Mấy ngày liên tiếp Lý Thê đều gặp Minh Gia Ngọc ở công ty, vì khuôn mặt đó mà các cô gái trong công ty trang điểm đi làm nhiều hơn hẳn. Còn đàn ông con trai thì ghen tị nổ đom đóm mắt, suýt chút nổ ra đại chiến nam nữ với nguồn cơn là Minh Gia Ngọc.
Gần đây chủ đề tán gẫu ở phòng trà nước đều xoay quanh Minh Gia Ngọc, Lý Thê đi lấy nước, nghe thấy mấy cô gái thì thầm nói cười, chuyền tay nhau điện thoại nom rất vui vẻ.
Đồng nghiệp Linda cầm một hộp chuyển phát nhanh đưa cho Lý Thê: "Đồ của cậu."
Lý Thê đặt cốc xuống bóc hộp chuyển phát nhanh, nhận ra là một tấm polaroid có chữ ký của Minh Gia Ngọc, người trong ảnh mặc sơ mi hồng, mỉm cười với ống kính đáng yêu vô cùng.
Đây là giải thưởng khi Linda nhờ cậu cày số liệu cho Minh Gia Ngọc.
Linda hâm mộ chết đi được: "Cậu trúng giải kìa! Số đỏ quá vậy!"
Vận may của Lý Thê luôn không ra sao, cậu ngắm nghía tấm ảnh rồi nói: "Cô thích không, thích thì cho cô."
"Thật không?" Linda hớn hở nhận ngay.
Lý Thê bưng cốc americano đá: "Người ta mới 19 tuổi, cô suốt ngày bắt chước mấy cô bé gọi anh anh anh anh."
"Thì làm sao." Linda nói: "Không làm được chồng thì có thể làm anh yêu, nếu không cứ nhìn các anh mãi, tôi thật sự cảm thấy cuộc đời chấm hết rồi."
Xét một cách công bằng thì ngoại hình của Lý Thê không tệ, nhưng ai bảo Lý Thê là đồng nghiệp cơ chứ, người nào nghĩ quẩn mới yêu đương cùng công ty.
Lý Thê đưa polaroid cho Linda, vừa xoay người thì trông thấy Minh Gia Ngọc ở cửa phòng trà nước.
Linda kìm nén kích động: "Chào giám đốc Tiểu Minh."
"Tôi là fan của cậu." Linda cười tươi tắn, vui hơn cả thấy tiền thưởng.
Minh Gia Ngọc rất có tự giác của một thần tượng: "Muốn ký tên chụp ảnh không?"
Linda phấn khích gật đầu, lấy điện thoại của mình chụp ảnh chung với Minh Gia Ngọc.
Minh Gia Ngọc vẫy tay tạm biệt Linda, quay đầu nhìn Lý Thê đang tính chuồn: "Anh, anh cứ thế tặng ảnh của em cho người khác, hơi bất lịch sự đấy nhé."
Bị cậu ta gọi lại, Lý Thê vẫn coi như bình tĩnh: "Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, thấy Linda rất thích mới tặng cô ấy."
"Không sao." Minh Gia Ngọc nói: "Em vẫn còn, tặng anh tấm nữa là được."
Cậu ta móc ra một tấm polaroid, dùng bút trong phòng trà nước viết lên mặt sau "Rất vui vì lại được gặp anh".
Minh Gia Ngọc ngước đôi mắt đẹp có kẻ mắt: "Anh, lần này đừng tùy tiện tặng người khác nữa."
Lý Thê nhận tấm ảnh, trong ảnh Minh Gia Ngọc đổi phong cách sang sơ mi đen lấp lánh, khẽ liếc nhìn, khí chất rất giống Cố Thành Xuyên.
"Cảm ơn." Lý Thê nói: "Tôi sẽ giữ cẩn thận."
Minh Gia Ngọc nhoẻn miệng cười: "Kết bạn Wechat đi, dạo này chúng ta hợp tác sẽ tiếp xúc nhiều, thêm Wechat tiện làm việc."
Lý Thê đưa điện thoại ra, thầm nghĩ Minh Gia Ngọc cười ngọt ngào thật đấy.
*
Chiều hôm ấy Lý Thê nhận một dự án, Minh Gia Ngọc tăng thêm một mục đầu tư cá nhân, chỉ định nhóm của Lý Thê phụ trách.
Dự án vừa bắt đầu, Minh Gia Ngọc đã muốn mời khách, nhóm của Lý Thê cộng thêm A Nhã đại diện cho ông chủ cùng đi ăn.
Minh Gia Ngọc hào phóng nên chọn nhà hàng rất cao cấp, phòng riêng vừa rộng vừa yên tĩnh. Thực đơn chuyển một vòng, các đồng nghiệp nam gọi rượu trước.
Minh Gia Ngọc cười nói: "Ai muốn uống rượu thì uống, ai không muốn uống thì thôi, chúng ta đều là người trẻ tuổi, không theo văn hóa bàn rượu, thoải mái đi."
Cậu ta nói xong, các cô gái càng có thiện cảm với cậu ta hơn, gọi mấy bình nước ép, còn có hai ấm nước nóng.
Tuy Minh Gia Ngọc là đối tác nhưng không ngông nghênh ra vẻ, nói chuyện hài hước dí dỏm, hòa đồng rất nhanh, người nào người nấy phàn nàn công việc hay cuộc sống đều không tránh cậu ta.
Ăn gần xong, mọi người bắt đầu giải trí bằng trò lắc xúc xắc, đánh trống chuyền hoa, thật hay thách.
Những người ngồi đây đều lần lượt bị chai rượu xoay trúng, có người chọn nói thật, lịch sử tình trường bị bóc sạch sẽ, có người chọn thách, vì thế bạn bè trên Wechat đều biết anh ta mắc bệnh trĩ.
Đến lượt Lý Thê, cậu dè dặt chọn nói thật, Linda hỏi: "Trên tay cậu là nhẫn đính hôn hả?"
Lý Thê ngẩn người, mọi người đều biết Lý Thê có bạn trai bí mật nhưng chưa ai gặp. Một ngày nọ Lý Thê đeo nhẫn đi làm, rất nhiều người nhìn thấy và đưa ra muôn vàn suy đoán.
Lý Thê xoay chiếc nhẫn: "Ừ."
Tất cả cùng nhốn nháo, vội vàng bắt người tiếp theo xoay chai, hy vọng vẫn có thể trúng Lý Thê, vậy thì chắc chắn hôm nay sẽ đào được bạn trai bí mật của cậu.
Chai nằm trong tay Minh Gia Ngọc, miệng chai chỉ hướng Lý Thê.
Lý Thê nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn Lý Thê.
Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Minh Gia Ngọc hỏi: "Thích ăn cà chua không?"
Lý Thê đoán chắc hẳn Minh Gia Ngọc đã xem trang cá nhân của mình, cậu gật đầu: "Thích."
Mọi người nhao nhao thất vọng, than thở giám đốc Tiểu Minh không cố gắng gì cả, cố tình thiên vị Lý Thê.
Minh Gia Ngọc tự uống một ly, cười nói: "Tôi cùng một phe với mọi người bao giờ, tất nhiên tôi đứng về phía Lý Thê rồi!"
Mọi người chơi tiếp một lúc, chai rượu không xoay trúng Lý Thê nữa. Gần mười giờ, tất cả cụng ly rồi giải tán.
Trong sảnh nhà hàng, đồng nghiệp đứng thành nhóm với nhau, có người gọi xe về chung, có người đi tàu điện ngầm, không ai quá say mà chỉ hơi chếnh choáng.
Lý Thê và Minh Gia Ngọc đi sau cùng, Lý Thê tiễn Minh Gia Ngọc đến hầm gửi xe, tài xế của cậu ta đã chờ sẵn.
Trước khi lên xe, Lý Thê nói: "Cảm ơn cậu hôm nay giải vây giúp tôi."
Minh Gia Ngọc xua tay: "Đừng khách sáo."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lý Thê, mặc dù uống rượu nhưng trạng thái rất tỉnh táo: "Hôm đó ở quán bar tôi hơi bộp chộp, xin lỗi."
Lý Thê cố nhớ lại lần đầu gặp Minh Gia Ngọc: "Không sao, tôi không để bụng."
Minh Gia Ngọc cười: "Vậy mong sau này chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cậu ta lên xe, vẫy tay chào Lý Thê rồi đóng cửa xe phóng đi.
Lý Thê trông theo xe của Minh Gia Ngọc, có cái nhìn khác về cậu ta, trừ ngoại hình thì Minh Gia Ngọc còn rất nhiều đức tính khác đáng khen.
*
Hơn mười giờ tối đường phố vẫn tấp nập xe cộ, người đến kẻ đi. Ga tàu điện ngầm cách không xa, Lý Thê xách áo khoác, định đi bộ đến ga tàu.
Gió đêm hanh khô, lẫn với khói xe cùng tiếng nhạc quảng cáo đinh tai nhức óc xung quanh, cậu dụi mắt, hơi nhớ nhung buổi tối thanh tịnh ở chùa.
Ngã tư đèn đỏ, Lý Thê dừng chân, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh cậu, cậu trông thấy mặt Từ Bùi sau khi cửa kính xe hạ xuống.
Cậu nghi ngờ mình say rượu, hoặc chăng chỉ đơn giản là đang nằm mơ.
Từ Bùi nhìn cậu: "Lên xe đi, đưa cậu về nhà."
Lý Thê lên xe, giống như mộng du: "Anh về rồi?"
"Vừa về." Từ Bùi đáp: "Tối nay tôi dẫn mấy sinh viên trong tổ đề tài đi liên hoan, nhìn thấy cậu ở hầm gửi xe của nhà hàng."
Lý Thê chậm chạp gật đầu: "Hôm nay tôi đi ăn liên quan với Minh Gia Ngọc, giờ cậu ta là đối tác của chúng tôi."
Từ Bùi bảo Lý Thê nhập địa chỉ nhà, hỏi: "Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?"
Lý Thê ngẫm nghĩ: "Thông minh hơn các anh nói."
Hơn nữa còn trẻ, trẻ tuổi đã khác biệt rồi, không kiêu căng cũng không lạnh nhạt, ánh mắt vô cùng chân thành, không mang lại cho người ta nhiều áp lực.
Từ Bùi phì cười: "Bây giờ lại thấy người trẻ tuổi tốt hơn?"
Lý Thê làu bàu: "Thỉnh thoảng cũng học tập ưu điểm của người ta đi."
Từ Bùi cười rộ lên.
Trong xe hơi tối, Lý Thê hạ cửa kính xuống, chống cằm hóng gió.
Từ Bùi đưa Lý Thê đến tận dưới nhà, cậu cởi dây an toàn, anh hỏi: "Không mời tôi lên nhà ngồi à?"
Lý Thê nhìn anh, lắc đầu.
Từ Bùi bật cười, lấy ở ghế sau một chiếc hộp đưa cho Lý Thê: "Lần này đi công tác, mang cho cậu món đồ chơi nhỏ."
Lý Thê nhận chiếc hộp: "Gì thế?"
Từ Bùi đáp: "Một bộ đồ gốm."
"Cảm ơn." Lý Thê ôm hộp quà không nhúc nhích.
Từ Bùi nhướng mày: "Lại không nỡ xuống xe?"
Lý Thê hoàn hồn nhìn Từ Bùi, quan sát mặt anh một cách nghiêm túc, miêu tả mỗi một bộ phận trên mặt anh.
"Tôi không nhìn thấu anh, tôi không hiểu anh." Lý Thê nói: "Những gì không hiểu đều nguy hiểm."
Nét mặt Từ Bùi hơi thay đổi, nửa bên mặt khuất trong bóng tối, giọng vẫn vui vẻ: "Tôi biết nói gì đây, đành khuyên cậu mạnh dạn lên thôi."
Lý Thê rất không hài lòng với câu trả lời này, lòng thầm cáu kỉnh, xuống xe đóng cửa rất mạnh.
Hành lang đen kịt, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên lại nhanh chóng tắt ngúm.
Lý Thê đứng trong hành lang chờ thang máy, ngoái đầu nhìn thoáng qua, Từ Bùi cũng đã xuống xe.
Trong gió đêm, Từ Bùi dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc.
Đốm lửa đỏ khi tỏ khi mờ giữa màn đêm, Lý Thê nhìn rất lâu.