Một Nửa Trái Tim

Chương 10



Những ngày sau đó, Tạ Vọng cũng luôn luôn biến mất theo thời gian, đôi khi là một vài ngày, đôi khi kéo dài một hoặc hai tuần.

Lục Thanh Du không tài nào biết được cậu đang làm gì, một người không nói một người không hỏi, anh giống như một người rảnh rỗi ở nhà Tạ Vọng ăn uống, ngẫu nhiên cũng được phép ra ngoài hoạt động một chút —— nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong sân.

Trong cuộc sống có thể nói là khô khan đối với người bình thường này, Thẩm Tụng dĩ nhiên là người duy nhất anh có thể thường xuyên nhìn thấy.

Anh không biết Tạ Vọng làm thế nào mà đưa được vị bác sĩ trẻ tuổi tài cao từ bệnh viện đến đây, chỉ biết có một lần sau khi anh hôn mê tỉnh lại, người này đã xuất hiện.

Nhưng khi đó Lục Thanh Du cũng chỉ ngạc nhiên đôi chút, đã tiếp nhận được sự thật này, thậm chí trên mặt còn chẳng có biểu tình gì khác.

Ngược lại, Thẩm Tụng đối với biểu hiện của anh tương đối kinh ngạc.

Bọn họ không trao đổi gì —— một người trầm mặc kiểm tra trị liệu cho Lục Thanh Du, một người cũng trầm mặc tiếp nhận sự đùa giỡn của đối phương.

Lục Thanh Du nhìn trần nhà, qua khóe mắt anh cũng có thể trông thấy lông mày Thẩm Tụng nhíu chặt, hình như cổ họng đối phương còn giật giật vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Lục Thanh Du đoán có lẽ anh ta muốn khuyên mình làm hóa trị, mặc kệ kết quả ra sao, trước mắt mà nói phương pháp đó quả thật tương đối trực tiếp hữu hiệu.

Nhưng có lẽ đã được Tạ Vọng dặn dò qua, nên cũng chẳng có ai cố gắng thuyết phục anh.

Đại đa số thời gian, các bác sĩ khác đi theo Thẩm Tụng sẽ lập tức rời đi sau khi trị liệu xong, giống như chưa từng tồn tại, chỉ có thiết bị y tế nhắc nhở anh ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này tốc độ Thẩm Tụng thu thập mấy thứ này cũng chậm lại, thuận tiện quan sát Lục Thanh Du lâu hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó.

Lục Thanh Du cười trong lòng, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt trong suốt tiết lộ ra một tia manh mối.

Anh chắc chắn đã sụt cân.

Bệnh tật không cho phép anh ăn bất cứ thứ gì khác ngoài thức ăn lỏng.

Lục Thanh Du ngẫu nhiên sẽ nhìn cánh tay mình ngẩn người, đôi khi lại nhìn vườn hoa hồng trắng thất thần.

Những lúc như vậy anh như một làn khói mờ ảo có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Chỉ có khi nhìn thấy Tạ Vọng, anh hình như mới được sống lại lần nữa

Một ngày của hơn bốn tháng  sau, Tạ Vọng lại trở về biệt thự.

Mà cách lần gặp mặt trước của hai người, đã trôi qua hơn nửa tháng, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Vọng rời đi lâu như vậy.

Lúc cậu đẩy cửa vào, Lục Thanh Du đang ngủ trưa, không biết anh đang đắm chìm trong cơn ác mộng trống rỗng nào, toàn thân đều thấm ướt một lớp mồ hôi dày đặc, làm nổi bật khuôn mặt vốn đã tái nhợt do bệnh tật quấn thân của anh.

Trong lòng Tạ Vọng căng thẳng, bước nhanh đến bên giường, nắm lấy bàn tay mềm mại mảnh khảnh của anh.

Cũng không biết có phải do sự đụng chạm này hay không, Lục Thanh Du từ trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, tim vẫn đập thình thịch.

Ánh mắt tán loạn dần dần tập trung, Lục Thanh Du mới nghe được Tạ Vọng ở một bên lo lắng hỏi.

Anh lắc đầu, ra hiệu không sao.

Tạ Vọng thở phào nhẹ nhõm, đỡ anh từ trên giường dậy, lơ đãng vén vạt áo ngủ lên, lộ ra một đoạn vòng eo trắng như tuyết.

Thật ra, trong khoảng thời gian này, trạng thái của Lục Thanh Du không biết vì sao lại coi như rất ổn định, có lẽ do hôm qua trước khi đi ngủ xem một bộ phim kinh dị, cho nên mới gặp ác mộng về nội dung đã bị lãng quên kia.

Anh giải thích với Tạ Vọng như vậy, Tạ Vọng gật gật đầu, không biết có tin hay không, chỉ gọi Thẩm Tụng tới làm kiểm tra định kỳ cho anh.

Kiểm tra xong, Tạ Vọng cùng Thẩm Tụng ra ngoài cửa trao đổi, Lục Thanh Du buồn chán nghịch mái tóc hơi dài của mình, chờ Tạ Vọng đi vào, mới từ trong cảm xúc của cậu nhìn ra là thật sự yên tâm.

Lục Thanh Du nghiêng đầu hỏi cậu: “Tạ Vọng, sao lần này em đi lâu thế?”

Tạ Vọng nghe vậy, cũng ngồi xuống giường, nghiêng người ôm lấy eo anh, “Tổ chức tang lễ cho cha em.”

Đương nhiên, chuyện chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, cậu vì đẩy đứa con riêng ra nước ngoài để cho gã không thể quay trở lại, cũng phải tốn một phen công phu, cộng thêm xử lý đủ các loại chuyện sau khi ba mình qua đời, mới chậm trễ lâu như vậy không về.

Chỉ có như vậy, cậu mới có thể an tâm cùng Lục Thanh Du ở một chỗ.

Bây giờ, rốt cục cậu cũng chờ được cơ hội làm những gì mình muốn làm, nên chẳng cần nói nhiều với Lục Thanh Du.

Quả nhiên, Lục Thanh Du không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cậu lại, gãi gãi lòng bàn tay, an ủi.

Tạ Vọng cúi đầu cười rộ lên, Tiểu Thanh Quất của cậu vẫn đáng yêu như vậy.

Bầu không khí rất thích hợp, cậu nghiêng đầu hôn lên lỗ tai Lục Thanh Du, giọng điệu thận trọng, “Thanh Du, được không?”

Lục Thanh Du trong nháy mắt đỏ mặt, anh và Tạ Vọng trong khoảng thời gian tụ thì ít mà ly thì nhiều này gần như ngoại trừ bước cuối cùng đều đã làm một lần, nhưng lần này thì khác, anh nhạy cảm nhận ra.

Anh dừng lại, một lát sau từ trong cổ họng tràn ra một tiếng hàm hồ không nghe rõ “Ừm”.

Tạ Vọng lại bắt được khoảnh khắc này một cách chuẩn xác, ánh mắt tối sầm lại, từ đáy lòng sinh ra một cỗ ý mừng rỡ.

Trong bầu không khí không hiểu sao có chút hít thở không thông, Tạ Vọng nhẹ nhàng đặt Lục Thanh Du xuống chiếc giường mềm mại, phủ người lên.



Lăn qua lăn lại một hồi lâu, cuối cùng cả hai cũng nằm nghỉ trên chiếc giường đã thay ga.

Lục Thanh Du mệt đến mức không thể nhúc nhích, gần như trong nháy mắt lại mê man.

Mà Tạ Vọng li3m li3m môi, nằm ở một bên cũng nhắm mắt lại, tận hưởng giấc ngủ êm đềm đầu tiên sau nhiều ngày mệt mỏi.



Lúc Tạ Vọng tỉnh lại, cũng đã đến giờ cơm chiều, cậu nhìn thấy Lục Thanh Du còn chưa tỉnh, bèn xuống lầu vội vàng ăn cơm tối, sau đó bưng phần riêng thuộc về Lục Thanh Du lên lầu.

Cháo trắng được nấu cẩn thận, bên trong thêm các loại thịt thái nhỏ, rắc thêm ít rau lên bên trên, tản ra mùi thơm mê người.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đủ, mỗi ngày chỉ ăn chút ít này, Tiểu Thanh Quất chỉ sợ cũng đã sớm ngấy rồi.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào… Anh chỉ có thể uống cái này, nguyên liệu nấu ăn bên trong, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bác sĩ.

Lúc Tạ Vọng vào cửa, Lục Thanh Du đã tỉnh, sắc mặt mệt mỏi của anh lộ ra vài vệt đỏ ửng, có chút sắc xuân, Tạ Vọng nhìn thấy cả người nóng lên, nhưng chỉ có thể âm thầm đè nén dục hỏa trong lòng.

Lục Thanh Du ăn cháo ăn rất chậm, lại không có bất kỳ thần sắc kháng cự nào, bộ dáng nhu thuận khiến cho Tạ Vọng cảm thấy chua xót.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cậu xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng tuyệt không có ý định buông tay.

Cậu nghĩ, cho dù phải dùng hết tất cả các biện pháp, cậu cũng phải giữ lại người này.

Cho dù phải cướp người từ tay thần chết, cậu cũng không muốn buông tay.

Lục Thanh Du uống cháo xong nghỉ ngơi một lát, đột nhiên cảm thấy trong người có một luồng nhiệt truyền đến khiến anh có chút khó thở, anh cau mày, kéo tay Tạ Vọng.

Tạ Vọng nhìn thần sắc thống khổ khi anh nhíu mày, trong lòng xẹt qua một tia bất an, không chút do dự ngay lúc đêm khuya này gọi điện thoại cho Thẩm Tụng, bảo anh ta nhanh chóng tới đây một chuyến.

Lục Thanh Du nhất thời cảm thấy có thứ gì đó trào ra khỏi miệng, anh đưa tay lau một cái, trước mắt chỉ còn lại một mảnh đỏ chói mắt.

Trước khi hôn mê, anh nghe thấy tiếng kêu khó tin của Tạ Vọng.

——————–