Mạnh Loan đến chào hỏi xong đi ngay, tính ra đã năm sáu năm Lý Thê không gặp anh ta. Ngày xưa đi học còn có thể nghe tin về Mạnh Loan từ nhiều nguồn, về sau đi làm thì cái tên này đã hoàn toàn mờ nhạt trong cuộc đời cậu, không còn ai nhắc đến.
Sự xuất hiện của anh ta làm Lý Thê hơi bồn chồn, nhưng cậu tạm dằn những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng để nhìn Từ Bùi.
"Mạnh Loan là đàn anh hồi em học đại học." Lý Thê từ tốn nói: "Sau này anh ta ra nước ngoài, rất nhiều năm rồi bọn em không gặp nhau."
Từ Bùi đủng đỉnh nhìn cậu: "Chỉ là đàn anh?"
Còn là bạn trai cũ kiêm mối tình đầu, nhưng nếu nói ra thì Lý Thê nghĩ bữa cơm này coi như bỏ.
"Anh ta..." Lý Thê đắn đo nên giới thiệu thân phận bạn trai cũ như thế nào mà không mang cảm xúc cá nhân.
Cậu sắp cúi gằm đầu xuống đất luôn rồi, thức ăn được dọn ra bàn, Từ Bùi cầm đũa thong thả dùng bữa. Lý Thê suy tư giây lát rồi cũng cầm đũa lên ăn, biết đâu đây là bữa cuối cùng ở nhà hàng này thì sao, phải quý trọng.
Ăn xong, Từ Bùi lấy giấy ăn: "Rất ngon."
Cả bữa ăn hôm nay Lý Thê đều nhìn chằm chằm Từ Bùi, thấy anh đặt đũa xuống cũng vội vàng đặt xuống theo.
Cậu biết Từ Bùi giận, cũng chuẩn bị tâm lý bị anh bắt bẻ.
Nhưng thái độ của Từ Bùi lại khiến Lý Thê khó hiểu, anh không nói không rằng, cũng không bới móc cậu, im lặng như đang suy nghĩ điều gì. Cậu không thể suy đoán được nhiều hơn, những người thông minh đều như vậy, nếu Từ Bùi không muốn thì Lý Thê không thể nhìn ra.
Về đến nhà thấy mèo ngồi xổm giữa cửa, Từ Bùi cúi xuống bế mèo lên, Lý Thê vào bếp ân cần rót nước cho Từ Bùi.
Cốc thủy tinh đặt vào tay Từ Bùi, anh ngẩng đầu, Lý Thê nhoẻn miệng cười ngoan ngoãn.
Từ Bùi đưa tay nựng cằm cậu như nựng mèo.
Lý Thê ngồi xuống bên cạnh anh: "Đừng giận mà, em không ngờ lại gặp Mạnh Loan, sau này không đi nhà hàng đó nữa được không?"
Chỉ không đi một nhà hàng thôi sao, nhìn thái độ của Lý Thê là biết, kỷ niệm với người tên Mạnh Loan đó rõ ràng không chỉ ở một nhà hàng.
"Không liên quan đến nhà hàng." Từ Bùi chậm rãi nói: "Em giận cá chém thớt."
Lý Thê sửng sốt nhìn Từ Bùi, dựa sát vào anh: "Anh hết giận rồi?"
Từ Bùi mân mê cằm cậu, bất chợt lên tiếng: "Chuyện sống chung suy nghĩ đến đâu rồi?"
Lý Thê hiểu ngay: "Nghĩ xong rồi, đồng ý, em đồng ý."
Lý Thê có niềm tin với Từ Bùi, anh thông minh là thế, bất cứ việc gì vào tay anh đều giải quyết dễ dàng.
Cuối cùng Từ Bùi cũng cười, ôm Lý Thê hôn trán cậu.
Từ Bùi đi tắm, Lý Thê thư thái rửa hoa quả, bế Hỉ Hỉ ra ngồi ghế nghỉ ngoài ban công. Trời vào khuya, nhìn từ ban công có thể thấy muôn màu muôn vẻ, cảnh đêm rộn rã phồn hoa.
Lý Thê cắn một miếng dâu tây rồi lắc trước mặt Hỉ Hỉ: "Hỉ Hỉ, Hỉ Hỉ muốn ăn không."
Hỉ Hỉ quay mặt đi, xem ra không thích dâu tây. Lý Thê ăn nốt nửa quả dâu tây còn lại, điện thoại reo hiển thị cuộc gọi của Nhan Ngôn.
Nhan Ngôn định nghỉ việc mà Cù Quang không đồng ý, công ty đành cho Nhan Ngôn nghỉ phép, nói chỉ cần cậu ta muốn quay lại làm việc thì có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Lúc mới ra mắt Cù Quang vẫn chưa thành niên, được Nhan Ngôn dẫn dắt từ khi đó. Thời kỳ nổi loạn non nớt của Cù Quang đều có Nhan Ngôn bên cạnh, hắn cảm thấy Nhan Ngôn quan tâm công việc hơn quan tâm mình, giận dỗi Nhan Ngôn mà làm không ít chuyện khốn nạn.
Hầu như Nhan Ngôn đều mềm lòng là vì thế: "Hồi đấy tao cũng trẻ, xúc động nhất thời là nói rất khó nghe. Nếu không phải vì tao, chắc bây giờ Cù Quang đã nổi tiếng hơn rồi."
"Cho nên tao quyết định dừng lại, không lỡ làng cậu ta nữa." Nhan Ngôn nói: "Có những con đường chỉ có thể đi một mình, tao kéo Cù Quang hay Cù Quang kéo tao đều không đi được, thân ai người nấy lo thôi."
Dĩ nhiên Lý Thê ủng hộ Nhan Ngôn, cậu không có ý kiến gì với Cù Quang, chỉ cảm thấy Nhan Ngôn không thoải mái tự nhiên khi hai người họ ở cạnh nhau.
"Tao thuê nhà ở Đông Thành rồi, vừa nghỉ ngơi vừa tìm việc mới." Nhan Ngôn nói: "Tao vẫn chưa nghĩ ra có làm tiếp trong giới giải trí không, nhưng sau này không làm quản lý nữa, kiếm việc nào khác là được."
"Được, tao luôn ủng hộ mày." Lý Thê cổ vũ.
Nhan Ngôn cười: "Mày bây giờ vui rồi, có bạn trai ở bên, cuộc sống mãn nguyện."
Lý Thê cười nhưng trong lòng lại có thứ gì đè nặng. Cuộc sống luôn không như ý, khi cậu cảm thấy ngày tháng đang trôi qua tốt đẹp thì cứ phải xuất hiện người cậu không muốn gặp.
Cậu ngập ngừng: "Mạnh Loan về rồi."
Nhan Ngôn trầm lặng hẳn, lát sau cậu ta nói: "Lý Thê, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ."
"Mày nghĩ gì đấy, đương nhiên tao biết, đã qua bao lâu rồi."
"Vậy thì tốt." Nhan Ngôn nói: "Gặp anh ta khi nào?"
Lý Thê gãi đầu: "Ở nhà hàng Nhật, đi ăn với Từ Bùi thì gặp anh ta."
Nhan Ngôn câm nín: "Lý Thê, mày giỏi thật."
Lý Thê hậm hực không trả lời.
Nhan Ngôn hỏi tiếp: "Mạnh Loan đi với ai không?"
"Không, anh ta đi một mình."
"Thế mày thắng rồi." Nhan Ngôn bày tỏ: "Mày có Từ Bùi cơ mà."
Lý Thê phì cười, Nhan Ngôn nói chuyện vu vơ với cậu, cố ý làm nhạt sự tồn tại của Mạnh Loan, cuối cùng vẫn không yên tâm: "Mạnh Loan đạo hạnh cao, mày không được gặp riêng anh ta, sau này gặp mặt phải dẫn Từ Bùi theo."
Lý Thê lại cảm thấy không cần lo lắng: "Chỉ tình cờ gặp thôi, sau này không gặp nữa đâu."
Nhan Ngôn không ừ hử gì, cúp điện thoại.
*
Lý Thê ăn dâu tây xong bèn đi tắm, phòng tắm nhà Từ Bùi rất rộng, có một bồn tắm massage to, thành bồn để sẵn đồ dùng vệ sinh cá nhân của cả hai.
Từ Bùi vừa dùng phòng tắm, bên trong toàn mùi Lý Thê thích. Cậu tắm xong mặc áo choàng tắm đi ra, mượn Từ Bùi đồ ngủ.
Từ Bùi đã tắm nhưng vẫn mặc sơ mi đen quần tây đen rất chỉnh tề, da trắng lạnh, khuôn mặt góc cạnh, màu đen tôn cơ bắp muốn gợi cảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
1
Anh mở cửa phòng thay đồ, trong đây có một nửa là quần áo mới theo số đo của Lý Thê, từ áo đến quần lót, từ kẹp giữ áo sơ mi đến cà vạt, đủ mọi kích cỡ.
Lý Thê còn chưa đồng ý sống chung mà Từ Bùi đã sắm sửa cho cậu quần áo và vật dụng hằng ngày.
Cậu hơi khó chịu, làm như mình chắc chắn sẽ đồng ý không bằng.
Từ Bùi gọi Lý Thê vào xem, hỏi cậu có gì không thích không.
Ngón tay Lý Thê lướt qua một hàng cà vạt, dựa tủ quần áo cười nói: "Thích, anh chọn em đều thích."
Từ Bùi lấy một chiếc cà vạt, Lý Thê hỏi: "Gì đây, muộn thế này còn phải mặc lịch sự ra đường à?"
1
Anh chỉ cười.
Trên chiếc giường rộng rãi sẫm màu, Từ Bùi dùng cà vạt trói hai tay Lý Thê lên đầu giường.
2
Vừa tắm xong da nóng ẩm, mềm mại mịn màng, ánh đèn mờ hắt trên người Lý Thê, cậu hãy đang cố gắng vùng vẫy, tay hằn hai vệt đỏ.
Từ Bùi nhìn từ đầu đến chân cậu, cảm thấy đây thật sự là một bữa tiệc.
Lúc bị đè lên giường Lý Thê vẫn đang xin tha, miệng nói lời ngọt ngào còn ngón tay kéo nút thắt cà vạt. Từ Bùi không bị lay động, tách hai chân cậu ra.
Lý Thê xin tha không thành bắt đầu mắng Từ Bùi, thấy động tác của anh ngày càng quá trớn, giọng cậu cũng ngày càng to, thẹn quá hóa giận có lẽ là như thế này.
Từ Bùi nhìn đã rồi bèn cởi cúc cổ áo, xắn tay áo lên.
Tay anh thon dài linh hoạt, bất kể là thắt nút cà vạt hay làm gì khác đều cực kỳ vui tai vui mắt. Lý Thê kêu la thê thảm, da đỏ ửng rịn mồ hôi. Làm cậu ngượng ngùng hơn cả là Từ Bùi vẫn ăn mặc ngay ngắn, không xộc xệch mảy may.
Ngoài cửa có tiếng động nhỏ, không biết Hỉ Hỉ lách vào từ bao giờ, cụp đuôi nhìn hai người bằng đôi mắt xanh biếc.
Từ Bùi rút bàn tay dính ướt ra, cất tiếng: "Em xem, Hỉ Hỉ nhìn em kìa."
Cuối cùng Lý Thê cũng không gượng nổi, cảm giác xấu hổ và nhục nhã khiến phòng tuyến trong lòng cậu sụp đổ hoàn toàn, cậu òa khóc.
Đêm khuya, Từ Bùi cởi cà vạt trói tay Lý Thê, bế cậu lên thả vào bồn tắm. Lý Thê khóc nức nở, bả vai run rẩy, nói không rõ chữ.
1
"... Đồ đểu, biến thái! Em đã đồng ý, đồng ý sống chung với anh rồi, anh còn làm em như thế!"
Từ Bùi ngồi cạnh bồn tắm, hờ hững vốc nước nghịch lưng Lý Thê.
"Thê Thê ngoan, lẽ nào tôi từng nói đồng ý sống chung thì việc này có thể cho qua?"
"Anh ngang ngược, anh gạt, gạt em." Lý Thê khóc sưng mắt: "Em không sống chung với anh nữa, em muốn về nhà!"
Từ Bùi cười: "Xem đi, em lật lọng rồi, lại bị tôi tóm được một lỗi sai."
Lý Thê vẫn đang khóc, bấy giờ Từ Bùi mới cởi quần áo. Cậu bị hai tay Từ Bùi giày vò không chịu nổi, nhưng Từ Bùi còn chưa bắt đầu đâu.