Trong phòng trà, Cố Thành Xuyên đang bàn hợp đồng với một đối tác. Đối tác khoảng 60 tuổi, có quan hệ thân thiết với ông Cố từ lâu, hắn phải gọi một tiếng "chú".
Sau khi yên vị đối tác bắt đầu pha trà, người già rất kỹ tính, trình tự pha trà nghiêm ngặt, động tác thành thạo. Ông rót cho Cố Thành Xuyên một chén, Cố Thành Xuyên nói cảm ơn.
Mới đầu cả hai nói chuyện phiếm, đối tác hỏi thăm bố Cố Thành Xuyên có khỏe không.
"Năm ngoái hẹn đi câu cá, đến giờ vẫn chưa đi được." Đối tác nói: "Nửa năm nay ở nước ngoài suốt, con gái chú ở nước ngoài."
Con gái đối tác là Tần tiểu thư, năm nay 27 tuổi, độ tuổi hợp nhau, hai ông bố gặp nhau không phải chưa từng nhắc đến chuyện kết thông gia.
"Bây giờ hết rồi, nóng tính lắm." Đối tác bưng chén trà nhỏ: "Nghe nói cháu có bạn trai?"
Việc này lan truyền rất rộng, dù đối tác không tham gia bữa tiệc của nhà họ Cố thì tùy tiện nghe ngóng cũng nắm được.
Cố Thành Xuyên không giấu: "Vâng, cháu có bạn trai, tình cảm của chúng cháu rất tốt."
Đối tác mỉm cười: "Thanh niên mấy đứa, chú không hiểu nổi."
Ông vẫn rất nhiệt tình ôn lại chuyện xưa với Cố Thành Xuyên, song không đề cập việc hợp tác nữa.
Vật vã nửa ngày, Cố Thành Xuyên đứng dậy tạm biệt. Rời khỏi phòng trà, sắc mặt hắn hơi bực bội.
Hắn về công ty, trợ lý mang thư mời và lễ phục tới, ngập ngừng chốc lát rồi nói: "Bữa tiệc tối nay, chủ tịch dặn anh đưa giám đốc Tiểu Minh tham gia cùng."
Giám đốc Tiểu Minh là Minh Gia Ngọc, cậu ta không đổi được họ, nhưng trở thành đứa duy nhất trong đám con riêng vào công ty.
Điều này chứng tỏ thái độ của ông già trong chuyện người thừa kế có thay đổi, nguyên văn lời ông là: "Mày thích đàn ông, tao còn có thể nhìn nhà họ Cố tuyệt hậu chắc?"
Cố Thành Xuyên khịt mũi coi thường: "Nó có bản lĩnh thì tự mình đi."
Hôm nay là ngày đầu tiên Minh Gia Ngọc đến công ty, trợ lý dẫn cậu ta đi thăm từ trên xuống dưới. Cả tòa nhà là của Cố Thành Xuyên, Minh Gia Ngọc bước vào thang máy, nghĩ bụng sao mình lại không thể được chia một phần cơ chứ.
Cậu ta xuống tầng, Cố Thành Xuyên đã đi rồi nhưng cũng không sao hết, cậu ta lái con Ferrari ông Cố cho đến Đại học Đông Thành.
Tòa nhà thí nghiệm của Học viện Khoa học Đời sống chỉ có phòng trưng bày tầng một mở cửa cho người ngoài, lúc này đang có mấy công ty thuốc thử và thiết bị tổ chức hoạt động, tìm rất nhiều sinh viên rút thăm trúng thưởng.
Không thể vào sâu bên trong vì cần quét mặt, Minh Gia Ngọc túm bừa một sinh viên: "Tôi muốn gặp giáo sư Từ, cho tôi hỏi thầy ấy ở phòng nào?"
Sinh viên nói có thể giáo sư Từ đang làm thí nghiệm, nhìn gương mặt xinh trai của Minh Gia Ngọc, cậu sinh viên nói tiếp: "Để tôi lên hỏi sinh viên phòng thí nghiệm giúp cậu."
Minh Gia Ngọc mỉm cười cảm ơn.
Chờ một lát thì Từ Bùi xuống, anh mặc áo khoác phòng thí nghiệm, giày da đen giẫm lên gạch lát nền, ánh sáng trắng hắt lên người anh tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Từ Bùi hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Gia Ngọc. Hai người tìm đại một phòng trưng bày trống, đứng nói chuyện.
"Cậu tìm tôi có việc gì sao?" Với người ngoài, Từ Bùi luôn giữ thái độ dễ gần.
Minh Gia Ngọc cười nói: "Bố em nhờ anh Từ chăm sóc em mà, cho nên em tới thắt chặt tình cảm."
Từ Bùi cho tay trong túi áo khoác thí nghiệm, cười đáp: "Thế thì không đúng lúc rồi, tôi đang bận."
"Em nói vài câu thôi." Minh Gia Ngọc kể: "Vì chuyện bạn trai của anh cả em, bố em đồng ý cho em vào công ty rồi."
Từ Bùi thoáng khựng lại: "Chúc mừng."
"Không dám nói chúc mừng." Minh Gia Ngọc xua tay: "Nhưng em thật sự không ngờ Lý Thê là bạn trai của anh cả em, em từng gặp Lý Thê ở quán bar."
Minh Gia Ngọc nhìn Từ Bùi: "Em còn thấy anh ấy nói chuyện với anh. Buổi sáng sau bữa tiệc hôm trước, em lại nhìn thấy hai người nói chuyện, chắc anh là bạn rất thân của Lý Thê phải không."
Từ Bùi cười như không cười, nhìn Minh Gia Ngọc giống như nhìn một học sinh hư, giọng điệu có ý động viên: "Muốn gì cứ nói thẳng."
Minh Gia Ngọc thẳng lưng: "Em cảm thấy chúng ta có thể đứng cùng chiến tuyến, anh muốn bạn trai của anh cả, em muốn tài sản của anh ấy."
Từ Bùi bật cười, thanh niên bây giờ suy nghĩ đúng là táo bạo, khiến người ta không sao đoán được.
"Cậu làm như chơi đồ hàng, đóng phim truyền hình không bằng." Từ Bùi nói: "Với lại hình như cậu cũng hơi có ý với Lý Thê, không phải cậu muốn tôi với Cố Thành Xuyên trâu bò đánh nhau, cậu ở một bên hưởng lợi chứ."
Minh Gia Ngọc dần thôi cười, Từ Bùi vỗ tay: "Dũng cảm là đáng khen. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, nếu tôi thật sự đấu với Cố Thành Xuyên, cậu không sợ cậu kẹp ở giữa, bị nghiền chết hay sao."
Minh Gia Ngọc đã khó giữ nụ cười trên mặt, cậu ta nhếch khóe môi: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Từ Bùi tỏ vẻ thờ ơ, hiển nhiên là lười tính toán với Minh Gia Ngọc.
Khi anh sắp đi, bỗng dưng Minh Gia Ngọc lại nói: "Nể tình hôm nay em làm trò vui cho anh, có thể giúp em một việc không?"
Người biết co biết duỗi như thế không thường gặp, Từ Bùi hỏi: "Việc gì?"
"Tối nay khách sạn Tân Châu có tiệc, em không có thư mời."
Từ Bùi nhìn cậu ta rồi lấy điện thoại gọi cho một người, không lâu sau trợ lý mang thư mời đến.
Từ Bùi đưa thư mời cho Minh Gia Ngọc: "Đi dự tiệc, phải chú ý ít nói. Nếu tôi nghe thấy tin đồn không hay liên quan đến Lý Thê, tôi sẽ trách lên đầu cậu."
Minh Gia Ngọc nhận thư mời, cố gượng cười: "Cảm ơn anh Từ."
*
Ngoài trời ánh dương cao vợi, điều hòa trong văn phòng hoạt động hết công suất, người trong văn phòng cũng như vậy.
Lý Thê sửa PPT với đồng nghiệp, A Nhã đi tới cho Lý Thê một cốc nước chanh: "Sếp tìm cậu."
Cậu tranh thủ sửa xong PPT rồi bảo đồng nghiệp làm việc trước đi, sau đó cắm ống hút vào cốc nước chanh A Nhã cho, hỏi: "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"
A Nhã ngẫm nghĩ: "Không nhìn ra được."
Lý Thê vừa theo A Nhã đến cửa phòng làm việc của ông chủ vừa nghĩ lại công việc dạo gần đây, gõ cửa.
Cậu đi vào, ông chủ kêu A Nhã ra ngoài.
"Ngồi đi."
Lý Thê ngồi trước bàn của ông chủ: "Sếp tìm tôi ạ."
"Đừng căng thẳng." Ông chủ cười: "Tôi nghe nói dạo này cậu sắp có chuyện vui."
Lý Thê ngờ vực, ông chủ chỉ tay cậu.
Lý Thê miết chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười.
"Có chuyện thế này cũng không nói với chúng tôi, sợ chúng tôi bắt cậu đãi khách à?" Ông chủ trêu: "Chuyện của cậu lên lịch rồi, còn làm tiếp ở đây không? Không chừng lúc nào đó tôi không còn là ông chủ của cậu, cậu lại trở thành đối tác của tôi."
"Sao thế được ạ." Lý Thê lắc đầu: "Tôi không có dự định này."
Ông chủ gật đầu, thấy cửa đã đóng kỹ bèn nói: "Thế tôi tâm sự chân thành với cậu đây."
Lý Thê chậm rãi cau mày. Ý của ông chủ là, chuyện giữa cậu và bạn trai dù sao cũng không được đại đa số chấp nhận. Theo quan điểm của ông chủ, Lý Thê thành công gả vào nhà quyền quý chưa chắc có thể mang lại cho cậu bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu Lý Thê bị ghim, cả công ty đều có thể ảnh hưởng.
Lời này có nghĩa là Lý Thê đã bị nhắm vào, người đứng sau là ai cũng rất dễ đoán, trên Cố Thành Xuyên là bố của Cố Thành Xuyên.
2
"Thời gian này cậu cũng vất vả nhiều, bận bịu dự án, thành tích rất xuất sắc." Ông chủ nói: "Tôi muốn cho cậu nghỉ phép, cậu nghỉ ngơi, đi du lịch hay về thăm bố mẹ đều được."
Lý Thê im lặng chốc lát: "Vâng, tôi biết rồi."
Ông chủ gật đầu, nói tiếp: "Cũng đừng nản lòng quá, từ từ xem xét, biết đâu sự tình vẫn còn cơ hội xoay chuyển."
Vậy là hôm nay Lý Thê trở thành người tan làm sớm nhất.
Từ công ty về nhà đi qua sáu ngã tư, bảy tám cái đèn đỏ Lý Thê đều gặp hết. Đúng giờ học sinh tiểu học tan trường, cậu dừng ở một ngã tư hơn mười phút.
Học sinh tiểu học vừa đi dọc vỉa hè vừa nô nghịch, bây giờ trời vẫn sáng, cảnh đêm xa hoa trụy lạc chưa diễn ra, ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Lý Thê thoáng ngẩn ngơ.
Trước khi về nhà cậu đi chợ, lần đầu tiên nhận ra giờ này mới là giờ thường đi dạo chợ, bố mẹ hoặc ông bà đón con rồi dẫn con ghé qua chợ, tiếng quát tháo rất rộn rã.
Cậu không mua được hàng giảm giá nhưng lại tươi ngon, không phải đồ người ta nhặt chừa lại.
Về đến nhà, Lý Thê mất một tiếng rưỡi làm bốn món mặn một món canh, bê hết ra bàn, tìm phim bắt đầu ăn.
Lý Thê nấu ăn không ra sao, món ăn làm ra gọn gàng mà dở. Cậu không nuốt nổi, thôi thì lại cất hết đi.
Bấy giờ có người gõ cửa, Lý Thê ra mở cửa cho Cố Thành Xuyên.
Hắn vừa dự tiệc xong nên toàn thân đầy mùi rượu, bước chân nặng nề. Hắn vào nhà, mất kiên nhẫn kéo cà vạt, ngồi xuống sô pha.
Cố Thành Xuyên gặp Minh Gia Ngọc tại bữa tiệc, làm tâm trạng vốn đã không tốt càng tệ hơn.
Minh Gia Ngọc lớn lên với mẹ và bố dượng, điều kiện gia đình bình thường, vậy nên cậu ta cực kỳ tinh ý, rất giỏi hạ mình, cũng hấp dẫn được một số người nói chuyện với cậu ta.
Cố Thành Xuyên nhìn thấy hết, đến khi biết thư mời của Minh Gia Ngọc lấy ở chỗ Từ Bùi, tâm trạng hắn đã không thể dùng một câu "đáng ghét" để miêu tả.
"Anh uống nhiều à." Lý Thê xoa mặt hắn.
Cố Thành Xuyên nhắm mắt, trên mặt là vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Lý Thê có thể đoán được chung chung, công việc của cậu còn bị ảnh hưởng, Cố Thành Xuyên đối đầu trực diện với ông Cố thì càng áp lực hơn.
"Em có thể làm gì cho anh không?" Cậu nói.
Cố Thành Xuyên cúi đầu nhìn Lý Thê, Lý Thê ngoan hiền hơn rồi, đôi mắt đẹp đong đầy tình ý một lòng một tập trung vào hắn.
"Ở bên anh là được." Cố Thành Xuyên cất tiếng.
Lý Thê nhoẻn miệng cười, vào bếp pha nước mật ong.
Cố Thành Xuyên dựa lưng lên sô pha, nhìn bóng lưng Lý Thê.
Sau khi sự hả dạ vì có thể chống đối ông già, đè bẹp Từ Bùi qua đi, hắn không thể không đối diện với ảnh hưởng tiêu cực từ chuyện công khai Lý Thê đem lại.
Một bên là Minh Gia Ngọc và Từ Bùi, một bên là Lý Thê, Cố Thành Xuyên nhìn ánh đèn vàng ấm áp, lẩm bẩm: "Có đáng không."
4
Ở cửa phòng bếp, Lý Thê cầm cốc nước mật ong, bỗng chốc như có xương cá mắc trong cổ họng.