Một Nửa Anh Em

Chương 69: Chương 69




- Bây giờ chị tính làm gì tiếp theo? - Định cố bình tĩnh, phóng lao đành theo lao.
- Tôi và Hiệp sẽ cưới nhau, ngay sau khi ra trường, đó là điều chắc chắn! Bởi vì tập đoàn của ba tôi và ba Hiệp có mối liên doanh rất quan trọng, mà nền tảng là phải dựa trên mối quan hệ của hai bên.
- Cô nghĩ sao nếu Hiệp không đồng ý cuộc hôn nhân này?

- Anh ta KHÔNG có quyền lựa chọn, bởi lẽ hôn nhân là nền tảng cho hợp tác kinh tế. Tôi là con gái rượu của ba, chỉ cần hắc xì một cái là hợp đồng hai bên có thể bị xé bỏ ngay lập tức! Thử xem ba mẹ Hiệp có ép buộc hắn ta lấy tôi không thì biết! – Châu ngửa người ra sau thoải mái, thể hiện sự tự tin đẳng cấp của một tiểu thư đỏng đảnh. - Huống hồ chi trong mắt họ, tôi là một đứa con gái vừa hiền ngoan lại giỏi giang nữ công gia chánh, kiếm khắp Việt Nam làm gì được một đứa con dâu nào perfect như tôi!!! Á hahahaha…
Sự tự kiêu khuếch đại, Châu nở nụ cười tà ác đặc trưng của bánh bèo, gây sự chú ý của hầu hết các nhân viên lẫn thực khách trong quán. Thấy bị dòm ngó cũng hơi quê cơ, cô nàng khép miệng lại, cúi gầm mặt che đi sự xấu hổ.
Trời đã sập tối, không có gì để chơi hay giải trí như trên thành phố nên Hiệp và Xuyên đều thu dọn đồ rồi ngủ sớm như bao người dân ở đây. Mẹ tính bảo Xuyên và Hiệp hãy vào phòng trong mà ngủ nhưng cậu từ chối, bảo ngủ phía ngoài cho thoáng mát, với thực chất là cũng không có ý định ngủ cùng với “ai kia”. Hiệp biết thân biết phận, chỉ xin cái mền đắp rồi ngủ trên võng. Mẹ cũng đành bó tay để hai thằng tự sắp xếp, Xuyên thì nằm trên giường gỗ từ thời ông cố(Y: dân quê có một cái tên để gọi nhưng chính tả thế nào tớ không biết ghi!*.*). Chỗ lạ nên hiển nhiên ngủ không quen, huống hồ chi Xuyên cũng không thích ngủ chiếu, vừa không êm ái vừa khó trở người vì cấn vào be sườn. Nhìn xuống phía dưới thì thấy Hiệp có vẻ cũng không mấy thoải mái, cứ đập tay bẹp bẹp vì bị muỗi chích. Thấy thì tội mà thôi cũng… không thể kệ được, Xuyên vén màn lên tới gần khều khều bảo anh lên giường ngủ. Cứ nghĩ là anh chàng sẽ làm cao bảo không sao ngủ vậy cũng được, ai dè hắn cứ như cái lò xo, bật đầu dậy đến độ lọt khỏi võng, cũng may là lực đạo tốt chống tay kịp không thôi là làm cái rầm lủng sàn luôn rồi(79kg chứ ít gì đâu!*.* Tội nghiệp cái nhà cũ kỹ của má mi)
Xuyên cố gắng kìm chế tiếng cười, vẫn giữ bộ mặt thờ ơ đứng dậy chui trở lại vào giường, anh chàng cũng tò tò đi theo, tấng mùng cẩn thận theo lời Xuyên chỉ để cho khỏi muỗi.
- Phạm vi phân định bằng cái gối ôm, cấm lăn qua lăn lại gác chân gác tay tùm lum, nếu vi phạm qua lãnh thổ là bị đá giăng khỏi giường ngay lập tức!
- Dạ, biết rồi.

Hiệp ngoan ngoãn nằm im, không chút chống cự hay bức xúc nào. Dù vậy Xuyên vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, nhất quyết không nể nang nếu hắn dám mon men làm gì xằng bậy. Nhưng dù thủ thân thế nào thì cũng sẽ tới lúc buồn ngủ, vốn cả ngày đi đường dài không nghỉ ngơi, lại gặp nhiều chuyện bất ngờ nên cậu bé ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng, ánh mặt trời sớm mai rực rỡ, soi qua từng đường kẻ vách nhà chiếu vào giường ngủ. Xuyên nheo mắt tỉnh dậy, phát hiện vị trí ngủ của cậu và Hiệp không còn cách xa nhau nữa, mà là rất - gần - sát nhau, cậu còn gối đầu trên tay Hiệp, hai thân thể áp sát như thể đang ôm nhau vậy… Xuyên bật đầu ngồi dậy, bóp mũi Hiệp cho anh chàng ngộp mà tỉnh dậy.
- Có chuyện gì vậy em? Sáng rồi hả? – Anh chàng ngáp một hơi dài vì vẫn còn say ngủ, lăn sang bên.
- Anh thức dậy cho tui. Tối qua đã nói là không được vi phạm lãnh thổ, vậy sao anh lại dám?!
- Haizzz… thiệt là oan uổng, em nhìn kỹ lại đi. Là em vi phạm chứ không phải anh nha!

Xuyên để ý lại phần chỗ nằm, đúng là Hiệp vẫn ở đúng chỗ sát mép giường ngoài, chính cậu mới là người lấn sân qua, đá văng luôn chiếc gối ôm lọt xuống sàn. Thật vô lý, sao lại có chuyện đó được? Từ trước đến nay Xuyên nghĩ mình ngủ rất êm ru, nằm một tư thế tới sáng, chả bao giờ lăn lộn xê dịch chỗ như thế.=.=
Mọi thứ được thu xếp đâu vô đó, mẹ đồng ý theo Xuyên lên thành phố dù chưa biết mình phải sống tiếp như thế nào. Ngôi nhà để lại cho người dì bà con trông coi, mà đất đó cũng là do dì ấy thương tình xây lên cho ở nên thực chất là trả lại cho chủ cũ. Bọn họ cùng lên đường, nhưng Hiệp vẫn buộc phải lẻ loi vì Xuyên và mẹ cậu đi xe khách (đâu có chở 3 được). Trong quá trình về trở lại, Hiệp và Xuyên đều thông báo cho papa rõ nên khi vừa đến bến xe đã thấy ông chờ sẵn từ bao giờ. Xuyên hiểu rõ cuộc gặp mặt này sẽ gây nhiều khó xử ẹ nuôi, vì thế nói với papa tìm ẹ một chỗ ở trọ.