Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 45: Sương mù (2)



Đồ gia dụng trong nhà được trang bị đầy đủ. Hàn Dung đi vào phòng tắm vặn thử vòi nước nhưng không có nước chảy ra, rồi lại ấn thử công tắc nhưng đèn không sáng.

“Nước và điện đều chưa thông. Nguyên Phi tra thử xem người sở hữu căn hộ này là ai, có quan hệ gì với Dã Hỏa.”

“Căn hộ này trên danh nghĩa đứng tên của cha Dã Hỏa.” Nguyên Phi khó hiểu hỏi: “Cha mẹ Dã Hỏa đã qua đời từ lâu, vì sao vẫn chưa làm thủ tục sang tên nhà? Đã thế còn để thẻ phòng ở chỗ Vương Vận?”

Hàn Dung không trả lời, đẩy cửa phòng sách ra, bụi bặm thi nhau ùa tới. Anh bịt mũi lại, huơ huơ tay, không cẩn thận đụng phải bàn thờ Phật ở ngay bên cạnh, một cái lư hương bị rơi xuống, lăn lục cục dưới nền.

Nguyên Phi theo vào, “Vì sao trong phòng sách lại bày bàn thờ Phật? Không sợ tàn lửa nến hương đốt hết mọi thứ à?”

Bàn thờ Phật đứng dựa vào tường, cao khoảng 2 mét, rộng 1 mét, kiểu dáng nửa hình trụ, ở giữa bày một bức tượng Phật.

Lăng Phong nói: “Rất có khả năng cái này là của cha mẹ anh ấy. Sau đó hai ông bà qua đời, Dã Hỏa cũng để im đây luôn.”

“Nếu đã vô dụng rồi sao còn không vứt đi? Em cho rằng phần lớn cảnh sát đều theo thuyết vô thần.”

“Dù sao cũng là di vật của cha mẹ. Có lẽ anh ấy cần thứ gì đó để nhớ người.”

Hàn Dung nhặt lư hương đặt lên bàn thờ, vô thức miết thử bề mặt. Anh chăm chú nhìn bức tượng Phật đặt giữa bàn thờ, hiền lành chất phác, sạch sẽ như mới.

“Những chỗ khác đều dày đặc bụi bặm, riêng tượng Phật sạch sẽ, cách đây không lâu hẳn là Dã Hỏa đã về nhà.” Hàn Dung vừa nói vừa định bưng cái tượng Phật lên nhưng phát hiện tượng Phật bị gắn chặt với bàn thờ, không thể di chuyển.

Nguyên Phi nói: “Vì sao khi anh ấy về nhà lại chỉ động vào tượng Phật? Xung quanh đó có chữ gì không?”

“Nhìn không tới.”

“Di chuyển trái phải thử xem.”

Hàn Dung thử xoay tròn, quả nhiên là động đậy được, xoay khoảng ba vòng thì có cảm giác mở được bánh răng, nghe thấy tiếng “răng rắc”, dưới bàn thờ Phật mở ra một khe nhỏ.

“Hóa ra bên dưới rỗng!” Nguyên Phi ngồi xổm xuống, tìm cách kéo cánh cửa ra, lại nhìn thấy một cái két sắt, cậu ta gãi đầu hỏi: “Cái này dùng mật mã bốn số.”

Hàn Dung: “0807, sinh nhật của Vương Vận.”

Két sắt mở được ra.

“Đệt mợ…” Nguyên Phi kinh ngạc hô lên, miệng mồm há hốc, “Anh ấy đi cướp ngân hàng à?!”

Bên trong két sắt là mấy chồng tiền mặt. Nguyên Phi cầm một cục ra xem thử, tay run run, tiếng giấy cọ xát vào nhau tạo ra âm thanh rõ ràng, không khỏi líu lưỡi, “Là tiền mới à? Ơ, sao chỗ này lại có một bông hoa?”

Ở góc phải bên dưới tờ tiền có hình một bông Calla Lily*.

(*Calla Lily: mã đề liên, hay còn gọi là hoa rum, hoa thủy vu)

hoa-calla-lily

Hoa Calla Lily

Nguyên Phi kiểm tra chỗ tiền còn lại trong két, “Toàn bộ đều giống nhau, chẳng lẽ là tiền giả?”

Không ai trả lời Nguyên Phi.

Cậu ta quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt Hàn Dung như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không biết là đang nghĩ cái gì. Sắc mặt Lăng Phong khó coi cực điểm, đen như đít nồi. Một lúc sau Lăng Phong mới mở miệng nói: “Không phải tiền giả.”

“Năm 2011, tiền tệ bị thắt chặt, chính phủ phát hành một loạt tiền giấy mới, một số lượng nhỏ trong số đó là phiên bản tiền in hình hoa làm kỉ niệm, người dân bình thường chỉ có thể dùng một lượng tiền nhất định để ‘lấy cũ đổi mới’ ở một ngân hàng nhất định nào đó. Ngân hàng Hoa Hoa ở Hổ Thành là nơi duy nhất đổi được phiên bản kỷ niệm tiền giấy in hoa kia. Calla Lily chính là loài hoa biểu tượng của Hổ Thành.”

Nguyên Phi: “Ngân hàng Hoa Hoa là nơi duy nhất đổi được phiên bản tiền giấy kỉ niệm? Sao em lại không biết?! Em là dân Hổ Thành giả rồi!”

“Bởi vì lô tiền mới này bị cướp trên đường đưa đến ngân hàng nên không thể tung ra công chúng, hơn nữa cảnh sát vẫn chưa thu hồi được số tiền bị mất. Đúng không?” Hàn Dung thản nhiên hỏi Lăng Phong, “Năm đó, cảnh sát cố gắng truy lùng bọn cướp, cố ý giấu đi tin tức này, vì chỉ cần phiên bản tiền có in hình hoa xuất hiện là có thể xác định đó là bọn cướp, nhưng hiện tại đủ thấy thì bọn cướp chẳng những thông minh hơn các cậu mà còn nắm giữ nhiều thông tin hơn.”

“Năm 2011 là bảy năm trước, chẳng lẽ là vụ án cướp tài sản 713 ở Hổ Thành? Vụ án này ảnh hưởng rất lớn nhưng chưa phá được, lúc ấy dư luận còn nói trong nội bộ có người móc nối với tội phạm, nhưng Dã Hỏa cần nhiều tiền như vậy làm gì? Anh ấy đâu có cần nuôi gia đình?”

Hàn Dung đột nhiên hỏi: “Vương Vận phẫu thuật ở bệnh viện nào?”

Nguyên Phi lập tức đáp: “Bệnh viện Nhân Tín.”

“Thời gian?”

“Ngày 2 tháng 9 năm 2011.”

Hàn Dung nhìn Lăng Phong, “Cậu nói Dã Hỏa công tác nhiều năm như vậy, chỉ có một lần duy nhất bảy năm trước xin nghỉ bệnh. Thời gian xin nghỉ là khi nào?”

Lăng Phong trả lời: “Khoảng tháng 8.”

Nguyên Phi kinh ngạc, “Ngày 13 tháng 7 xảy ra vụ cướp, tháng 8 Dã Hỏa xin nghỉ, tháng 9 Vương Vận làm phẫu thuật… không thể trùng hợp như vậy được…”

Hàn Dung lập tức xoay người đi ra ngoài, “Tới bệnh viện Nhân Tín.”

Ba người lên xe, chạy tới bệnh viện Nhân Tín.

Lăng Phong: “Anh nghi ngờ người hảo tâm quyên tiền phẫu thuật cho Vương Vận chính là Dã Hỏa?”

Khuôn mặt Hàn Dung không cảm xúc, nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài, nhàn nhạt đáp: “Tám chín phần mười là vậy.”

Bệnh viện Nhân Tín nằm ở trung tâm thành phố Tuyết Châu, là một bệnh viện có lịch sử khá lâu đời, cho dù Nguyên Phi đã lấy ra thẻ cảnh sát nhưng người bên phía bệnh viện vẫn từ chối giao thông tin ra, đúng lúc đó Quý Diên gọi điện thoại tới “kiểm tra”, Hàn Dung tranh thủ nhờ hắn.

Quý Diên: “Em và Viện trưởng bệnh viện có ít giao tình. Để em hỏi thử xem.”

Khoảng 15 phút sau, Quý Diên gọi điện thoại sang, Hàn Dung đưa điện thoại cho Lăng Phong, “Cậu nghe đi.”

Quý Diên nói: “Người quyên tiền cho bệnh viện yêu cầu giữ bảo mật thông tin, và càng không thể công khai ra bên ngoài.”

Lăng Phong: “Chúng tôi không công khai, chỉ muốn xác định một ít manh mối mà thôi. Cậu không cần nói cho tôi biết tên của đối phương, tôi chỉ hỏi một câu, cậu chỉ cần trả lời là phải hoặc không phải. Người quyên tiền tên là Lưu Chi Châu, có phải không?”

“Phải.”

Nghe được câu trả lời của Quý Diên, Hàn Dung lập tức quay người rời đi, điện thoại cũng chưa lấy lại. Nguyên Phi không hiểu ra sao, vội vàng gọi: “Hàn ca, anh đi đâu thế?!”

Hàn Dung không trả lời, bước chân càng nhanh hơn. Nguyên Phi cất bước định đuổi theo nhưng bị Lăng Phong giữ lại, “Đừng đuổi.”

“Tại sao?”

“Cậu có biết lúc trước Hàn Dung vì lý do gì mà nổi điên không?”

“Có nghe nhưng không rõ lắm, nghe nói là vì một vụ giết người.”

“Bọn cướp đã giết mẹ anh ấy, chính là vụ án cướp tài sản 713 kia.”

Nguyên Phi mở to mắt, suýt nhảy lên tại chỗ, “Vậy còn không mau đuổi theo?! Nhỡ đâu anh ấy bị kích thích, ra đường phát điên thì phải làm sao bây giờ?”

“Cậu đi đi, anh không đi, anh không có mặt mũi nào gặp anh ấy.” Lăng Phong bực bội hành hạ cái đầu trọc của mình, Nguyên Phi khó hiểu hỏi: “Liên quan gì đến anh đâu? Lúc xảy ra vụ cướp anh còn chưa được điều tới Hổ Thành mà? Cũng chẳng phải do anh làm…”

“Hiện tại chúng ta đang điều tra nguyên nhân Dã Hỏa tử vong, còn Dã Hỏa… tạm thời trước mắt thì anh ta là một thành viên của bọn cướp thực hiện vụ 713, đồng nghĩa với việc là đồng lõa kẻ giết hại mẹ của Hàn Dung, cậu cho rằng Hàn Dung vẫn sẽ tiếp tục phá án cùng chúng ta à?”

“Hả? Anh Hàn không đến nỗi lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ? Em cảm thấy sau khi anh ấy bình thường trở lại, tính tình đã tốt hơn rất nhiều.” Nguyên Phi vuốt mặt, “Vậy anh đợi ở đây đi, để em đi tìm.”

Nguyên Phi chưa đi được hai bước thì Hàn Dung đã trở lại, trong tay cầm thêm một túi đồ mới mua ở siêu thị, hỏi: “Uống nước không?”

“Uống chứ! Chạy cả ngày không được giọt nước nào, em đang sắp chết khát rồi!” Nguyên Phi cầm túi hộ Hàn Dung, ánh mắt khinh bỉ liếc Lăng Phong một cái.

Lăng Phong lúng túng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại.”

Hàn Dung: “Vì sao không quay lại? Năm đó chính phủ công khai với công chúng tổng cộng ba tên cướp, một tên chết ở hiện trường, tôi bắt được một tên, một tên đang lẩn trốn. Tuy rằng trước mắt xem ra Dã Hỏa rất giống con cá lọt lưới kia nhưng tôi không cho rằng một người luôn ngầm sắm vai một nhân vật quần chúng lại có thể tự tay thực hiện một vụ án lớn ở nơi công cộng như vậy, cho nên suy ra, vụ án cướp tài sản năm đó, tuyệt đối không chỉ có ba tên cướp, đúng không?”

Nguyên Phi nghe xong, cảm thấy sống lưng chợt lạnh, lượng tin tức Hàn Dung vừa nói ra quả thực rất lớn!

Im lặng một lúc, Lăng Phong cứng nhắc gật đầu, “Hồi đó có người cung cấp thông tin rằng thực ra có năm tên cướp. Ba tên cướp bóc ngoài sáng, hai tên chỉ huy trong tối.”

“Vậy thì Dã Hỏa chính là một trong hai con chuột nấp trong tối. Từ những phát hiện trong nhà anh ta thì có thể thấy hẳn là anh ta phụ trách di chuyển số tiền kia. Đội trưởng Lăng, chúng ta làm một giao dịch đi.” Hàn Dung nói, “Tôi tiếp tục điều tra vụ án của Dã Hỏa, cũng cam đoan với cậu sẽ cố gắng hết sức phá án, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, khi bắt được con chuột còn lại, hãy giao gã cho tôi xử lý, không được nhúng tay vào.”

Lăng Phong gần như không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Thành giao!”

Nguyên Phi kinh ngạc hô lên: “Đội trưởng Lăng! Nếu cấp trên phát hiện, anh sẽ bị xử phạt!”

Lăng Phong nhún vai, “Hiện tại anh đang bị cách chức, cần gì phải báo cáo với ai, bây giờ phá án chỉ là hành động tự phát cá nhân mà thôi. Yên tâm đi đồng chí Nguyên Phi, anh sẽ không tố cáo cậu lạm quyền đâu.”

Nguyên Phi: “……”

“OK. Giao dịch đã thành, bây giờ chúng ta hãy chia sẻ thông tin với nhau.” Hàn Dung nói, “Năm đó chính phủ tìm cách che đậy vụ án gây chấn động cả nước này, đánh lừa quần chúng bằng những thông tin mơ hồ, rất nhiều thứ không được công khai. Bây giờ tôi muốn biết tất cả những gì mà cậu biết.”

“Thông tin tôi biết sợ là cũng không nhiều hơn anh được bao nhiêu. Theo hồ sơ ghi lại thì đúng lúc thành phố kế bên có đại hội chính trị, lực lượng cảnh sát bị điều sang bên đó hết, số lượng còn lại ở bên này không nhiều lắm. Lúc cảnh sát chạy tới hiện trường thì có một tên cướp bắt một đứa bé gái làm con tin. Chuyên gia đàm phán nói chuyện với bọn cướp nhưng không có kết quả, cấp trên hạ lệnh dùng súng bắn tỉa hạ gục tên đang giữ con tin. Lúc tên cướp kia bị tiêu diệt thì hai tên còn lại leo lên xe chạy thoát được khỏi hiện trường, trong quá trình đó, tay súng bắn tỉa lại bắn thêm một lần nữa, trúng vào cánh tay trái của một tên.”

“Lúc ấy toàn bộ lực chú ý ở hiện trường đều tập trung vào con tin và tên đang giữ con tin, bởi vậy mới có cơ hội cho hai tên còn lại thừa nước đục thả câu, nhưng đáng tiếc là vẫn không thể cứu được con tin. Đứa bé kia bị bệnh tim bẩm sinh, phát bệnh và tử vong ngay sau đó. Tiếp theo, báo động cấp một được bật toàn thành phố, các ban liên ngành phối hợp truy bắt, các trục đường chính bị phong tỏa, cuối cùng bọn chúng vẫn tẩu thoát được.”

Nguyên Phi khó hiểu hỏi: “Vì sao thiết lập tầng tầng trạm kiểm soát mà vẫn tẩu thoát được?”

Hàn Dung nói: “Nếu giữa đường bọn cướp đổi sang xe cảnh sát thì sao?”

Nguyên Phi bừng tỉnh, “Nếu ngồi xe cảnh sát đào tẩu thì đúng là rất dễ thoát được các lớp kiểm tra, nhưng mà một trong số đó không phải đã bị trúng đạn sao? Hẳn là cũng không chạy xa được.”

“Không xa. Bọn cướp chạy được sang Hà Thành ở bên cạnh, Dã Hỏa đổi lại xe cảnh sát, di chuyển số tiền cướp được.”

“Sao anh lại biết?” Nguyên Phi hỏi xong đã bị Lăng Phong trừng mắt một cái.

Hàn Dung nói: “Bởi vì một trong hai tên chạy tới Hà Thành đã giết mẹ tôi, bị tôi bắt nhốt vào tù.”

“Gã không khai những người còn lại ra à?”

Lăng Phong: “Không.”

Nguyên Phi hỏi: “Vì sao cũng không ai thú tội?”

“Có lẽ là giống Dã Hỏa, bị người ta nắm được điểm yếu.”

Hàn Dung hỏi: “Tôi tương đối tò mò người cung cấp thông tin còn đưa tới thêm được manh mối gì nữa?”

Lăng Phong đáp: “Sau khi người đó tiết lộ cho cảnh sát số lượng nghi phạm thì đã bị giết, không biết ai làm.”

Hàn Dung nói: “Năm người cướp ngân hàng, ba người ngoài sáng, hai người trong tối, đến nay vẫn chưa tìm được số tiền bị mất, một sự phối hợp thật kín kẽ và suôn sẻ, khả năng cao là có nhân viên trong nội bộ ngân hàng cấu kết với bọn cướp, chưa kể người cung cấp thông tin cũng đã chết một cách không rõ ràng, tôi đoán bên phía cảnh sát không chỉ có một mình Dã Hỏa có liên quan. Phân công nhau hành động đi, cậu và Nguyên Phi đi tới ngân hàng Hoa Hoa tìm những nhân chứng mục kích năm đó, tôi đi tới nhà tù Thất Thất một chuyến.”

Lăng Phong biết Hàn Dung muốn làm gì, nói: “Giám thị trại giam là bạn của tôi, để tôi gọi trước cho anh ấy.”

[Hết chương 45]
— QUẢNG CÁO —