Cố Kiều cầm điện thoại đi sang bên cạnh, nhưng không thấy Trần Hổ đâu. Quay đầu, lại nhìn thấy có ai đó đang vẫy vẫy tay với mình trong con hẻm tối kế bên.
Cô đi tới, gọi một tiếng: “Trần Hổ?” Nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm.
Một lần nữa mở mắt ra, đã bị ai đó trói trên ghế, mắt bị che một miếng vải, không thể nhìn, trong miệng cũng bị nhét thứ gì đó, không thể nói. Nơi này lạnh hơn những nơi khác, có tiếng gió rít bên tai, không gian ở đây rất rộng, trống trải như một nhà máy cũ. Phản ứng đầu tiên của cô là, nếu Trình Chu không tìm được mình thì phải làm thế nào, chắc chắn anh sẽ rất lo lắng. Cô không có tiền, tại sao lại bị người ta bắt cóc. Cô có thể sống sót thoát khỏi đây không?
Mặc dù bản thân chẳng còn chút luyến tiếc nào với gia đình, nhưng cô vẫn còn Trình Chu nữa mà, cô không muốn rời ra anh, càng không muốn chết. Có phải Trần Hổ không? Trần Hổ bắt cóc cô làm gì, hay phải nói rằng người đó hoàn toàn không phải là Trần Hổ.
Cố Kiều có thể nghe tiếng tiếng người đi đi lại lại bên cạnh. Người này đang nói chuyện điện thoại, giọng nói cũng rất lạ, hoặc cũng có thể là người quen nhưng đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói.
Cố Kiều không nhúc nhích, giả bộ như mình vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì với hoàn cảnh trước mắt, thì giả vờ vẫn hôn mê có lẽ là biện pháp tốt nhất để bảo vệ bản thân, sau đó chờ đợi cơ hội chạy trốn.
Trình Chu và Trần Điềm trượt thêm một vòng, quay lại nhìn, nhưng không thấy Cố Kiều đâu, gọi điện cho cô cũng không gọi được. Trình Chu gọi đám Triệu Hà quay lại, mấy người cùng nhau tìm quanh sân trượt băng một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô. Tất cả nhân viên làm việc cũng được huy động, nhưng chẳng ai tìm thấy.
Cuối cùng, họ phát hiện điện thoại di động của Cố Kiều trước một con hẻm nhỏ, nó đã bị vỡ, màn hình nứt thành nhiều mảnh. Trình Chu cầm điện thoại của Cố Kiều, các ngón tay trắng bệch vì dùng sức, tay còn lại nắm thành quyền, cô không thể vô duyên vô cớ đi lạc, mà là bị người ta bắt cóc.
Trình Chu không thể nào tưởng tượng nổi, tên bắt cóc sẽ làm gì với cô, nhưng nếu đám người đó dám động vào cô dù chỉ là một sợi tóc, anh cũng sẽ liều mạng với chúng. Với anh, cô không chỉ là người em gái thân thiết, cũng không phải chỉ là bạn gái, cô là sinh mệnh của anh.
Điện thoại của Trình Chu đổ chuông, là số lạ gọi đến, anh nhíu mày, nhấn nghe. Đối phương đã thay đổi giọng nói.
“Trước mười giờ, mang năm mươi vạn tiền mặt đến trước thùng rác thứ ba tại quảng trường trung tâm thương mại. Không được báo cảnh sát, nếu không nó sẽ chết chắc.”
Nói xong liền cúp máy.
“Vô lương tâm” rất biết chọn người. Ông ta cần tiền, cũng biết Trình Chu là người có nhiều tiền nhất, nhưng ông ta không dám động vào anh, thế lực của gia đình anh, ông ta không đủ sức chọc vào. Bắt cóc Cố Kiều, Trình Chu sẽ không thể thờ ơ, số tiền yêu cầu cũng không nhiều, đó chỉ như món tiền tiêu vặt của một thiếu gia trong gia đình giàu có.
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu đi báo cảnh sát, tôi đi chuẩn bị tiền.” Sau đó liền vội vã rời đi.
Chỉ còn hai tiếng nữa là đến mười giờ.
Thôi Cửu và Triệu Hà cùng nhau đến đồn cảnh sát, Tần Dịch đến thẳng địa điểm mà bọn bắt cóc chỉ định, đứng từ xa chờ đợi. Trần Điềm được sắp xếp đưa thẳng về nhà.
Trình Chu hành động rất nhanh, anh không đợi được bố trí từ phía cảnh sát, thời gian có hạn, không kịp nữa rồi. Anh để tiền bên trên thùng rác rồi rời đi. Sau đó ẩn mình trong đám đông, từ xa quan sát người đến lấy tiền.
Người đàn ông có thân hình vừa phải, mặc cả bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Lấy tiền xong, anh ta lập tức lẩn vào đám đông rồi lên xe taxi bỏ đi. Trình Chu bám theo sau, Tần Dịch cũng luôn theo sát. Cả hai cùng lên một chiếc xe taxi khác và bám theo.
Triệu Hà và Thôi Cửu đã báo cảnh sát, đối tượng bị bắt cóc là trẻ vị thành niên, ba mẹ cũng chưa biết việc đó, nên theo quy trình, cảnh sát đã thông báo đến ba mẹ Cố Kiều, đồng thời triển khai bố trí công việc.
Trong nhà máy bỏ hoang, “vô lương tâm” lo lắng tới mức uống nước liên tục, thực ra ông ta không to gan đến vậy, thậm chí còn có chút sợ sệt, nếu không ông ta sẽ không thể để lọt một cục vàng như Trình Chu rồi hạ mục tiêu bắt cóc thành Cố Kiều. Vốn dĩ cũng chẳng có ý định sát hại con tin hay gì cả, mà chỉ muốn lấy tiền xong rồi bỏ chạy, ân oán với Cố Kiều tất nhiên là không quan trọng bằng tính mạng rồi.
Người đàn ông mà ông ta thuê cuối cùng cũng ôm theo một chiếc túi màu đen quay lại. Đối phương đưa túi đồ cho “vô lương tâm”, “vô lương tâm” nhận lấy, kiểm tra qua một lượt, năm mươi vạn, không thiếu một xu. Sau đó đưa cho tên kia hai vạn.
“Vô lương tâm” đã uống quá nhiều nước, gấp gáp muốn đi vệ sinh, nên gọi tên kia đến trông chừng Cố Kiều, còn bản thân thì ôm theo bọc tiền mặt đến nhà vệ sinh.
Người đàn ông mặc đồ đen thấy Cố Kiều vẫn không tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Anh ta thăm dò dưới mũi Cố Kiều một cái, vẫn còn thở. Khi cúi đầu lại nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, xem ra rất đáng giá, chắc chắn không phải là ít tiền. Thực ra nó rất đắt, là Trình Chu tặng cho Cố Kiều.
Nhân lúc “vô lương tâm” chưa quay lại, anh ta giật sợi dây chuyền trên cổ Cố Kiều, không dám dùng lực, vì sợ làm cô tỉnh lại, nhưng không giật được, đành kéo sợi dây chuyền lên, cố gắng gỡ nó ra từ khỏi đầu cô. Ai ngờ, khi tay chạm vào tấm vải bịt mắt Cố Kiều, anh ta đã vô tình làm mảnh vải đó rơi xuống.
Thực ra cô đã mở mắt từ lâu, lúc này không kịp nhắm mắt lại giả bộ vẫn còn hôn mê, nên đã bị phát hiện. Ánh mắt người đàn ông mặc đồ đen và ánh mắt cô đối diện nhau, cô chẳng thể nào giả bộ được nữa.
Người này Cố Kiều đã từng gặp, nhưng không quen, là một tên du côn trên phố, không nghề nghiệp, trước đây đi theo đám Mao Lục, sau này Mao Lục rời đi, nên một mình anh ta lăn lộn. Hiển nhiên là tên này cũng nhận ra Cố Kiều, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại thấy kiểu tóc của cô quen mắt đến vậy. Kiểu đầu chó gặm đó, chính là kiểu đầu chó gặp đó, trường cấp ba số một, cô gái của anh Mao.
Anh ta cũng biết cô có người “chống lưng”, hơn nữa, còn là người là bọn họ không thể đụng đến. Đối phương lấy miệng vải ra khỏi miệng Cố Kiều.
Cố Kiều ho khan một tiếng, trấn tĩnh một chút, nói: “Anh thả tôi đi, tôi sẽ làm như không nhìn thấy anh.”
Nhưng người mặc đồ đen rõ ràng là không tin tưởng cô.
Cố Kiều tiếp tục: “Tôi hoàn toàn không quen biết anh, cứ cho là có muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm. Anh cởi trói cho tôi, sau đó anh chạy trước, anh chạy rồi tôi mới chạy.”
Vừa rồi Cố Kiều đã nghe rất rõ, người này làm việc hộ người khác, kẻ chủ mưu đang trong nhà vệ sinh, có lẽ cũng sắp quay lại rồi.
Trong lúc người mặc đồ đen còn đang do dự, thì cánh cửa đã bị đẩy ra. Một thân hình mập mạp bước vào, trên tay cầm chiếc ba lô lớn, đôi mắt chuột nhìn chằm chằm vào Cố Kiều.
“Vô lương tâm” chạy đến, túm lấy cổ áo người mặc đồ đen, chửi bới: “Con mẹ nó mày điên rồi à, sao lại cởi bịt mắt cho nó.”
Người mặc đồ đen kéo tay “vô lương tâm” ra, định quay người bỏ chạy.
“Vô lương tâm” cười lạnh một tiếng: “Triệu Đại Cường, sống tại phòng 601, số 5, ngõ 36 đường Ngô Đồng.” Ông ta lại nói: “Được rồi, bây giờ con nhóc đó cũng biết rồi, mày chạy không nổi đâu.”
Một mình ông ta cơ bản là chẳng thể xử lý được một người sống sờ sờ là Cố Kiều, không bằng kéo thêm một người nữa xuống nước cùng vẫn hơn.
Thiệu Đại Cường hoàn toàn bị sốc trước hành động quỷ quyệt của ‘vô lương tâm’. Vốn dĩ anh ta có thể cao chạy xa bay, mà chẳng bị tìm thấy. Thiệu Đại Cường quay lại, chỉ vào chiếc ba lô trong lòng “vô lương tâm”: “Chia cho tôi một nửa số tiền.”
“Vô lương tâm” mở ba lô ra, lấy từ bên trong ra hai mươi vạn, để riêng ra một túi khác cho Thiệu Đại Cường, rồi ném cho anh ta.
Thiệu Đại Cường đếm lại một lượt, cộng thêm hai vạn khi nãy tổng cộng có hai mươi hai vạn, “vô lương tâm” giữ hai mươi tám vạn, hiện tại rủi ro mà bọn họ phải chịu là ngang nhau, nếu chết cùng chết, dựa vào cái gì mà anh ta chỉ được cầm phần ít hơn.
“Vẫn còn thiếu ba vạn.”
“Vô lương tâm” kéo lại khóa chiếc ba lô, nhìn vào sợi dây chuyền trong tay Thiệu Đại Cường: “Cậu có biết sợi dây chuyền cậu đang cầm đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Cố Kiều lặng lẽ vểnh tai lên nghe. Khi Trình Chu tặng cho cô sợi dây chuyền này anh đã nói mình mua nó ở ven đường, tám mươi tệ, khiến cô xót xa đau lòng mãi mới thôi.
“Ít nhất là tám vạn, bán lại ít thì cũng được bốn, năm vạn.”
Thiệu Đại Cường nâng sợi dây chuyền lên, hướng về phía ánh đèn xem xét, rồi thu lại vào lòng.
“Vô lương tâm” kéo một chiếc ghế dài tới, hai người ngồi xuống bàn bạc với nhau xem phải đối phó với con tin thế nào. Không bị nhận ra thì không sao, có thể tùy tiện ném ở nơi nào đó rồi thả ra là được, nhưng hiện tại đã bị nhận ra rồi, nếu thả về, thì hai người họ sẽ trở thành tội phạm bị truy nã.
Cố Kiều nhìn “vô lương tâm”, nói: “Hai người thả tôi ra đi, tôi sẽ nói mình không nhìn thấy mặt hai người, tôi xin thề.”
“Vô lương tâm” dùng đôi mắt chuộc lạnh lùng liếc nhìn Cố Kiều một cái, rồi nhặt miếng vải bên cạnh lên nhét lại vào miệng cô.
Thiệu Đại Cường và “vô lương tâm” cùng liếc nhìn nhau, giết sao? Thực ra, cả hai người họ đều không muốn giết người, vì một chút tiền này mà phải giết người cũng không đáng. Nhưng bọn họ đã bị phát hiện rồi, nếu không giết, thì chỉ có nước ngồi chờ cảnh sát đến bắt. Cả hai đều đã được trải qua cảm giác ngồi tù và không muốn trải nghiệm điều đó một lần nữa.
Cố Kiều nhìn chằm chằm vào “vô lương tâm” và Thiệu Đại Cường, trong lòng bắt đầu nhanh chóng tính toán. Cô không thể đem tính mạng của mình phó thác cho lòng nhân từ của hai tên bắt cóc này, cô phải nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh khốn đốn hiện tại. Chiếc ghế này vẫn còn mới, các góc cạn trên lưng ghế được mài phẳng, Cố Kiều lén lút cọ sợi dây buộc cổ tay mình vào đó.
Đột nhiên “vô lương tâm” đứng lên nói: “Trước tiên phải đổi một địa điểm khác, ở đây không an toàn.”
Sợi dây trói tay vẫn chưa đứt, thậm chí là chẳng có chút dấu hiệu nào của việc nó sẽ bị mài đứt, Cố Kiều chỉ có thể chờ đến khi bọn họ di chuyển sẽ tìm cách bỏ chạy.
Thời điểm Trình Chu và Tần Dịch xuống taxi khi bám theo Thiệu Đại Cường, đối diện với bọn họ là một công xưởng rộng lớn. Bên trong vẫn có nhà máy hoạt động bình thường, cuối khu phía Đông có một nhà máy bỏ hoang.
Khi Thiệu Đại Cường đi vào trong khu nhà mày này, hai người đã để mất dấu anh ta. Dù sao thì họ cũng không phải đội tra viên của đội điều tra tội phạm chuyên nghiệp, không bị phát hiện đã là khá lắm rồi.
Trình Chu gọi điện cho Triệu Hà, nắm được tình hình bên đó, cảnh sát đang điều xe đuổi đến bên này. Để đảm bảo an toàn cho bọn họ, cảnh sát không cho hai người vào bên trong. Nhưng Trình Chu không thể đợi được nữa, cảm giác không làm gì đó thực sự quá bực bội, nếu không ra tay anh sợ bản thân sẽ phát điên lên mất.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp cô, cô bé hai tuổi đang bò bên vòi nước uống nước, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với anh. Lần đầu tiên anh dạy cô dùng đũa, đã quát mắng không cho cô dùng tay bốc cơm. Ngày đầu tiên đưa cô đi nhà trẻ, cô còn ngọt ngào bên tai anh gọi một câu anh tiểu Chu. Lần đầu tiên hôn cô, lần đầu tiên đưa cô đi dạo trong đêm. Cô đã khắc sâu vào sinh mệnh của anh, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Tần Dịch và Trình Chu có cùng suy nghĩ với nhau, hai người đều không muốn ngồi yên một chỗ chờ chết. Thời gian mười giờ đã định với bọn bắt cóc cũng đã qua, tuy rằng tiền đưa rồi, nhưng ai có thể biết đám kẻ xấu đó có chịu giữ lời mà thả người hay không. Đợi cảnh sát đến triển khai kế hoạch e rằng đã quá muộn rồi. Vì vậy, hai người tách ra, lặng lẽ tiến vào trong, tìm kiếm từng ngóc ngách một.
Khu vực này ô nhiễm hơi nghiêm trọng, khói xám bốc lên từ nóc các nhà máy, nước sông bên cạnh bốc mùi khét lẹt, tuy là mùa đông nhưng cỏ hoang xung quanh lại um tùm từng đám. Một vài nhà máy phía trước đang hoạt động, chắc chắn không thể giấu người, khả năng lớn nhất có thể là nhà máy bỏ hoang phía sau.
Trình Chu và Tần Dịch chạy vào bên trong khu nhà xưởng. Cả hai đều là những người có IQ cao, nên không cần lo lắng về những điều không hay xả ra cho nhau. Tất cả hành động đều rất ăn ý.
Tần Dịch nhặt dưới mặt đất hai cây gậy, đưa cho Trình Chu một cây. Phía trước có một nhà máy bột mì, bảng hiệu trước cửa đều đã hoen gỉ, mục nát, cửa gãy một nửa, qua khe nứt có thể thấy cỏ dại mọc đầy sân, tất cả đều đã khô héo.
Hai người vểnh tai lên lắng nghe, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nên lặng lẽ đi vòng qua bên kia sân nhà xưởng, rồi treo vào trong. Nhanh chóng, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Phía sau sân là nhà xưởng, một căn phòng rất lớn, cửa lớn bằng gỗ màu đen đóng chặt, tấm kính trên cửa bị vỡ một nửa. Trình Chu và Tần Dịch nhìn vào bên trong qua tấm kính, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra, chỉ có điều do khoảng cách quá xa, người nói lại cố ý cẩn thận hạ giọng, nên không thể nghe rõ chúng đang nói những gì.
Giữa nhà xưởng có một chiếc xe tải màu đen, nên không nhìn thấy người. Có vài chiếc máy cũ lớn xếp nằm cạnh nhau trên khoảng đất trống bên cạnh. Người bên trong không phải đang ngồi sau chiếc xe mà ngồi sau mấy cái máy.
Trình Chu và Tần Dịch liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người tách ra, một người từ phía trước, một người từ phía sau, âm thầm nhảy vào từ phía cửa sổ, núp sau đống rác thải lộn xộn, rồi chầm chậm tiến gần vào chính giữa.