình, mới có thể theo kịp bước chân người khác.
Thành tích cậu ở lớp không cao không thấp, chỉ ở tầm trung trung.
Lâm Tri Tuyển lại khác.
Cậu ta mỗi kì đều lấy học bồng, là top3 của khóa.
Lâm Tri Tuyển trừng mắt liếc Đoạn Hiểu Luật.
Nói chuyện kiểu gì mà dễ ghét.
"Tớ đi ăn cơm sáng nhé, cậu có cần mang gì không?" Lâm Tri Tuyển xác định lần cuối.
Não Tống Thời nhanh chóng rà xoát cốt truyện, phất hiện không có miêu ta cảnh tượng này.
Vậy cậu có thể tùy tiện phát huy chút.
Cậu tạm dừng hai giây: "....Vậy cầm giúp tôi một hộp cháo trứng bắc thảo với thịt nạc."
Thật ra cậu muốn ăn hoành thánh hơn, nhưng món này ăn khá phiền toái, lãng phí thời gian,không phù hợp bới thiết lập nhân vật mọt sách giành giật từng giây để học của cậu.
Quan trong hơn, muốn mua hoành thánh còn phải xếp hàng rất dài, cậu ngại làm Lâm Tri Tuyển xếp hàng lâu như vậy.
Lâm Tri Tuyển cười: "Được, tớ sẽ nhanh chóng mang về."
Đoạn Hiểu Luật, Lâm Tri Tuyển cùng Vu Thiên Túng đi cùng nhau, đi một quãng rất xa, vậy mà Tống Thời vẫn có thể nghe được lời oán giận của Đoàn Hiểu Luật: "Cậu đối tót với thằng đấy làm gì, cậu nhìn điệu bộ của nó, căn bản không xứng phí sức."
Câu nói kể tiếp bọn họ đã đi xa, Tống Thời không nghe được.
Tống Thời buông sách chuyên khoa xuống, duỗi người, trong lòng thật ra rất cảm động.
Lâm Tri Tuyển là người rất tốt, lại đẹp lại lương thiện, hơn nữa là một siêu cấp học bá, toàn thân trên dưới không có điểm xấu gì, chỉ duy độc ánh mắt không tốt, coi trọng người như Đoạn Hiểu Luật.
Haizzz, cậu không hiểu gu thẩm mĩ của Lâm Tri Tuyển cho lắm,
Đương nhiên, cậu càng không hiểu thiết lập nhân thiết của bản thân mình.
Cậu lấy di động ra xem có để xót tin tức này không,
Tại quyển sách thứ 3, nhân vật cậu đóng tồn tại giá trị rất nhỏ, cốt truyện không nhiều, nhưng Tống Thời là thai xuyên, từ nhỏ liên xuyên tới đây, hơn nữa để hoàn thành thiết lập nhân vật, tất cả đều dựa vào chính bản thân cậu:)))
Nói cách khác, vì có thể cùng học một trường đại học với vai chính, từ nhỏ cậu đã phải nỗ lực học tập, phải có thành tích thật tốt. Cuối cùng mới có thể trở thành bạn cùng phòng với hai vai chính.
Vì duy trì thiết lập phế vật phú nhị đại, mỗi năm cậu đều phải tiêu một đồng tiền của ông bô bà bô, đầu tư hết thất bại này đến thất bại khác.
Mục tiêu hiện tại của cậu là một năm hao tổn một trăm triệu, từ năm 15 tuổi cậu bắt đầu hoàn thành mục tiêu này, năm nay là năm thứ bảy cậu tiếp tục mục tiêu,
Cũng may thành tích cậu tốt, ba mẹ cậu khen thưởng, mới đồng ý cho cậu gây dựng sự nghiệp.
Không thì với ánh mắt đầu tư của cậu. Ba mẹ đã sớm đánh mông cậu nở hoa.
Tuy đều ở trong tiểu thuyết, không biết vì lý do gì logic cùng tư duy của ba mẹ đều bình thường.
Chỉ là gần đây mục tiêu ngày càng khó hoàn thành, năm trược cậu chỉ tiêu tốn 4000 vạn, dù cho cậu đã tăng số vốn đầu tư.
Bởi vì một số hạng mục cậu đầu tư không chỉ không phá sản mà đã bắt đầu kiếm được lợi nhuận.
Tống Thời mở di động nhìn mấy hạng mục đầu tư gần đây. Phát hiện trong đó có không ít hạng mục có lợi nhuận.
Tống Thời tê liệt ngã xuống.
Duy trì nhân thiết khó quá điiiii!!!
Di động ting ting, Wechat có thông báo
Anh Chu: Cho cậu một bộ phim mới, kịch bản đã gửi ở mail, bản thận tự xem, hành trình tí nữa anh chia cho, đừng quên check.
Anh Chu là người đại diện của cậu
Đây cũng là cuốn tiểu thuyết thứ ba, một quyển tiểu thuyết giới giải trí.
Cuốn tiểu thuyết này kể về chuyện tình của mỹ mạo đầy mình nhưng ngờ nghệch – Thẩm Viễn Thanh cùng nhân khí hàng top ảnh đế Tề Tùy An.
Hai người họ trời xui đất khiến mà cùng tham gia một gameshow yêu đương, sau đó ở gameshow tu thành chính quả.
Tại đây Tống Thời sắm vai một minh tinh nhỏ tuyến mười tám, ở đoàn phim diễn vai quần chúng, suất diễn nhỏ bé không đáng kể, dây cũng là nhân thiết thứ ba của cậu, là nhân thiết nhẹ nhàng không tốn công nhất,
Vừa nghĩ xong, người đại diện nhắn cho cậu lịch trình,
Buổi sáng Thứ bảy cậu có tràng diễn.
Cho dù diễn nhân vật này khá nhẹ nhàng, nhưng để không xung đột cùng việc học và cả lêu lổng cùng hồ bằng cẩu hữu, không hề dễ dàng.
Cho nên... mỗi bộ cậu diễn đều là chính mình đầu tư, hành trình cũng là chính mình an bài, thậm trí công ty giải trí quản lý cậu, là tự cậu mở:)))
Vì để không lộ ra sơ hở với người đại diện, cậu còn phải nhượng tạm quyền cho người khác.
Công ty cậu nổi danh là "coi tiền như rác" đầu tư gì hao tổn nấy, chuyên môn kí hợp đồng với mấy đạo diễn và diễn viên nghèo, hàng năm đều phải lỗ mấy trăm dến ngàn vạn, mấy năm nay thật vất vả mới có khởi sắc. Gần nhất mở ra idol bộ môn, ký hợp đồng với nhiều thành phâng ngờ nghệch, chuẩn bị lỗ nữa =)))
Trong nghề không ít người trào phúng chủ công ty có tật xấu, cơm đều dâng tới miệng còn muốn đẩy ra.
Tống Thời kiểu: Các người không hiểu, tui nhìn tiền bay đi mới có thể ngủ ngon.
Tống Thời đang xem "thành quả" gần đây của chính mình, bên tai bỗng vang lên thanh âm Lâm Tri Tuyển: "Cháo cậu nè."
Tống Thời sợ tới mức tí nữa ném điện thoại.
Lâm Tri Tuyển nhanh vậy mà đã quay lại!
Cậu liếc mắt coi thời gian.
Hóa ra đã hơn hai mươi phút. 𝒯ì𝐦 đọc 𝑡hê𝐦 𝑡ại ( 𝒯 r 𝑈 𝐦 𝑡 r u 𝘆 ệ n.𝚟n )
Tức ghê, không học phát, thời gian trôi qua nhanh voãi.
Cậu cất di động, chật vật xoay đầu, còn cẩn thận đem mắt kính bỏ xuống một chút phù hợp mọt sách nhân thiết: "Cả..cảm ơn."
Cậu cầm cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc, tim động nhanh.
Lâm Tri Tuyển không biết có nhìn được màn hình điện thoại của cậu không.
Cậu trộm quan sát Lâm Tri Tuyển, Lâm Tri Tuyển thần sắc bất biến, chỉ cười cười: "Cậu không cần bức mình học tập quá sức như vậy, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi mới đạt được hiệu suất tốt.
Tống Thời khô cằn trả lời: " Được."
Lâm Tri Tuyển đi đến bàn học của mình, cậu thở ra một hơi.
Tống Thời vừa rồi xa lạ quá, khác trong trong trí nhớ của cậu, lúc Tống thời nhìn điện thoại trông vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.
Sườn mặt lộ ra, dáng hình vô cùng ưu việt, môi nhấp còn rất gợi cảm, khí chất có chút lạnh lùng, lộ ra một cảm giác "người sống chớ gần thanh lãnh cảm".
Lúc cậu kêu tên, mắt kính Tống Thời rơi xuống chút, lộ ra nửa khuân mặt, đôi mắt vừa có hồn lại sáng ngời, chỉ trong chợp mắt, Lâm Tri Tuyển lại bị kinh diễm.