Khi bóng đêm buông xuống, Tạ Vọng vừa làm việc vừa bồi bên caanhj Lục Thanh Du cả ngày rốt cục cũng đóng máy tính lại.
Lục Thanh Du nhìn cậu, nghiêng đầu, mái tóc bồng bềnh theo động tác của cậu lắc lư, nhìn qua như một con thú nhỏ mềm như nhung.
Thật ra anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tạ Vọng, nhưng lời nói cứ đến bên miệng, lại không sao nói ra được.
Tạ Vọng nhìn anh, trên mặt lộ ra ý cười mơ hồ, như thể không có chuyện gì.
“Thanh Du, cơm chiều anh muốn ăn gì?”
Lục Thanh Du ngẩn người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, “Muốn ăn đồ ăn Quảng Đông.”
“Được, để tôi kêu người chuẩn bị.” Tạ Vọng đứng lên, xoa xoa đỉnh đầu Lục Thanh Du, xoay người ra khỏi phòng.
Nửa giờ sau, Tạ Vọng trở về phòng, dùng xe đẩy mang đến một bàn thức ăn có hương vị tương đối thanh đạm.
Lục Thanh Du ăn rất vui vẻ, đôi mắt cũng híp hết lại.
Mà Tạ Vọng cứ ở một bên nhìn anh, chờ Lục Thanh Du ăn được khá nhiều rồi mới cầm đũa lên.
Lúc này đến lượt Lục Thanh Du nhìn, anh nhìn một hồi lâu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Tạ Vọng, Tạ Vọng dừng một chút, giương mắt nhìn anh.
“Tạ Vọng, có phải ở đây cậu có rất nhiều người giúp việc đúng không?”
Tạ Vọng nghe vậy, nhìn đồ ăn đã vơi đi rất nhiều, chậm rãi lau miệng, “Ừ” một tiếng, ngữ khí rất vi diệu.
Thật ra không chỉ có người giúp việc…
“Vậy thì tại sao… Tôi chưa bao giờ thấy họ?” Giọng điệu Lục Thanh Du rất cẩn thận, giống hệt dáng vẻ đang thăm dò của mấy con vật nhỏ, vươn một chiếc móng vuốt, nhưng lại không rõ chủ nhân sẽ phản ứng như thế nào.
“Sao vậy? Đừng lo lắng quá.” Tạ Vọng cười khẽ, nhưng cũng không trực tiếp trả lời, “Bọn họ sẽ không đến quấy rầy anh đâu.”
Lục Thanh Du trong nháy mắt ngồi thẳng người, vò vò góc áo, có vẻ như rất khẩn trương, “Vậy, tập đoàn Tạ thị là của nhà cậu sao?”
“Đúng vậy.” Lúc này Tạ Vọng ngược lại lại sảng khoái thừa nhận, nhưng thần sắc cậu lại đột nhiên biến nhạt, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, “Sao thế? Tò mò về tôi sao?”
Lục Thanh Du không nói gì, chỉ nhìn Tạ Vọng.
Tạ Vọng bật cười, vươn một bàn tay phủ lên ngón tay không an phận của Lục Thanh Du, giống như là nghịch đồ ngọc, Lục Thanh Du dùng chút khí lực muốn rút tay về, nhưng không thành công, nên cũng mặc kệ.
“Phòng sinh học Trình Thiên là của Tạ thị.” Tạ Vọng mở miệng, thần sắc nghiêm túc, “Không cần lo lắng, Thanh Du.”
“Anh không muốn hóa trị cũng không sao, tôi sẽ bảo bọn họ để anh dùng loại thuốc tốt nhất.”
“Anh sẽ không sao đâu.”
Lục Thanh Du vẫn như cũ không nói gì, trong lòng vẫn bán tín bán nghi, cho dù nghe xong những lời này của Tạ Vọng, anh cũng chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Tạ Vọng rõ ràng biết anh bây giờ quan tâm nhất là chuyện gì, lại cứ phải qua qua lại lại dỗ anh.
Lục Thanh Du rốt cục cũng nhận ra chuyện này.
Hai ngày nay anh luôn đắm chìm trong bệnh tật, không còn đầu óc cũng như tinh lực lo được nhiều chuyện, cho nên vẫn không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng anh bây giờ đã nhận ra chỗ không thích hợp, đối phương lại không muốn nói nhiều.
Anh có thể cảm giác được Tạ Vọng không hề muốn giấu diếm, như thể cũng chẳng quan tâm đến chuyện anh có phát hiện ra hay không.
Nhưng Tạ Vọng vừa bày ra một loạt động thái từ chối hợp tác quả thật cũng ít nhiều khiến cho anh có hơi sợ hãi.
Anh nghĩ, Tạ Vọng… Có phải đang cách ly anh với toàn bộ thế giới, nhốt anh lại một nơi được gọi là lãnh địa thuộc về Tạ Vọng này, không trốn thoát được?
Rốt cuộc nhân lúc anh không biết gì, chuyện gì đã khiến Tạ Vọng nhanh như vậy có thái độ như vậy?
Lục Thanh Du im lặng, không định nói thêm nữa.
Anh xoay nghiêng người, duỗi thẳng về phía Tạ Vọng một bàn tay trống rỗng khác, im lặng nhìn đối phương.
Tạ Vọng sững sờ vài giây, mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Thanh Du, anh đang nhõng nhẽo với tôi sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng Tạ Vọng vẫn buông tay Lục Thanh Du ra, đứng lên ôm người.
Rất thoải mái.
Lục Thanh Du thuận thế vòng tay quanh cổ Tạ Vọng, thoạt nhìn vô cùng thuần thục.
Mà ở nơi anh không nhìn thấy, thần sắc Tạ Vọng tối tăm không rõ, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường ngày, “Anh không chấp nhận tôi, nhưng lại nhõng nhẽo với tôi, chuyện này không được công bằng lắm thì phải, Thanh Du?”
“Ai mượn cậu thích tôi chứ.” Lục Thanh Du âm thầm bĩu môi, hai má đỏ bừng.
“Được rồi, thế Tiểu Thanh Quất, đi đâu đây?” Tạ Vọng lắc đầu, điều chỉnh tư thế một chút.
Cũng nhân tiện cảm thụ một chút xúc cảm thân thể mềm mại của người trong ngực, hài lòng cười cười.
“Cái gì mà Tiểu Thanh Quất chứ…!” Lục Thanh Du run rẩy, nắm chặt quần áo trên lưng Tạ Vọng.
Lại chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tạ Vọng bên tai, “Thanh Du, anh không nhận ra à? Anh có hương thơm nhẹ nhàng của hoa cam ấy.”
“Chắc đó là là mùi nước giặt…” Lục Thanh Du cảm thấy người này quả thực không thể lý giải, sao có thể bình thản nói ra loại lời này được cơ chứ?
“Tôi cũng đâu còn nhỏ nữa!” Lục Thanh Du phản kháng lại.
“Anh ở trong lòng tôi, mãi mãi là một bạn nhỏ.” Tạ Vọng từ chối cho ý kiến, “Anh còn chưa nói muốn đi đâu đấy, Tiểu Thanh Quất?”
“Tôi muốn… đi ngắm hoa.” Lục Thanh Du trả lời, không còn rối rắm vấn đề xưng hô nữa.
“Được.” Tạ Vọng cứ như vậy ôm người xuống lầu, đây cũng là lần đầu tiên cậu dẫn anh ra khỏi phòng bệnh xa hoa kia.
Mà Lục Thanh Du một đường nhìn ngó, phát hiện quả thật ngoại trừ hai người bọn họ, nửa bóng người còn lại cũng không thấy đâu.
Anh âm thầm thở dài trong lòng, sau đó dời đi sự chú ý.
Biển hoa này so với tưởng tượng của anh thì lớn hơn nhiều, gần như vây quanh hết cả một vòng biệt thự.
“Buổi trưa anh nói thích, nên em nhờ người trồng nhiều thêm chút.” Thanh âm Tạ Vọng vang lên bên tai anh, “Anh vui là đươc.”
Lục Thanh Du nghe xong, nội tâm chấn động, không biết nên nói gì.
Tạ Vọng thả anh xuống, nhưng cũng không quên mang thêm một đôi dép để xuống lầu.
Cảm xúc phức tạp xen lẫn trong lòng Lục Thanh Du, anh nhìn bông hồng trắng tinh hơi xuất thần, sau đó ma xui quỷ khiến cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một đóa trong vườn.
Mái tóc mềm mại buông xuống, đôi môi màu sắc nhạt nhẽo chạm vào cánh hoa, gần như là đặt lên một nụ hôn.
Tạ Vọng đứng bên cạnh, màu đen trong mắt nhanh chóng tối sầm lại, cậu thoáng cái giữ chặt tay Lục Thanh Du, lực vô cùng nhẹ nhưng lại không thể từ chối.
Lục Thanh Du quay đầu, nhìn về phía Tạ Vọng.
“Tiểu Thanh Quất, hoa còn đẹp hơn tôi sao?” Tạ Vọng mở miệng, giọng khàn khàn, “Anh thà hôn một đóa hoa, cũng không muốn…”
Lục Thanh Du mặc cho cậu nắm tay, lui ra phía sau một bước, “Chuyện này không giống.”
“Tại sao phải lùi lại?” Tạ Vọng đi về phía trước một bước, tay kia nắm lấy eo Lục Thanh Du, nhiệt độ bao trùm lên, nóng đến run rẩy, “Anh đang sợ sao?”
“Không…”
Lời nói chưa nói ra của Lục Thanh Du bị chặn lại bằng một nụ hôn nóng rực.
Không giống với cái chạm khóe môi lúc trước, lần này Tạ Vọng dùng sức hôn, giống như là muốn đem người khảm vào trong thân thể mình.
Cậu ngang nhiên vươn đầu lưỡi miêu tả viền môi Lục Thanh Du, bắt chuẩn thời cơ thở d0c quấn lấy đầu lưỡi của đối phương, sau đó thì hoàn toàn không thể vãn hồi.
Lục Thanh Du bị hôn đến mức hít thở không thông, đuôi mắt hiện lên màu đỏ rực, nước mắt tích tụ lại trong con ngươi nhắm chặt, ngay cả tiếng thở d0c cũng bị cắn nuốt.
Thẳng đến khi anh chịu không nổi cắn vào đầu lưỡi Tạ Vọng, đối phương mới buông anh ra.
Trong sự choáng váng, anh nghe thấy Tạ Vọng nói: “Em đã muốn làm chuyện này lâu rồi.”
Thắt lưng mềm nhũn Lục Thanh Du đến mức không đứng vững được, phải nhờ Tạ Vọng đỡ mới miễn cưỡng không ngã xuống, nhưng đối phương còn ác liệt xoa xoa thắt lưng anh một cái, anh run rẩy kịch liệt, mặt đỏ bừng, đôi mắt mang theo nước hung hăng trừng mắt với Tạ Vọng, giọng nói khàn khàn kỳ cục.
“Tạ Vọng, cậu bắt nạt người!”
Ánh mắt Tạ Vọng nặng nề, vu0t ve đôi môi có chút sưng lên của Lục Thanh Du, bình tĩnh mở miệng: “Sao có thể tính là bắt nạt anh được?”
Lục Thanh Du tức đến dậm chân, cũng chẳng còn tâm tình ngắm hoa, giận dỗi theo đường đi tới trở về.
Tạ Vọng đuổi theo phía sau, phát ra tiếng cười thật lòng.