Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 7: Tức giận



Hắn chợt nghĩ đến...

Nếu như bình thường, dựa theo thoả thuận trước đây với Đồng Khiết, đừng nói là những cô gái khác ở bên cạnh Mạc Thiệu Khiêm, ngay cả uống rượu cũng không được. Mấy năm nay, chỉ cần cách hắn ba mét thì chưa từng có nữ nhân nào.

Bởi vì một khi Đồng Khiết phát hiện, cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại, hoặc là trực tiếp chạy tới đây.

Nhưng hôm nay...

Cô không gọi cũng không xuất hiện.

Ngay cả khi Mạc Thiệu Khiêm đã chạm vào điều tối kỵ của cô.

Cho nên, chuyện ly hôn không phải là giả, càng không phải để thu hút sự chú ý của hắn.

Cô thực sự sẵn sàng buông tay hắn sao?

Không biết vì sao, Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên cảm thấy hơi nhói trong lòng.

Dù trời không nóng nhưng hắn vẫn giật mạnh cà vạt ra.

Một người phụ nữ nhịn không được muốn giúp Mạc Thiệu Khiêm cởi ra lại bị hắn cau mày đẩy ra.

Mùi nước hoa trên người những phụ nữ đó, hắn rất ghét.

Ngày hôm nay đến đây có thể là một sai lầm!

Bởi vì hắn không những không cảm thấy thư giãn mà ngày càng khó chịu hơn.



Mạc Thiệu Khiêm sải bước ra khỏi quán bar.

Trần Dung không biết tại sao hắn lại đột nhiên nổi đóa, vội vàng đuổi theo:

"Này, cậu sao vậy, cả ngày hôm nay sắc mặt cậu lúc nào cũng tệ như vậy, giống như có người nợ cậu mấy chục triệu không chịu trả vậy?"

Mạc Thiệu Khiêm lại kéo cà vạt, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy giọng nói phát ra từ cánh cửa quán bar đang mở bên cạnh.

"Này, vừa nãy tôi nhìn không rõ, đó có phải là anh Mạc, chủ tịch tập đoàn Mạc không?"

"Đúng vậy, chính là anh ta."

"Có muốn chào hỏi một chút không? Chúng ta còn phải trông cậy vào Mạc gia rất nhiều dự án mà. Tôi nói cậu nghe, mấy năm trước Mạc tổng gặp biến cố dẫn bị mù, nguồn vốn của công ty cạn kiệt, họ còn phải đến cầu xin tôi đấy."

"Mạc Thiệu Khiêm đến cầu xin anh? Không thể nào, một kẻ kiêu ngạo như vậy sao có thể chịu cúi mình?"

"Không phải anh ta, mà là vợ của anh ta, Đồng Khiết. Khi đó tài chính gia đình họ Mạc gặp khó khăn, Mạc Thiệu Khiêm lại đang trong tình trạng suy sụp trong bệnh viện, cho nên vợ của anh ta đã tự mình ra ngoài để thu hút đầu tư, và gần như cầu xin sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Tôi đã làm khó cô ta, nói muốn đầu tư tiền cũng không sao, đi uống với tôi vài ly là được. Nhưng cậu biết gì không? Hôm đó cô ta đã uống cho đến khi nào chảy máu dạ dày, đến bệnh viện rửa dạ dày rồi mặc quần áo bệnh viện chạy về tiếp tục uống với tôi”.

"Cô ấy không sợ ch.ết sao?"

"Tôi không muốn biết nữa. Người phụ nữ này cũng rẻ tiền. Khi đó, Mạc gia và Mạc Thiệu Khiêm như vậy, và cô ta vẫn đâm đầu vào mớ hỗn độn đó. Đồng Khiết bị tôi chơi đùa cũng phải, cô ta ngốc thật, không biết học theo em gái tránh xa tên đàn ông kia ra. Này, tôi làm vậy với vợ của Mạc Thiệu Thiêm, cậu nói xem nếu anh ta biết sẽ cảm thấy nh.ục nhã đến mức nào?”

Bên trong bàn luận sôi nổi, Trần Dung nghe được không khỏi lạnh cả người, quay đầu lại càng thêm sửng sốt.

Anh chưa bao giờ thấy khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên lạnh lùng như vậy.



Ngay khi anh định lên tiếng, hắn đã đá tung cánh cửa.

“Mạc tổng…” Giữa sự kinh ngạc của mọi người, anh ta thản nhiên cầm chai rượu trên bàn đập vô cùng tàn nhẫn vào đầu người đàn ông kia.

"Gr-ừ…"

Trong một lúc, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

...

Cuối cùng, Trần Dung đưa Mạc Thiệu Khiêm trở lại bệnh viện.

Hắn bị một số mảnh chai đâm ngược vào lòng bàn tay do dùng lực quá mạnh.

Lúc này, Mạc Thiệu Khiêm vừa để y tá băng bó cho mình, vừa cầm di động, lạnh lùng dặn dò người ở đầu dây bên kia vài câu.

"Ừm, chậm nhất là ngày mai."

"Để La thị phá sản đi!"

Ngay cả y tá cũng bị sự lạnh lùng của Mạc Thiệu Khiêm làm cho giật mình, cô ấy run rẩy nhìn về phía Trần Dung.

Anh nhìn cô rời đi, sau đó đi đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, không sợ ch.ết hỏi:

"Mạc Thiệu Khiêm, cậu làm như vậy là muốn bảo vệ cho Đồng Khiết sao?"

Hắn sững người, cau mày hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"