Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 39: Anh trông như kẻ ngốc khi theo đuổi cô



Trình Chu không ngủ được nên gọi Triệu Hà và Thôi Cửu ra ngoài. Trước khi đi anh còn qua nhìn Cố Kiều một cái, phải chắc chắn cô đã ngủ, nếu không lát nữa lại chạy lung tung ra ngoài cùng cái người nào đó, sau khi yên tâm anh mới rời đi.

Quầy hàng ăn ở cổng khu nhà vẫn chưa đóng cửa, mười giờ là thời điểm làm ăn tương đối thuận lợi. Khi Trình Chu đến, Triệu Hà và Thôi Cửu đã gọi xong một bàn đồ ăn, còn thêm cả một két bia nữa.

“Anh Chu, anh có tâm sự gì sao, nửa đêm nửa hôm gọi tụi em ra ngoài thế này?” Triệu Hà khoác vai Trình Chu nói.

Trình Chu nhún vai, hất tay cậu ra.

Thôi Cửu rót ba cốc bia, ba người ngẫu nhiên chạm cốc một cái.

Trình Chu nói: “Hai người thấy Kiều Kiều thế nào?”

Triệu Hà và Thôi Cửu cùng lúc liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Rất tốt.”

Triệu Hà nói tiếp: “Nếu tôi nói trước đây tôi từng thích Cố Kiều thì cậu đừng có đánh tôi đó nhé.”

Thôi Cửu giơ tay nói theo: “Tôi cũng vậy.”

Sau đó, hai người lại nhìn nhau, cùng chạm cốc một cái.

Thôi Cửu buồn bã nói: “Nếu không phải do bên cạnh Kiều Kiều có một ông anh trai điên cuồng nổi tính chiếm hữu thì tôi đã sớm ra tay hành động rồi.”

Triệu Hà uống mấy hụm bia, dũng khí cũng theo đó tăng vọt, nên hùa theo, nói: “Chính xác, chính xác, quản người ta nghiêm như vậy, không biết là có ý đồ gì.”

Trình Chu liếc nhìn hai người họ một cái, hôm nay anh hoàn toàn không có tâm trạng đánh người.

Một lúc sau, anh mới nói: “Hai người có cảm thấy tôi hơi thích Kiều Kiều một chút không?” lại nói: “Không phải kiểu thích giữa anh trai và em gái.”

Triệu Hà và Thôi Cửu bật cười vui vẻ, nhìn Trình Chu như nhìn một tên thiểu năng: “Cả thế giới đều biết anh thích cậu ấy, chỉ mình anh là không biết thôi.”

Thôi Cửu nói: “Nếu không anh cho rằng tại sao tôi và Triệu Hà lại không ra tay?”

Trình Chu: “Chẳng lẽ hai cậu không chê kiểu tóc của cô ấy sao, trông chẳng khác gì chó gặm.”

Triệu Hà xì một tiếng, khinh bỉ nhìn Trình Chu, nói: “Cái ý đồ đen tối này của cậu, cậu nghĩ mọi người không nhận ra sao? Tôi thật sự cảm thông với Kiều Kiều, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị “chà đạp” thành thế này.”

Thôi Cửu đồng tính: “Chính xác.”

Trình Chu ngơ ngẩn nhìn cốc bia trên tay.

Triệu Hà và Thôi Cửu thì khúc khích cười, nói về các hoa khôi trong trường.

Triệu Hà: “Tôi thích kiểu như hoa khôi lớp A3, mắt vừa đẹp lại vừa có hồn, nói chuyện cũng dễ nghe.”

Trình Chu: “Có đẹp bằng mắt Kiều Kiều không?”

Thôi Cửu: “Tôi thì thích hoa khôi của trường, dáng người cân đối, chân lại dài.”

Trình Chu: “Có đẹp bằng Kiều Kiều không?”

Triệu Hà: “Nói thật lòng, chân Kiều Kiều hơi ngắn, thực sự không thể so với hoa khôi trường.”

Trình Chu: “Còn nói nữa, tôi tháo chân cậu ra đó.”

Triệu Hà cùng Thôi Cửu đồng thanh lên tiếng: “Được, được, được, Kiều Kiều nhà anh là đẹp nhất.”

Ba người uống hơi nhiều, khi nói chuyện cùng tùy ý hơn thường ngày.

Triệu Hà tiếp tục khinh thường Trình Chu, nói: “Trình Chu, cậu đúng là tên nhát chết, nếu còn không chịu hành động, đợi đến khi Kiều Kiều thích người khác, xem lúc đó cậu khóc lóc thành cái dạng gì.”

Thôi Cửu cũng hùa theo, khinh bỉ nói: “Nếu là đàn ông thì lên thôi!”

Triệu Hà nở nụ cười xấu xa: “Ồ, không đúng, anh tiểu Chu đã nói rồi, không được yêu sớm, yêu sớm ảnh hưởng tới học tập, hay là thôi đừng theo đuổi nữa, nếu không thành tự mình vả mặt mình bôm bốp đó.”

Thôi Cửu cũng cười góp theo.

Trước giờ, Trình Chu chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương khi còn học cấp ba, cứ như vậy kèm cặp Cố Kiều vào đại học, năm tháng vừa đủ, tốt đẹp biết bao. Chỉ là hiện tại tình thế đã thay đổi, giữa chừng lại có người xem vào nhòm ngó Kiều Kiều nhà anh.

Triệu Hà thúc giục: “Người ta thường nói, thanh mai trúc mã đánh không lại “ý trời”, anh tiểu Chu, anh cẩn thận một chút.”

Thôi Cửu: “Phải thật cẩn thận.”

Sau khi ba người tạm biệt nhau, Trình Chu ngồi lại bên bồn hoa ngoài lối vào hành lang khu nhà một lúc.

Sáng sớm hôm sau, Cố Kiều thức giấc, vừa ngồi dậy liền thấy trên bàn học của mình có một bình hoa, bên trong cắm một bông hoa hồng đỏ, cánh hoa còn dính chút sương. Không phải Giang Cầm, không phải Cố Kiến Nghiệp thì chỉ có thể là Trình Chu.

Cố Kiều xuống giường, đi đến trước bàn học, cúi đầu ngửi, hương hoa hồng nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi. Hôm nay là ngày gì sao? Trước đây anh cũng từng tặng hoa cho cô, nhưng phải là dịp lễ tết gì đó. Cô lấy điện thoại ra xem, là một ngày bình thường mà, đâu có phải dịp gì đặc biệt.

Cố Kiều đánh răng rửa mặt, thay quần áo, rồi sang nhà Trình Chu ăn sáng.

“Tại sao anh lại tặng hoa cho em?” Cố Kiều ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.

“Em không thích à?” Trình Chu cúi đầu ăn một miếng cháo.

“Thích chứ, anh biết em thích nhất là hoa hồng mà.” Cố Kiều lén mỉm cười.

Vô duyên vô cớ đi tặng hoa người ta, anh tiểu Chu lãng mạn thật đó.

“Tiểu Chu, bó hoa Cẩm chướng này con mua ở đâu thế, nở đẹp thật đó?” Giọng bà nội Trình từ bên trong vọng ra.

Cố Kiều quay đầu lại nhìn, quả nhiên, trên bàn trà trong phòng khách có một bó hoa Cẩm chướng to, còn bà nội Trình thì đang cười không khép được miệng.

“Vẫn là cháu trai của ta lãng mạn nhất.” Bà nội Trình cười, nói.

Cố Kiều quay đầu lại, hóa ra không phải chỉ tặng một mình cô, thực sự có chút thất vọng.

Ăn sáng xong, Trình Chu cầm cặp sách, Cố Kiều cũng theo sau. Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, anh quay đầu lại, nhìn cô, khó chịu nói: “Sao nào, tặng hoa cho em mà còn không thích sao?”

Cố Kiều mỉm cười, đáp: “Không phải, không phải, em thích lắm.”

Chỉ là cả bà nội cũng có, có vẻ như không có gì đặc biệt, cô không phải là duy nhất và chẳng liên quan gì đến tình yêu mà thôi.

Đêm qua, lúc đó đã rất muộn, tất cả tiệm hoa đều đã đóng cửa, anh bắt xe tới chợ hoa tươi và chọn những bông hoa tươi đầu tiên trong phiên chợ sáng sớm. Sau đó còn tự tay cắm vào bình. Chỉ có điều, vì sợ quá lộ liễu nên mới mua thêm cho bà nội một bó hoa Cẩm chướng. Bằng cách này, sẽ không còn khó xử hay lộ liễu nữa. Quả thực là thông minh.

Hai người cùng nhau đi đến cổng trường thì gặp Tần Dịch. Tần Dịch vẫy tay với Cố Kiều, cô đang định chạy tới cạnh cậu thì bị Trình Chu túm cổ áo lôi lại.

Cố Kiều có chút không vui, cố gắng thoát ra, nói: “Em đi chào hỏi bạn một tiếng.” Nói xong liền chuồn đi.

Tần Dịch lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Cố Kiều, đó là loại kẹo bơ dẻo vị dâu mà Cố Kiều thích nhất.

“Việc lần trước, mẹ cậu có mắng cậu không?” Cố Kiều vừa nhai kẹo vừa hỏi.

“Không, giải thích rõ ràng là xong.” Tần Dịch nói: “Ăn từ từ thôi.”

Cố Kiều gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

“À đúng rồi, cuốn sổ ghi chép của cậu tớ vẫn chưa tìm thấy, nhưng sẽ tiếp tục tìm, nếu không tớ sẽ báo cáo với lão Kim xem ai trộm nó, để thầy ấy đánh cho tên đó một trận.”

Tần Dịch mỉm cười, nói: “Không sao, không tìm thấy thì thôi, cậu đừng áp lực quá.”

Cố Kiều thở dài: “Vậy thì tớ áy náy lắm.”

Tần Dịch cong môi: “Nếu vậy, cậu mời tớ ăn cơm đi, cuối tuần này thế nào?”

Cố Kiều tính toán lại “hầu bao” của mình, rồi gật đầu: “Được, cậu muốn ăn gì?”

Tần Dịch đáp: “Cậu thích ăn món gì tớ sẽ đi cùng cậu.”

Trình Chu nãy giờ vẫn đi theo sau hai người họ, nên nghe rất rõ đoạn hội thoại vừa rồi, anh túm cổ áo Cố Kiều, giọng điệu chẳng mấy kiên nhẫn: “Cuối tuần này đi leo núi.”

Cố Kiều quay đầu lại: “Leo núi, kế hoạch quyết định từ bao giờ thế, sao không nói cho em biết sớm?”

Trình Chu liếc nhìn Tần Dịch một cái rồi nói với Cố Kiều: “Vừa mới quyết định.”

Tần Dịch cũng nhìn Trình Chu, ánh mắt hai người giao nhau, mang theo sự quyết đấu giữa hai người đàn ông.

Cố Kiều bị kẹt ở giữa, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô tiến lên hai bước, quay đầu lại, nói: “Em nhớ ra rồi, cuối tuần này hình như có mưa, nên không đi đâu hết.” Nói đến đây thì trông thấy Lộ Nhiễm, Cố Kiều vội vàng gọi: “Lộ Nhiễm, đợi tớ.”

Dứt lời liền chạy mất hút.

Thực ra, cuối tuần này có mưa hay không, cô chẳng hề hay biết, nhưng hai “lão đại” này, cô chẳng dám đắc tội với ai, nên tốt nhất là không đi đâu cả.

Tới lớp học, Cố Kiều lấy ra một tệ một xu, một xu trả cho Tần Dịch, còn một tệ trả cho Trình Chu. Tại sao đột nhiên cô lại thành con nợ thế này, quả thực khó hiểu.

Triệu Hà đến lớp, ngồi bên cạnh Trình Chu, hỏi: “Tặng hoa chưa?”

Trình Chu gật đầu.

Triệu Hà lại hỏi: “Cậu ấy nói gì?”

Trình Chu đáp: “Giống bà nội, nói rất thích.”

Triệu Hà suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Bà nội, không phải tặng riêng Kiều Kiều sao, còn tặng cả bà nội nữa?”

Trình Chu gật đầu.

Triệu Hà cảm thấy hết nói nên lời: “Trình Chu, cậu nói cậu xem, chỉ số thông minh cao như vậy, lại bá đạo, vậy mà tại sao trong việc theo đuổi con gái lại như tên ngốc thế này?”

Cố Kiều đưa tiền cho Tần Dịch xong, khi trở lại chỗ ngồi, trên tay còn cầm theo mấy viên kẹo, cô ôm ấp nó như thể bảo bối.

Lô Nhiễm trông thấy, định vồ lấy, nhưng Cố Kiều lại giấu đi: “Không được, không cho cậu, cái này là Tần Dịch chạy đến xếp hàng ở tiệm kẹo nổi tiếng bên tận khu Tân Hà mới mua được đó, em trai cậu ấy muốn ăn cậu ấy còn không cho.”

Triệu Hà ném cho Trình Chu một ánh mắt khinh thường: “Nhìn người ta rồi nhìn lại cậu xem.”

Trình Chu xì một tiếng: “Chỉ là kẹo thôi sao, nếu cô ấy muốn ăn, tôi sẽ mua cho cô ấy cả một xe.” Anh nói xong, liền đứng dậy giật lấy nắm kẹo trong tay Cố Kiều, nói: “Ăn nhiều kẹo vậy làm gì, không sợ sâu răng hả?”

Cố Kiều muốn lấy lại, nhưng sao có thể cướp được từ chỗ Trình Chu cơ chứ, nên chỉ đành trừng mắt nhìn anh chằm chằm.

Tần Dịch từ phía sau đi tới, đến trước mặt Cố Kiều, lại lấy từ trong túi ra một nắm kẹo to, để vào tay cô, mỉm cười nói: “Không sao, tớ vẫn còn.”

Cố Kiều bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, sau đó quay lại lè lưỡi với Trình Chu.

Triệu Hà vỗ vỗ vai Trình Chu, vẻ mặt thất vọng, nói: “Anh tiểu Chu, đừng cố giãy giụa nữa, ván này an thua rồi, game over.”

Bốn giờ chiều có tiết sinh hoạt chung, chủ yếu là nói về kết quả của kì thi giữa kỳ và triển vọng trong cuộc sống của học sinh sau này. Sau khi chủ nhiệm khối mới phát biểu xong, như thường lệ sẽ mời người xếp thứ nhất trong kỳ thi lên phát biểu. Trước đây, mọi lần đều là Trình Chu, nhưng lần này lại đổi thành Tần Dịch.

Ngay sau đó các nữ sinh bắt đầu thảo luận: “Hình như cậu ấy học lớp A1, sau trước giờ chưa từng gặp nhỉ, mới chuyển đến à?”

“Tại sao các học bá đều đẹp trai chết đi được thế này, muốn gả cho người ta quá.”

“Có đẹp trai bằng chồng yêu Trình Chu của tớ không?”

……

Tần Dịch cẩm bản phát biểu đã chuẩn bị trước lên sân khấu, cậu cầm micro, mỉm cười với mọi người bên dưới, nhưng đó là hướng mà Cố Kiều ngồi.

Bốn giờ chiếu, một nửa sân khấu được bóng cây che mát, nửa còn lại lộ ra ngoài ánh nắng, gió thổi làm lay động đồng phục chàng thiếu niên. Trước giờ cậu đều không thích đứng giữa đám đông, ngay cả là khi phát biểu nhận giải thưởng cũng không thích. Nhưng lúc này, tâm tình cậu đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì đứng ở vị trí này có thể lấy đó làm cơ hội để bày tỏ cảm tình với cô.

Cậu nắm chắc micro, nhìn Cố Kiều nói: “Cảm ơn một người bạn đã ở bên tôi trong giai đoạn khó khăn nhất, cảm ơn cậu ấy đã để tôi thấy được ánh mắt trời, cảm ơn.” Nói xong, liền cúi đầu chào.

Cố Kiều cảm thấy thực chất bản thân mình chẳng làm được điều gì, ngược lại còn khiến cậu ấy bị thương. Nếu không phải ánh mắt cậu ấy hướng về phía cô, thì quả thực cô sẽ không biết cậu ấy đang nói đến mình. Tần Dịch đúng là một người rất tốt nhỉ.

Triệu Hà ở hàng ghế sau, chạm chạm vào người Trình Chu: “Anh tiểu Chu, ván này anh lại thua rồi. Trong kỳ thi giữa kì lần này, anh không cố gắng hết sức, để tình địch chiếm ưu thế rồi kìa. Nếu không người đang đứng tỏa sáng trên sân khấu lúc này sẽ là anh đó.”

Trình Chu mỉm cười, anh thua ư? Anh không cảm thấy mình thua Tần Dịch trong ván này. Ít ra thì anh cũng giúp cô lấy lại được bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ mà sư phụ Ngô để lại, thứ đã chứa đựng cả giấc mơ của cô.